Chương 17: Kẻ Phóng Túng

Sau khi hai người rời đi, người hầu bên cạnh bà cụ vui vẻ nói: “Nếu thuốc của cô gái đó thực sự có tác dụng thì bà sẽ không còn phải chịu đựng căn bệnh răng miệng này nữa”.

“Ừ, ta chỉ uống một viên là răng đã khỏi gần hết rồi!” Bà cụ cười vui vẻ, không ai biết đau răng đau đớn đến thế nào.

"Cô gái này cũng đã phải chịu đau khổ nhiều rồi. Nhìn đôi bàn tay lạnh lẽo đó đi..." Bà lão không thể nói thêm gì nữa, thật khó tin rằng một tiểu thư nhà Hầu tước lại sống khốn khổ đến vậy.

"Khổ cực tuy không phải là chuyện tốt, con bé có thể bị coi thường, nhưng tính cách thật sự của nó có thể không như vậy, các ngươi cứ chờ xem đi!" Lời nói của lão phu nhân tràn đầy ý tứ.

Lý An Sinh và Lý Vạn Thư vừa đi ra ngoài, anh kéo Lý Vạn Thư vào một góc, nhỏ giọng nói: "Thư nhi, em không bị sốt! Tại sao em lại nói nhảm trước mặt bà nội? Bà nội mắc bệnh răng miệng nhiều năm rồi, em có thể nói chữa khỏi là khỏi ư?"

"Anh ơi, anh phải tin vào tay nghề y thuật của em gái anh!"

"Y thuật? Em ở trong thôn, thì làm sao có thể biết được y thuật?" Lý An Sinh vẫn là không tin.

"Ông ngoại đã dạy em, em học đã lâu rồi!" Trong mắt Lý Vạn Thư hiện lên vẻ đau đớn, mấy ngày nay từ khi cô trở về, ông vẫn không hề hay biết, chắc ông rất thất vọng về cô.

"Ông ngoại?" Lý An Sinh có chút kinh ngạc, sau đó nhìn Lý Vạn Thư, khó hiểu: "Vậy là ông thường gặp em?"

"Vâng, ông ngoại thật sự rất yêu chúng ta!" Lý Vạn Thư chớp mắt, cô nhớ lại khi còn nhỏ, Lý An Sinh không biết vì lý do gì mà cãi nhau với ông ngoại, sau đó anh rất ghét ông.

Trên thực tế, Lý An Sinh không biết rằng chính ông ngoại đã nhờ người bí mật bảo vệ họ để họ có thể sống sót cho đến bây giờ.

"Được rồi, không nói nữa!" Lý An Sinh sốt ruột ngắt lời, tựa hồ không muốn nhắc đến ông ngoại.

"Anh..." Lý Vạn Thư thở dài, chuyện này phải từ từ giải quyết.

Ly An Sinh đưa Lý Vạn Thư về mà không nói lời nào, mãi đến khi vào nhà, Lý An Sinh mới lên tiếng: “Cố phu nhân không phải là người dễ đối phó, hãy cẩn thận trong lời nói và hành động, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy đến tìm anh."

Anh nói chuyện có chút đỏ mặt, ở Hầu phủ anh có địa vị rất nhỏ, cũng không có tiền, trong lúc nguy nan, ngoại trừ mạo hiểm tính mạng, anh thực sự...

Lý Vạn Thư gật đầu, nhìn Lý An Sinh, thâm ý nói: "Anh ơi, em thấy anh bây giờ rất tốt, thậm chí còn đẹp trai hơn nữa!"



Lý An Sinh có chút bối rối, em gái anh đang khen anh sao? Hay là cố tình lừa anh?

Nghe những lời này thực sự khiến mặt anh nóng bừng!

Lý Vạn Thư mỉm cười, nghiêm túc nhìn Lý An Sinh: "Những gì em nói là thật. Anh trai em có tính tình phóng khoáng , dễ dãi và một trái tim rộng lượng. Có bao nhiêu người có thể làm được điều này?"

Lý An Sinh nghe được lời này sửng sốt, là do hắn kiến thức ít hay là em gái hắn quá giỏi khen ngợi người khác?

“Sự tự do thoải mái của anh trai em rất hiếm có, việc anh tự bảo vệ mình không chỉ là một điều may mắn mà còn là một bước đi không hề dễ dàng đối với anh, cũng có thể giúp anh đạt được nhiều điều. Vì vậy, anh có thể tự do và thoải mái hơn. Chính điều này cũng khiến bà ta thấy vui vẻ. Miễn cho trái tim anh cho là đúng, tốt hơn nhiều so với việc giả vờ ngu ngốc.”

Kỳ thật cô biết anh trai mình là người tốt bụng, hiểu rõ đúng sai, thế này là đủ rồi, loại tấm lòng này có bao nhiêu người tim được.

Lý An Sinh ngơ ngác, cảm thấy mạch não của mình không đủ, chẳng lẽ em gái anh là cố ý để anh lợi dụng cái danh ăn chơi này muốn làm gì thì làm và "phạm sai lầm" bằng nhiều cách khác nhau?

Kỳ thật anh đã lợi dụng rất nhiều, xem ra càng ăn chơi thì bà ta càng vui vẻ!

Và anh cũng biết mình càng kém tài thì Cố phu nhân và Lý Phong càng ít quan tâm đến anh, hơn nữa anh dường như không phải là ứng cử viên cho những điều lớn lao, bình thường họ nghĩ anh là một tay ăn chơi phóng đãng nhưng không ai biết là anh vô tư phóng khoáng, đó chính xác là những điều anh mong muốn.

Nhiều năm qua, anh vẫn tìm kiếm nguyên nhân cái chết của mẹ mình nhưng không có manh mối, dường như bà chết vì khó sinh và bị băng huyết.

Lý An Sinh nhìn Lý Vạn Thư một cách kì lạ , anh phát hiện, mặc dù tiếp xúc với em gái mình đã hai ngày, nhưng anh vẫn không nhìn thấu được cô, không, anh căn bản không hiểu được cô.

"Em, em..."

"Anh, anh hiểu mà. Bà nội không phải cũng thích tính cách của anh sao?" Lý Vạn Thư chớp mắt, có chút đùa giỡn.

Lý An Sinh sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ gãi đầu, “Nếu em đã nói đồng ý thì chắc là không sao đâu. Em đừng lo lắng, anh trai em không có năng lực nào khác nhưng nếu em muốn anh ăn không ngồi rổi thì anh chắc chắn sẽ làm được."

"Phì..." Thanh Chi ở một bên không nhịn được cười, cô đã nhịn rất lâu rồi!



Lý Vạn Thư trong mắt mang theo ý cười, anh trai cô tính tình phóng khoáng, dễ dãi, chỉ có trốn tránh thế gian mới có thể sống một cuộc sống phóng khoáng và hạnh phúc.

"Anh, em có việc nhờ anh làm!"

“Em cứ nói đi, ca ca nhất định sẽ làm được!” Lý An Sinh vui mừng khôn xiết, cảm thấy mình không còn là kẻ vô dụng nữa.

Lý Vạn Thư bước tới, thì thầm vào tai Lý An Sinh vài câu, mặc dù Lý An Sinh rất bối rối nhưng anh cũng không hỏi thêm câu nào nữa!

Lý An Sinh dọc đường về không ngừng cười khúc khích, em gái anh thì khác, vốn dĩ anh muốn làm gì đó để em gái mình trông đẹp mắt, nhưng hiện tại anh cuối cùng cũng hiểu rằng suy nghĩ của em gái mình không dễ đoán, nhưng anh có thể tận dụng tốt cái danh “ ăn chơi” này.

Lúc Cố phu nhân trở về phòng, bà ta tức đến hộc máu.

"Con khốn đó học làm thuốc khi nào vậy? Chẳng phải nó luôn ở trong thôn sao? Làm sao mà nó học được? Đi gọi vυ" Trương đi!"

Bà ta vốn tưởng rằng Lý Vạn Thư chỉ là một đứa nhà quê, nhưng nhìn cô bây giờ, có lẽ cô rất khác với Vạn Thư lúc trước.

"Mẹ đừng tức giận, trước tiên uống chút nước đi!" Lý Như Bắng nhẹ giọng nói nhỏ, "Bà nội tính tình không tốt. Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng đối đầu trực diện với bà..."

"Vẫn là Băng nhi chu đáo!" Cố phu nhân sau khi bị Lý Như Băng dụ dỗ vài câu, trong lòng liền vui vẻ trở lại, hai đứa con của bà những đứa trẻ tốt nhất.

"Lão nô bái kiến phu nhân!" Bà ta vui mừng ra mặt, hôm trở về chỉ gặp phu nhân có một lần. Lần này gọi tới có phài là muốn thưởng cho bà ta không?

“ Khốn nạn!" Cố phu nhân vừa nhìn thấy vυ" Trương, lại tức giận mắng: "Hôm đó bà đã nói gì với tôi, hương vị quê mùa, thiếu hiểu biết, rụt rè như chuột, nhưng làm sao có thể điều chế thuốc, mắt bà để đâu vậy?”

Vυ" Trương ở trong phòng Cố phu nhân rất lâu mới trở ra, trên trán chảy máu, tâm trạng khốn khổ, bà ta đã trông chừng con cɧó ©áϊ đó cho phu nhân mấy năm, bây giờ ngay cả một lời cám ơn cũng không có. Bà ta thực sự rất không vui.

“Mẹ, sao vậy?” Lý Như Băng cảm giác có gì đó không đúng.

"Giữ một kẻ vô dụng có ích gì? Hơn nữa, bà ta biết rất nhiều thứ, giữ bà ta lại sớm muộn gì cũng là tai họa!" Cố phu nhân mệt mỏi nhắm mắt lại, quét đi ác ý.

Đôi mắt của Lý Như Băng lóe lên, khóe miệng cô ta hơi cong lên khi nghĩ đến Lý Vạn Thư , dường như em gái cô ta không phải là đứa con gái đơn giản!