Chương 19: Ngươi bị bệnh

Thanh Chi thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy người đàn ông đó đã biến mất.

"Chờ một chút..." Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên.

Đó là giọng nói của Lý Vạn Thư.

Tuy nhiên khi nhìn thấy bóng dáng khập khiễng không có ý định dừng lại, cô lại nói thêm: "Lưu Hổ, dừng lại!"

Lưu Hổ khổng thể không dừng lại, trong lòng thầm mắng hôm nay thật xui xẻo, hắn hình như không có nợ nần gì cô gái này cả!

"Tiểu thư..." Thấy Lý Vạn Thư đi tới, Thanh Chi không khỏi kinh ngạc, tiểu thư chính là đang tìm người này sao?

"Cô gái , cô đang gọi tôi à?" Lưu Hổ vẻ mặt không vui, hắn cảm thấy thật xấu hổ, nhưng nếu quen biết cô thì càng xấu hổ hơn.

"Hả? Chẳng lẽ ở đây còn có Lưu Hổ thứ hai sao!" Lý Vạn Thư trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Cô gái, cô đã thấy hết những gì cần thấy rồi, còn có chuyện gì nữa không?" Giọng điệu của Lưu Hổ rất tệ, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một nữ nhân như vậy, nếu là người khác, đã sợ hãi bỏ chạy từ lâu rồi.

"Ta còn chưa nói xong!"

Lưu Hổ sửng sốt, ngờ nghêch hỏi "Có cái gì còn chưa nói xong sao?"

"Bệnh!" Lý Vạn Thư phun ra một chữ.

Lưu Hổ sửng sốt, lúc này nghe đến từ "bệnh", hắn cảm thấy khá khó chịu, lạnh lùng nhìn Lý Vạn Thư: "Ai bị bệnh? Tôi nghĩ cô bệnh thì có!" Nói xong, hắn ta liền quay người rời đi.

.

"Kỳ thật ngứa cũng không phải bệnh khó, ta ở đây có một đơn thuốc có thể chữa khỏi bệnh của ngươi!" Lý Vạn Thư từ trong tay áo lấy ra một đơn thuốc.

Lưu Hổ nghe thấy từ ngứa thì dừng lại, hắn ta mắc một căn bệnh lạ, ngứa ở hậu môn và thậm chí là toàn thân, hắn đã tìm nhiều thầy thuốc nhưng không có tác dụng, hắn cũng thử đủ mọi phương thuốc dân gian nhưng đều không có kết quả. Lúc này cơn ngứa đang đến, nó cực kì khó chịu nhưng hắn không thể gãi khi có người đang ở đây.

"Ngươi cũng có thể lấy về dùng thử. Ngoài uống thuốc, ngươi còn cần thuốc mỡ để chữa bệnh. Hôm nay ta đi vội nên không mang theo thuốc mỡ..." Thực ra là cô không có mang theo. Hôm nay cô chỉ ra ngoài để mua một ít dược liệu.

“Cô muốn làm gì?” Lưu Hổ nhìn đơn thuốc trong tay Lý Vạn Thư, hắn cảnh giác nói.



Lý Vạn Thư mỉm cười, người đàn ông Lưu Hổ này thoạt nhìn không giống lắm, nhưng lại rất trung thành, kiếp trước chính là trợ thủ đắc lực cho Lý Như Băng.

Nguyên nhân là vì cô đã giúp Lý Như Băng chữa khỏi chứng ngứa cho hắn ta.

"Không làm gì cả, gặp nhau là duyên phận, không cần phải cẩn thận như vậy đâu!" Lý Vạn Thư nhét đơn thuốc vào người Lưu Hổ rồi rời đi không nói thêm lời nào.

Cô thực sự không có mục đích gì với Lưu Hổ, mục đích duy nhất của cô là đảm bảo rằng Lưu Hổ ở đời này không phải là người của Lý Như Băng.

Lưu Hổ nhìn Lý Vạn Thư rời đi, trong lòng có một loại cảm giác không chân thực, nhìn thấy trên mặt giấy vặn vẹo mấy chữ, khóe miệng hắn nhếch lên, vò nát đơn thuốc trong tay ném đi thì đột nhiên cảm thấy hậu môn ngứa ngáy. Hắn ta nhịn không được gãi gãi hai cái, cơn ngứa thật sự rất khủng khϊếp, khi nhìn thấy tờ giấy trên mặt đất,

hắn chần chừ nhặt lên rồi khập khiễng bỏ đi.

Lưu Hổ cũng không tò mò làm sao Lý Vạn Thư biết mình bị ngứa, bởi vì trong khoảng thời gian này hắn đi khắp nơi xin thuốc, vùng này rất nhiều người biết hắn như vậy, chỉ cần hỏi chung quanh liền biết một người bất lực và nhàn rỗi như hắn ta, một người chẳng có tích sự gì?

Lưu Hổ không thể hiểu được điều này.

"Tiểu thư, sao cô biết hắn ta..." Thanh Chi thận trọng hỏi, cô phát hiện mình căn bản không hiểu được Lý Vạn Thư.

"Ta không phải là ngẫu nhiên biết hắn!" Lý Vạn Thư cười cười, cô không muốn giải thích nhiều.

Thanh Chi nghe xong thì im lặng nhăn mặt, tiểu thư đang lừa gạt người sao?

Lý Vạn Thư dùng số tiền lão phu nhân đưa để mua một ít dược liệu rồi quay trở lại, nhìn chiếc ví trống rỗng của mình, cô cảm thấy hơi lo lắng, hình như cô đang thiếu tiền!

Lý Vạn Thư vừa trở về liền nhìn thấy người cô không muốn gặp nhất, Lý Như Băng.

Mỗi lần nhìn thấy Lý Như Băng, cô đều phải dùng sức mạnh to lớn để đè nén hận ý trong lòng, loại hận thù này đã nuốt chửng tủy xương và làm tê liệt toàn thân cô.

"Em gái về rồi à!" Lý Như Băng chào hỏi cô rất nhiệt tình.

Lý Vạn Thư nhẹ nhàng "Ừm". Cô bảo Thanh Chi đem dược liệu vào cất.

Lý Như Băng nhìn thấy dược liệu trong tay Thanh Chi, đôi mắt cô ta chợt lóe lên, nhiệt tình nắm lấy tay Lý Vạn Thư: "Chị không ngờ rằng em không chỉ có thể khám bệnh mà còn có thể điều chế thuốc! Tỷ cũng biết chút ít."



" Em học được từ ông ngoại." Lý Vạn Thư cong môi, y thuật của Lý Như Bắng đều là học được từ sách mà mẹ cô để lại, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Nói đến đồ đạc của mẹ cô, Cố phu nhân đã đốt hết nên kiếp này cô muốn lấy lại tất cả.

"Ông ngoại của em?" Trong mắt Lý Như Băng lóe lên tia ghen tị.

"Ừm, lúc còn ở thôn, mỗi lần ông ngoại đến gặp muội, ông ấy đều cẩn thận dạy em, đã được hơn mười năm rồi!" Trong mắt Lý Vạn Thư ánh lên vẻ khao khát và ấm áp, cô ấy thực sự rất nhớ ông nội.

"Thật sao? Chị không biết điều đó!" Lý Như Băng gương cười.

"Ừm, đây không phải là chuyện gì to tát, mẹ chị nói đó là chuyện hèn hạ, để bà ấy biết được chỉ khiến bà ấy tức giận mà thôi." Lý Vạn Thư cười mỉa mai.

“Mẹ chị chỉ tức giận nói mà thôi, biết y thuật là chuyện tốt. Em sao có thể hèn hạ được? Chi từ nhỏ cũng thích y thuật. Nếu em không chê thì sau này..."

"Sau này, nếu chị bệnh, em nhất đinh sẽ giúp chị." Không để cho Lý Như Băng nói hết câu, Lý Vạn Thư liền nói trước kèm theo một nu cười hiền lành.

Kiếp trước, Lý Như Băng không chỉ học y thuật từ cô mà còn lừa dối bên ngoài với danh tiếng con gái trưởng nhà Hầu tước không chỉ giỏi chơi cờ, thư pháp, hội họa, là người hiền lành đức độ mà còn có y thuật siêu phàm. Cô ta đươc mênh danh là nữ nhân tài năng nổi tiếng khắp Kinh thành, đồng thời là con dâu, người tình trong mông của rất nhiều chàng trai.

Nghĩ đến đây, Lý Vạn Thư không khỏi tự giễu cười nhạo chính mình, cho rằng kiếp trước mình che giấu thân phận, dùng danh nghĩa Lý Như Băng để chữa bệnh khiến cho Lý Như Băng danh tiếng vang xa, nhưng cuối cùng lại thành ra hại mình.

"Chị..." Lý Như Bình nuốt lời muốn nói trở lại, cô ta nhớ lại khi còn nhỏ, Lý Vạn Thư rất nghe lời cô ta.

"Chị à, em rất nhớ anh trưởng, anh ấy cùng Cửu hoàng tử ra trận. Chờ khi anh ấy đại thắng trở về, phủ của chúng ta nhất định sẽ vô cùng danh tiếng. Khi đó, phụ thân và huynh đệ chúng ta đều sẽ được vang danh." Ý tứ này là Lý Phong và Lý An Sinh là hai người hoàn toàn khác nhau, anh trai cô là kẻ thua cuộc.

Lý Phong từ nhỏ đã coi thường anh em bọn họ, mỗi lần nhìn thấy cô đều là vẻ mặt chán ghét, may mắn thay, hắn cũng chỉ là chán ghét mà thôi.

"Thật sao? Danh tiếng của anh ấy trong kinh hiện tại càng ngày càng tốt, về sau phủ chúng ta..." Lý Như Băng phấn khỏi nói.

"Tương lai chúng ta sẽ nói sau. Dù sao, tương lai không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra!" Lý Vạn Thư cười nửa miệng nhìn Lý Như Băng.

Lý Như Băng thản nhiên gật đầu, tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều!

Lý Vạn Thư cụp mắt xuống, thầm nghĩ Lý Phong đi theo Tư Không Quyết được lợi gì không ư?”

Đó là cái quái gì chứ!