Chương 10: Chọn Lựa Nha Hoàn

Sáng sớm hôm sau.

Thím Lý dẫn theo một nhóm người tới, hơi kinh ngạc khi thấy Lý Vạn Thư đã dậy.

Lý Vạn Thư khẽ cong môi, trước khi cô khỏi bệnh nặng ở kiếp trước, thím Lý đã dẫn người đến “dạy” quy củ cho cô, tuy bị “lừa gạt” bằng nhiều cách khác nhau nhưng quả thực đã dạy cô lễ phép. Cô tự hỏi đó có phải là may mắn khi dùng nó để che đậy mình không?

"Nhị tiểu thư, cô dậy sớm như vậy sao!"Thím Lý kiêu ngạo nhìn Lý Vạn Thư, hơi nghiêng người, chỉ vào đám nha hoàn phía sau nói: "Phu nhân tạm thời sáng nay miễn cho cô đến chào hỏi người." Trước tiên hãy học nội quy, bọn họ đều là những nha hoàn trong nhà được phu nhân tuyển chọn kỹ lưỡng, đều là những người thông minh sáng suốt, Nhị tiểu thư xin chọn hai người đi!”

"Xin chào, Nhị tiểu thư..." Bà ta vừa nói, có hai thị nữ đi tới, bọn họ nhìn qua thông minh thanh tú, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt bọn họ có vẻ khinh thường.

Trong mắt thím Lý hiện lên vẻ hài lòng, bà ta cười nói: “Hai cô hầu gái này đều là nha hoàn lớn tuổi nhất trong nhà, làm việc gì cũng thông minh lanh lợi. Cô có hài lòng không, Nhị tiểu thư?”

Lý Vạn Thư nhìn sang, ánh mắt hơi dao động, kiếp trước quả thực đã chọn hai nha hoàn này và đặt hai con rắn độc xung quanh cô, ngoại trừ mỗi ngày “đánh” cô, bọn họ còn không quên báo cáo cô với Cố phu nhân.

Nói chính xác thì mọi hành động của cô đều bị theo dõi, đó là lý do tại sao cô tin tưởng Lý Như Băng đến vậy, bởi vì nội tâm của cô gần như bị phơi bày.

Lần này cô không có ý định gây rắc rối cho mình, bởi vì kẻ ác khó đề phòng.

Ánh mắt cô dõi theo đám nha hoàn, chợt nhìn thấy một cô hầu gái với vẻ mặt vừa phấn khích vừa phức tạp, cô không khỏi cau mày, cô nhớ ra kiếp trước lúc cô chọn hai cô hầu gái kia, cô hầu gái này đã thất vọng gọi cô. : "Nhị thiểu thư…”

Lúc đó cô nhìn qua thì thấy cô hầu này trông có vẻ ốm yếu, trong lòng có chút chán ghét nên không để ý tới vì lúc đó cô cũng đang bị bện, nên tự nhiên cô không thích có một người hầu ốm yếu ở bên cạnh. Nhưng cô không biết rằng kiếp trước cô gái này chính là người duy nhất cho cô hơi ấm khi cô đau khổ.

"Là cô!" Quả nhiên, khi Lý Vạn Thư đưa tay chỉ vào cô ấy, nha hoàn này vui mừng khôn xiết, nhưng lại cố gắng nhịn lại, liền quỳ xuống: "Đa tạ nhị tiểu thư, em là nô tỳ của cô."

Thím Lý chán ghét nhìn cô một cái, cô gái này vào nhà này được một tháng, bệnh tật liên miên, vốn định bán cho người khác, hiện tại nhị tiểu thư đã chọn, vậy thì cho ở lại đi! Nhìn ốm yếu thế này, cô ta còn có thể phục vụ người khác được không?

“Hai người này thì sao?” Thím Lý chỉ vào hai nha hoàn bên cạnh.

"Tôi không thích đám đông, chưa kể một mình tôi cũng không cần nhiều người như vậy. Nhưng phu nhân cả ngày phải lo nhiều việc, nên cần có nhiều người chăm sóc!" Lý Vạn Thư có vẻ như đang ám chỉ Cố phu nhân.

"Nhưng..." Thím Lý muốn nói cái gì khác.

"Hai cô có bằng lòng đến hầu hạ phu nhân hay đại tiểu thư không "Lý Vạn Thư nói trước.

Hai nha hoàn sửng sốt, ngay từ đầu bọn họ cũng không muốn tới đây, một nhị tiểu thư không được lòng dân thì sẽ có tương lai gì? Nghe nói có thể đến gặp đại tiểu thư, bọn họ không khỏi vui mừng: "Đương nhiên là chúng tôi sẵn lòng!"

Không phải ai cũng có thể hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư, nên đến chỗ cô ấy là một ý kiến không tồi.

Lý Vạn Thư mỉm cười, nhìn thím Lý nói: "Hai nha hoàn này thật thông minh!"

Thím Lý sắc mặt cứng đờ, đại tiểu thư sao có thể chọn hai con tiểu tiện nhân này, bà ta không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhị tiểu thư thật sự không muốn chọn thêm hai người nữa để hầu hạ cho mình, nhìn nơi này đi, nó thật sự rất rộng!"

"Không cần, mấy năm nay tôi đã quen rồi!"

“Đã như vậy thì ngươi đi theo Nhị tiểu thư, nhớ không được làm mất mặt Hầu phủ!” Thím Lý nhìn nha hoàn đang quỳ gối, cũng không quên nhắc nhở cô ta ai mới là chủ nhân thật sự của Hầu phủ.

Nha hoàn đang quỳ sửng sốt, run rẩy mím môi: "Nô tì hiểu rồi."

Thím Lý sắc mặt không tốt lắm, bà ta phải thú nhận việc phu nhân giao cho mình nhưng làm không tốt, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Nhị tiểu thư, cô chuẩn bị đi, lát nữa ta sẽ tới dạy quy tắc cho cô!"

Sau đó bà ta lôi hai người giúp việc ra ngoài rồi bỏ đi.

Trong mắt Lý Vạn Thư hiện lên một tia giễu cợt, trước mặt người hầu, ba ta xưng “ta” với cô?

Thấy mọi người đã đi vắng, cô gọi nha hoàn nãy giờ quỳ dưới đất: "Em đứng dậy đi!"

Nha hoàn đứng lên, hưng phấn nhìn Lý Vạn Thư: "Cám ơn Nhị tiểu thư!"

Lý Vạn Thư mỉm cười, nghĩ tới nha hoàn này thật sự xem cô là nhị tiểu thư, liền hỏi: "Em tên là gì!"

"Người hầu hay được gọi là "nha đầu", em chỉ mới vào Hầu phủ hơn một tháng, Nhị tiểu thư, xin hãy đặt cho em một cái tên!" Nói xong, nha hoàn không khỏi ho khan một tiếng, nhưng lại cố gắng hết sức chịu đựng, sợ Lý Vạn Thư sẽ không thích cô.

Lý Vạn Thư cau mày, cái tên “nha đầu” thực sự không phù hợp, sau khi suy nghĩ, cô nói: "Vậy sau này gọi em là Thanh Chi đi!" Đó là một tên một loại thỏa dược trong y học cổ truyền Trung Quốc.

"Nô tài Thanh Chi, cảm ơn Nhị tiểu thư đã cho em biết tên!" Thanh Chi vui mừng khôn xiết, Nhị tiểu thư là đang giữ cô lại!

"Ừ..." Lý Vạn Thư xoay người đi vào phòng, nhưng trong lòng lại phức tạp, cô không hiểu tại sao nha hoàn này lại muốn ở bên cô, cô chỉ nhớ kiếp trước sau khi kết hôn, cô hầu gái này chính là của hồi môn, cô ấy hết lòng vì cô, cuối cùng cô không biết mình đã phạm phải sai lầm gì mà bị người đàn ông đó phản bội.

Giờ nghĩ lại, cô không chắc cô ấy có bị bán đi hay không.

Thanh Chi đang định nói gì đó thì nhìn thấy Lý Vạn Thư đi vào nhà, nghĩ ngợi rồi quay người rời khỏi phòng.

Lý Vạn Thư nhìn thấy Thanh Chi đi ra ngoài cũng không nói gì, kiếp trước cô hầu gái này ngây thơ thật thà, nhưng đã nhiều lần bảo vệ cô, trách cô khi đó cô quá ngu ngốc, không chịu suy nghĩ.

Một lúc sau, Thanh Chi cầm hộp thức ăn trên tay quay lại, lấy ra đặt lên bàn và nói: “Nhị tiểu thư, mời dùng bữa sáng!”

Lý Vạn Thư kinh ngạc, cô gái này chính là đi tìm bữa sáng cho cô sao? Cô sững sờ khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, thực sự còn có món thịt sao?

Cố phu nhân có tốt bụng như vậy không?

Lý Vạn Thư liếc nhìn Thanh Chi với ánh mắt khó hiểu.

“Nhị tiểu thư yên tâm, em sẽ không làm hại cô đâu!” Thanh Chi đột nhiên nói.

Lý Vạn Thư ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: "Em biết em đang nói cái gì không?"

Cô gái này là ngu ngốc hay thông minh?

“Nhị tiểu thư, mẹ của em là Bạch Chỉ!” Thanh Chi phức tạp nhìn Lý Vạn Thư.

"Bạch Chỉ?" Lý Vạn Thư lẩm bẩm, nàng không biết người này!

“Là người đã từng phục vụ cố phu nhân.” Thanh Chi không khỏi nhắc nhở nàng lần nữa.

Lý Vạn Thư hai mắt hơi mở to, cô mơ hồ nhớ lúc cô còn nhỏ có dì Bạch chăm sóc cô, dì ấy là người hầu riêng của mẹ cô, nhưng sau đó lại bị đuổi ra khỏi nhà không rõ nguyên nhân.

"Em là con gái của dì Bạch !" Lý Vạn Thư có chút kinh ngạc, lúc đó cô còn quá nhỏ, không nhớ rõ, chỉ biết dì Bạch rất tốt với cô.

"Vâng thưa tiểu thư, mẫu thân nói tiểu thư sắp kết hôn, Hầu gia nhất định sẽ đón cô về. Cho nên em mới được đưa đến Hầu phủ tiếp tục hầu hạ tiểu thư!" Thanh Chi trong mắt long lanh nước, cô ấy thực sự rất nhớ mẹ.

Lý Vạn Thư mấp máy miệng, nói không cảm động là nói dối: “Mẹ em không sao chứ?”

"Vâng, may mắn thay, mấy năm nay mẫu thân em vẫn luôn nghĩ đến tiểu thư cùng thiếu gia, bà ấy thấy mình hổ thẹn với phu nhân rất nhiều.”

Trò chuyện một hồi, Lý Vạn Thư làm quen một chút với Thanh Chi, cười nói: “Cùng ngồi ăn đi!”

Nếu là người hầu khác, cô tuyệt đối sẽ không cho phép ngồi cùng.

“Em không dám!” Thanh Chi kinh hãi, hét lớn: “Cô là tiểu thư, em sao có thể ngồi cạnh cô được?”

Thanh Chi nói rồi rời đi: “Nô tỳ mắc bệnh cảm lạnh gần một tháng rồi, không nên lây sang tiểu thư.”

Lý Vạn Thư không ngờ cô gái này lại bướng bỉnh như vậy, đành phải ngồi xuống ăn một mình, nhưng phần thức ăn chỉ được dọn ra một nửa, còn lại để cho Thanh Chi ăn.

Thì ra là con gái của dì Bạch, chẳng trách cô ấy chăm sóc cô ấy tốt như vậy, nghĩ đến Thanh Chi kiếp trước có thể vì cô ấy mà chết, cô cảm thấy khó chịu.

Thanh Chi rất cảm động, mẹ cô nói đúng, nhị tiểu thư cũng tốt bụng như phu nhân vậy, trong lòng thề nhất định phải chăm sóc tốt cho nhị tiểu thư.