Chương 13: Lý Như Băng

"Tiểu thư, cô không cần phải chọc giận bà Lý vì người làm như em đâu. Tiểu thư, bà ấy không phải là người cô có thể coi thường được." Thanh Chi vô cùng lo lắng khi thấy thím Lý tức giận.

"Em nói chọc bà ta không dễ, vậy bà ta không chọc ta thì không được sao?" Lý Vạn Thư nhìn vết máu trên khóe miệng Thanh Chi, hai mắt liền tối sầm.

Người tốt sẽ bị ức hϊếp, ngựa tốt sẽ bị cưỡi.

"Nhưng... tiểu thư sắp kết hôn, chỉ cần đợi Cố phu nhân an bài một cuộc hôn nhân tốt đẹp, như vậy sẽ ổn thôi!" Thanh Chi thật sự không hiểu được sâu xa.

"Dì Bạch nói với em chuyện này?" Lý Vạn Thư trong mắt hiện lên ý cười.

"Vâng, em cũng nghĩ vậy, có lẽ chỉ cần kiên nhẫn là được!"Lúc còn ở nhà với mẹ, Thanh Chi đã được dạy những điều này.

"Vậy thì em sai rồi, nếu như Cố phu nhân tìm cho ta một cuộc hôn nhân tốt đẹp, vậy thì chỉ có thể nói là bà ta không bình thường a!" Nói xong, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Thanh Chi, cô tiếp tục: "Nếu muốn ở bên cạnh ta , em cần nhiều hơn không chỉ có lòng khoan dung, em hiểu không?"

Thanh Chi lo lắng không biết mình có hiểu không, liền quỳ xuống nói: "Em biết ý tứ của tiểu thư, em sẽ ghi nhớ từng lời tiểu thư nói."

Cô sợ Lý Vạn Thư sẽ bỏ rơi cô.

Lý Vạn Thư thở dài nói: "Đi đun thuốc uống đi!"

Cô ấy là con gái được dì Bạch dạy dỗ nên cũng không đến nỗi quá tệ!

Lúc sau, một âm thanh khác phát ra từ trong sân.

"Ta nghe nói cô ta mắc bệnh đậu mùa và được đưa ra ngoài, không biết bây giờ cô ta đã khỏi bệnh chưa!"

"Tam muội, đã nhiều năm như vậy, tự nhiên sự tình cũng trở nên tốt hơn..."

"..."

Lý Vạn Thư nghe được thanh âm đó, toàn thân không khỏi run lên, một loại hận ý từ trong xương cốt bắt đầu chảy ra.

“Em đã gặp đại tiểu thư và tam tiểu thư…” Thanh Chi vội vàng thu dọn hành lý.

Lý Vạn Thư vừa nghe đến hai chữ "đại tiểu thư", toàn thân căng thẳng, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người mà khiến toàn thân cô chỉ toàn hận và hận.

Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trên váy thêu những bông hoa hải đường rực rỡ, quanh vòng eo có một chùm hoa càng khiến dáng người cô ta mảnh mai mong manh như cành liễu, với phong thái nhẹ nhàng thanh thoát trông như một con chim yén đang bay lượn trong gió. Chỉ với chiếc kẹp tóc hoa đào điểm xuyết những hạt vàng, chiếc vòng cổ dài đính cườm nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp thanh tú của cô ta.

"Thư muội, em còn nhớ ta không?" Lý Như Băng cười hỏi.

Lý Vạn Thư nhìn chằm chằm Lý Như Băng, cơn đau đó một lần nữa như quay trở lại, xâm chiếm toàn thân, bản thân cô dường như vẫn đang cảm nhận được đau đớn, bị chặt tay và bị thiêu sống, theo đó là những lời nói vang lên trong tai cô: " Em ơi, đôi bàn tay khéo léo của em đã cứu sống được rất nhiều người, chị thực sự không thể chịu đựng được việc nó sẽ chịu đau khổ cùng em ở âm phủ hay kiếp sau được.”

Lý Vạn Thư phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đè nén hận ý trong lòng, cô mỉm cười: “Chị, đã lâu không gặp!”

Trên thực tế, Lý Như Băng không lớn hơn cô bao nhiêu.

Cô ta mỉm cười, trong lúc chuẩn bi mở miệng thì một giọng nói phía vang lên.

“Chậc, cái đồ nịnh nọt!” Một giọng nói tà ác vang lên từ phía sau.

Giọng nói này là của Lý Mỹ Ngọc, tam tiểu thư của Hầu phủ, do Du Nương, thê thϊếp của Lý Thiên sinh ra, bà ta là thê thϊếp được sủng ái nhất của Lý Thiên, kiếp trước hai mẹ con nhà này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Cố phu nhân.

“Đây nhất định là Tam muội!” Lý Vạn Thư mỉm cười, nhìn cô ta mấy cái: “Em lớn lên thực sự rất đẹp.”

Cô nhớ rằng khi còn nhỏ Lý Mỹ Ngọc rất béo, nhưng bây giờ cô ta gầy hơn trước rất nhiều và chiều cao của cô ta được coi là chấp nhận được.

"aizz, là Hầu tước nuôi tốt, chỉ có ngươi là vẫn thảm hại như vậy!" Mọi người đều thích nghe những điều tốt đẹp, và Lý Mỹ Ngọc cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy Lý Vạn Thư mặc quần áo cũ, rộng thùng thình, đặc biệt là bàn tay đầy những vết xanh tím khiến cô ta khó mà bỏ qua được.

"Đúng a! Đại tỷ và Tam muội đều là người có phúc!" Lý Vạn Thư cụp mắt xuống, có chút giễu cợt.

"Em gái, em đã phải chịu đựng nhiều năm như vậy, bây giờ em đã trở về, cha mẹ sẽ bù đắp cho em. Có chuyện gì thì cứ nói với chị, chị nhất định sẽ giúp em." Lý Như Băng nắm lấy bàn tay Lý Vạn Thư, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ ưu phiền.

"Ừm..." Lý Vạn Thư nhìn bàn tay hoàn toàn trái ngược với mình, cơn đau như khát máu càng ngày càng rõ ràng, cô nhanh chóng che đậy không để lại dấu vết.

Lý Mỹ Ngọc nhìn nó với vẻ mặt khinh thường, điều cô ghét nhất chính là sự kiêu ngạo của Lý Như Băng.

Lý Như Băng nhìn thấy Lý Vạn Thư rút tay về, cô ta không khỏi cứng người, lại cảm thấy Lý Vạn Thư không thân thiết với cô ta như khi còn nhỏ, nhưng cô ta nhanh chóng cho rằng là do Lý Vạn Thư chưa quen mà thôi.

"Em gái sau này có gì không hiểu thì cứ đến tìm chị!"

“Ừ!” Lý Vạn Thư vẫn lạnh lùng, hơi cụp mắt xuống để giấu đi sự hận ý.

"Chỉ là một đứa quê mùa, sau này sẽ tìm chị cả nhiều rồi. Chị cả là một cô gái tài năng nổi tiếng, đứng cùng cô ấy, hoa đỏ và lá xanh, thực sự rất tuyệt vời!" Lý Mỹ Ngọc tức giận mắng Lý Vạn thư nhưng đồng thời cũng muốn cho Lý Như Băng vài lời.

“Tam tiểu thư, xin cẩn thận lời nói!” Người hầu của Lý Như Băng lạnh lùng mắng cô ta.

"Thật là một kẻ hèn hạ, lợi dụng sức mạnh của người khác!" Lý Mỹ Ngọc thở dài, không để tâm chút nào.

Lý Như Băng sắc mặt khó coi nhìn Lý Mỹ Ngọc, lạnh lùng nói: "Tam tỷ, ta khi còn nhỏ thường coi ngươi như em gái của ta, cho nên ta mới khách khí với ngươi, đừng quên thân phận của ngươi."

Lý Mỹ Ngọc này, dựa vào tình yêu của cha cô ta dành cho dì, đã dám hành động kiêu ngạo trước mặt cô ta, là đứa con gái hợp pháp của Hầu tước.

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy liền không vui, vừa định trả lời thì đã bị người hầu bên cạnh kéo lại, tức giận nhìn Lý Như Băng.

Lý Vạn Thư nghe hai người cãi nhau, khóe miệng hơi nhếch lên, kiếp trước kết cục của Lý Mỹ Ngọc cũng không khá hơn là bao, trước khi kết hôn, cô ta đã nɠɵạı ŧìиɧ với một chàng trai trẻ, cuối cùng lại kết hôn với người khác làm vợ lẽ, chưa đầy một năm đã chết, là bị chơi đến chết.

Một người ngực bự nhưng đầu óc ngu ngốc điển hình, không học được gì từ mẹ của mình.

"Tiểu thư, không ổn rồi, lão phu nhân đột nhiên trở về, phu nhân bảo tiểu thư ra trước sân đón lão phu nhân." Một người giúp việc vội vàng đi vào thông báo.

"Bà nội về rồi sao?" Lý Như Băng sửng sốt, cảm thấy có chút sợ hãi bà nội.

Lý Mỹ Ngọc cũng vậy, nghĩ tới bà nội là người trừng phạt người ta không chút thương xót, cô ta liền run rẩy sợ hãi.

"Em gái, hôm khác ta tới thăm em!" Nói xong, cô ta liền cùng nha hoàn rời đi.

Lý Mỹ Ngọc cũng bỏ trốn cùng người giúp việc.

Chỉ có Lý Vạn Thư đứng ở nơi đó, đôi mắt đen hơi run rẩy, bà không phải là bà nội hiền lành, có khi còn không thèm nể mặt Lý Thiên, nhưng Lý Thiên cũng không dám lên tiếng vì mẹ Lý Thiên là vợ lẽ, ông ta không dám to gan. Vì bà nội không có con nên Lý Thiên mới có được vị trí hiện tại.

Nói chính xác, nếu không có lão phu nhân thì sẽ không có Lý Thiên ngày hôm nay, tuy nhiên lão phu nhân lại đối với Lý Thiên rất lạnh lùng, khiến nhiều người không thể đoán được trong lòng bà đang nghĩ gì.

Kiếp trước, bà cụ hay đau ốm, mỗi lần Lý Như Băng đến thăm sẽ cho bà lời khuyên, điều này khiến Lý Như Băng trở thành đứa cháu gái được bà yêu thích nhất. Kiếp trước cô thật sự đã cố gắng hết sức để giúp đỡ Lý Như Băng! Bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là sự ngu ngốc.

"Tiểu thư, chúng ta không đi sao?" Thanh Chi nhịn không được hỏi.

"Không đi có bị đòn không?" Lý Vạn Thư không rõ ý cười.

Kiếp trước, lão phu nhân vừa trở về liền bị đau răng, vất vả cả đêm cũng không khỏi, Lý Như Băng liền nói cho bà đơn thuốc, bà cụ ban đầu có hơi nghi ngờ, tuy nhiên vừa uống xong chưa đầy nửa tiếng thì bắt đầu có hiệu quả. Từ đó bà cụ bắt đầu yêu thích Lý Như Băng.