"Cô Lưu, nếu cô có lời muốn nói thì cứ nói đi. Đừng... đừng... làm điều này!" Lý An Sinh ngăn người phụ nữ đang tìm cái chết này lại.
Cô gái này tên là Lưu Diệp Mi, nhà cô ta nghèo khó nên đến đây kiếm tiền, là một người đáng thương nhưng hát hay, nên cũng gọi là kiếm được ít tiền, ngoài ra không có gì khác.
"Sư phụ Lý, xin hãy cứu tôi! Làm ơn!" Lưu Diệp Mi nắm lấy áo choàng của Lý An Sinh.
"A? Ta làm sao có thể cứu ngươi!" Lý An Sinh có chút bối rối, anh không biết phải cứu cô ta thế nào?
Anh đối phó với đàn ông thì không sao, nhưng với phụ nữ thì lại không có kinh nghiệm!
"Phốc..." Cửa bị đẩy ra, Lý Vạn Thư vừa vào liền nhìn Lưu Diệp Mai túm lấy áo choàng của Lý An Sinh, trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lùng.
Bên trong không ngờ đột nhiên có người đi vào, bọn họ đều vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Vạn Thư.
Đặc biệt là Lý An Sinh, hắn dùng sức chớp mắt để xác nhận mình có đang nằm mơ không, khi nhìn thấy Lý Vạn Thư ăn mặc chỉnh tề, hắn không khỏi tức giận, thoát khỏi Lưu Diệp Mi, đi đến bên cạnh Lý Vạn Thư, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao em lại ở đây? Đây không phải là nơi để chơi?"
Lý Vạn Thư chớp mắt, buồn cười nhìn Lý An Sinh, cô ngây thơ nói: "Đây không phải là nơi để chơi sao?"
Lý An Sinh khựng lại nói nhỏ: "Đây không phải nơi để em chơi!"
Lý Vạn Thư đột nhiên hiểu ra, nhìn Lý An Sinh, trầm ngâm gật đầu.
Lý An Sinh nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của những người bạn, anh cố gắng nở một nụ cười giả tạo.
"Lý ca, đây là ai vậy?" Một chàng trai tò mò hỏi.
Bên trong có hai người, cộng thêm Lý An Sinh tổng cộng có ba người, hai người còn lại là Ninh Viễn, con trai chính thức của Ninh Quốc Công và Diệp Minh, người thừa kế của phủ Tướng quân.
"Ồ, đây là em họ của tôi!" Sắc mặt Lý An Sinh thay đổi, anh vòng tay qua vai Lý Vạn Thư và nói.
"Em họ? Sao tôi chưa từng nghe anh nói vậy?" Người đàn ông không tin.
"Anh chưa nghe cái gì? Muốn tôi kể cho anh nghe mọi chuyện à?" Lý An Sinh không muốn nói chuyện này.
"Không sao, về sau chúng ta từ từ làm quen!" Lý Vạn Thư mỉm cười liếc mắt nhìn nữ nhân trên mặt đất.
“Xin Lý sư phụ giúp tôi!” Lưu Diệp Mi tựa hồ vừa mới nhớ tới tình cảnh của mình.
"Anh ơi, cô ấy là ai?" Lý Vạn Thư nhìn Lý An Sinh bằng ánh mắt ngây thơ.
Lý An Sinh mặt nóng bừng, ngượng ngùng nói: "Không ai cả, chỉ là một ca kỹ. Anh từng nghe cô ấy hát mấy lần."
"Ồ!" Lý Vạn Thư giả vờ hiểu, hỏi: "Anh ơi, anh làm gì cô ấy sao? Tại sao cô ấy cứ gọi anh giúp đỡ? "
Lý An Sinh sửng sốt. Em gái anh không đến đây để gây rắc rối, phải không?
“Anh không làm gì cô ấy cả!”
“Vậy tại sao cô ấy lại gọi anh đến giúp?”
“…”
Đúng vậy! Tại sao người phụ nữ này cứ liên tục kêu cứu, anh không phải là người duy nhất nghe thấy cô hát, Lý An Sinh dần dần tỉnh táo lại.
Lưu Diệp Mi cũng sửng sốt, cái này...
"Sao cô cứ gọi anh trai tôi giúp cô!"
"Tôi..."
"Cô có thích anh trai tôi không?" Lý Vạn Thư nhìn Lưu Diệp Mi hỏi.
"Tôi..." Trong mắt Lưu Diệp Mi hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô hơi cúi đầu, dùng vẻ mặt nói với mọi người rằng cô ta chắc chắn có hứng thú với Lý An Sinh!
Lý Vạn Thư gật đầu, quay đầu hỏi Lý An Sinh: "Anh có thích co ta không?”
Lý An Sinh nghe vậy liền nhanh chóng lắc đầu, hắn thích nghe hát, nhưng không nhất định thích ca kỹ!
"Sư phụ Lý, ngài không phải thích nghe nhạc của tôi nhất sao? Có phải không..." Lưu Diệp Mi lo lắng, nếu Lý An Sinh không muốn cô ta thì làm thế nào?
"Đúng là tôi thích nghe nhạc, nên cho dù ai hát tôi cũng thích nghe!" Lý An Sinh chợt hiểu ý của người phụ nữ này.
“Từ xa xưa, mỹ nhân yêu anh hùng. Tôi biết anh trai tôi bình thường có chút ngang ngược, nhưng đó là vì anh ấy có tính tình phóng khoáng, dễ gần, lại dũng cảm và chính trực, được mọi người yêu mến, đó là điều bình thường đối với một người người đàn ông. Nữ nhân thích anh ấy thì tốt, nhưng cô cứ như vậy bám lấy anh ấy, sợ là không hay!" Lý Vạn Thư trong mắt có chút mỉm cười.
Lý An Sinh nghe xong tưởng mình nằm mơ, trong lòng hưng phấn vô cùng, hóa ra em gái anh lại đánh giá cao anh như vậy, thật sự khiến anh vô cùng cảm động.
Hóa ra bản thân anh rất tốt! Hiện tại anh mới biết!
"Tôi..." Lưu Diệp Mi ngơ ngác, chắc là bởi vì cô ta không ngờ lại có người "khen" Lý An Sinh nhiều như vậy!
Diệp Minh không khỏi cười lạnh: "Ngươi xác định là đang nói Lý An Sinh?"
Khi Lý Vạn Thư đi vào, cô cố ý không đóng cửa, nên lúc này chung quanh cửa đã có rất nhiều người tu tập, phần lớn đều là bọn người thích xem náo nhiệt. Cô nheo mắt nhìn đám người nói: “Đương nhiên, anh trai tôi là anh trai tốt nhất trên đời, nếu không thì cô gái này đã không yêu anh ấy, nhiều người như vậy nhưng cô ta lại không biết xấu hổ mà cầu xin anh ấy cứu cô ta.”
"Nhiều người không biết, sẽ có người cho rằng anh trai tôi là có ý gì đó với cô ấy!"Lý Vạn Thư nháy mắt với Diệp Minh, tên này chính là một tên ăn chơi chân chính.
Nếu hôm nay cô không tới, anh trai cô nhất thời sẽ mềm lòng, tranh cãi với Diệp Minh để cứu người, người chịu thiệt hại cuối cùng nhất định là anh trai cô, cô không biết là chuyện gì đã xảy ra ở kiếp trước, nhưng hôm nay cô phải dừng nó lại.
"Tôi có thể làm gì cô ấy? Cô ấy thật may mắn khi được vị thiếu gia như ta thích." Diệp Minh kiêu ngạo nói.
"Ta không muốn được ngươi sủng ái, nếu Lý sư phụ không cứu ta, ta thà chết!" Lưu Diệp Mi cắn lưỡi, lao đầu mình về phía tường.
Lý Vạn Thư thấy vậy vội vàng ngăn cản cô ta, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Muốn chết thì chết. Tại sao lại muốn lôi anh trai tôi vào? Có rất nhiều người đã nghe cô hát. Có thể là tất cả họ đều muốn cứu cô thì sao? Hơn nữa, cô có muốn thì tự mình chết. Sống chết của cô thì có liên quan gì đến anh trai tôi? ""
"Ngoài ra, cô phải nghĩ kĩ. Nếu cô đâm đầu vào đó, một là cô chết, hai là bị thương. Nếu cô thực sự mất đi vẻ ngoài của mình, thì thật đáng tiếc!" Khóe miệng Lý Vạn Thư hiện lên một nụ cười chế nhạo. Thảo nào anh trai cô kiếp trước bị đãnh cho gần chết, hóa ra chính Cố phu nhân đã ra lệnh cho người phụ nữ này.
Lưu Diệp Mi mở to mắt nhìn Lý Vạn Thư, không biết là tức giận hay kinh hãi.
"Đúng vậy, tôi không thích cô. Tại sao mỗi lần cô mở miệng đều là cầu xin tôi? Có phải cô đang muốn gài bẫy tôi?" Lý An Sinh vô cùng cảm động khi thấy em gái mình bênh vực mình nhiều như vậy.
"Tôi..." Lưu Diệp Mi nuốt nước mắt.
"Anh Diệp, người phụ nữ này không phải là người tốt, anh muốn thì cứ từ từ mà chơi đi! Anh trai tôi còn có việc nên không đi cùng anh!" Nói xong, cô không để ý đến mọi người, nắm tay Lý An Sinh rời đi, suýt chút nữa đã sâp bẫy.
Lưu Diệp Mi ngơ ngác nằm trên mặt đất, không biết tiếp theo nên làm như thế nào!
Trong mắt Ninh Viễn hiện lên một nụ cười, người em trai của Lý An Sinh này có chút thú vị, chỉ cần vài câu là có thể nói lên con người của Lý An Sinh.
Trong mắt Diệp Minh hiện lên vẻ lạnh lùng, mọi chuyện dần trở nên phức tạp, thế nào khi trở về mẹ anh ta lại tức giận cho xem.
Mẹ Diệp Minh và Cố phu nhân là chị em ruột thịt, chuyện xảy ra ngày hôm nay vốn là ý muốn của Cố phu nhân.
..
Tuy nhiên, Lý An Sinh có em họ khi nào vậy?
Phượng Nương nhìn hai anh em bọn họ rời đi ở tầng dưới, gợi lên một cảm giác đầy ý nghĩa.