Chương 50

"Anh đừng ép tôi!"

Ngụy Tư Kỳ trạng thái tinh thần không tốt, lúc nói chuyện toàn thân đều run lên nhè nhẹ, có thể thấy được cảm xúc của cô đã ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.

"Tôi bức cô?"

Trần Nhất Tuấn giận quá thành cười..

"Cô cho rằng đem những hình trước kia tung ra đối với chúng ta có ích lợi gì? Khiến tất cả mọi người biết rõ cô chính là một thành viên năm đó hại người, thậm chí là chủ mưu, sau đó khiến cả nước đều xem chúng ta là trò cười?"

Trần Nhất Tuấn đối với Ninh Tây là vừa thẹn lại vừa sợ, thậm chí còn mang theo tâm tư ái muội nói không ra. Hắn cùng với Ngụy Tư Kỳ nhiều năm như vậy, thường xuyên khắc khẩu ầm ĩ, mặc dù nhàm chán cũng có tình cảm. Hắn hiện tại nghĩ đền bù cho Ninh Tây, cũng sợ chuyện năm đó bị bung ra.

Nếu như bị người ta tra ra hắn cùng Ngụy Tư Kỳ năm đó quan hệ có với việc Ninh Tây bạo lực học đường, không chỉ Ngụy gia cùng Trần gia danh tiếng bị quét dọn, hắn cùng với đứa con ngoài giá thú tranh đoạt quyền thừa kế, cũng bởi vì chuyện này, địa vị ở thế bất lợi.

Cho nên hiện tại chỉ hy vọng sự tình không cần lộ ra, Ninh Tây nguyện ý lén lút hoà giải là kết quả tốt nhất, bởi vì sự tình nháo lên, về sau Ninh Tây là có ảnh hưởng nhất định, nhưng ở vào địa vị bất lợi tuyệt đối là bọn họ, mà không phải Ninh Tây.

"Anh là thật lo lắng tôi, chứ không phải là muốn đem Ninh Tây trong quá khứ ra ánh sáng?"

Ngụy Tư Kỳ cái gì đều không nghe lọt, dù sao theo ý cô, Trần Nhất Tuấn chính là thấy Ninh Tây hiện tại xinh đẹp, đối với Ninh Tây có tâm tư khác.

Hoặc là nói, từ trước đến nay chưa bao giờ đối với Ninh Tây hết tâm tư.

Có lẽ người khác không biết chuyện, năm đó ở thời điểm cao trung, cô phát hiện Trần Nhất Tuấn thường thường nhìn lén Ninh Tây, thậm chí còn vụиɠ ŧяộʍ dùng điện thoại di động chụp ảnh. Có lẽ ngay cả chính Trần Nhất Tuấn cũng không biết, hắn thế nhưng sẽ đối với Ninh Tây nhiều năm có tình.

Nếu như không phải vì như vậy, cô lúc trước cần gì phải khắp nơi nhằm vào Ninh Tây, tạo thành hậu quả như vậy?

Những năm gần đây, cô liên tục sợ hãi Ninh Tây về nước, sợ hãi Trần Nhất Tuấn hiểu hắn năm đó đối với Ninh Tây có tình cảm, nhưng cho tới bây giờ, mọi sợ hãi đều được chứng thực.

Cô yêu Trần Nhất Tuấn như vậy, làm sao có thể chịu được Ninh Tây đem hắn từ bên cạnh mình cướp đi.

"Tư Kỳ, cô không nên như vậy, "

Trần Nhất Tuấn chú ý tới người xung quanh đã nhìn về phía bên này, hạ giọng nói.

"Đừng khiến người khác coi như trò cười."

"Anh đính hôn rồi nghĩ bắt cá hai tay cũng không sợ, tôi còn sợ người khác chế giễu, "

Ngụy Tư Kỳ trừng mắt nhìn người xem náo nhiệt bốn phía,

"Nhìn cái gì vậy, chưa có xem người gây gổ?"

Người đi đường mặc dù hiếu kỳ chuyện cẩu huyết của hai người này, nhưng lại không muốn đi chọc phiền toái, gặp bộ dáng này của Ngụy Tư Kỳ, đều từng người tản ra. Chỉ là cách đó không xa còn có người đứng không chịu đi, trong tay hắn mang theo cặp xách máy tính, tây trang, giày da, nhìn là biết một người trong giới tinh anh.

Ngụy Tư Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái, đang chuẩn bị mở miệng trách mắng, ánh mắt đột nhiên phóng ra sau lưng người này.

Từ Châu bị ánh mắt Ngụy Tư Kỳ nhìn chằm chằm, toàn thân sợ hãi, nhịn không được hướng bên cạnh lui hai bước.

"Ninh Tây..."

Ngụy Tư Kỳ vươn tay, run rẩy chỉ người ngồi trên ghế, trên mặt vẻ mặt hoảng sợ lại phẫn nộ,

"Cô ta tại sao lại ở chỗ này?!"

Từ Châu nhìn nhìn Ngụy Tư Kỳ, lại quay đầu nhìn lại phía sau, vừa rồi ông chủ đi xem là Ninh Tây?

Xem vẻ mặt này của cô gái kia, tựa hồ cũng biết Ninh Tây? Trần thiếu gia cùng vị hôn thê của hắn gây gổ lúc nhắc tới "cô ta" không phải là người yêu ông chủ, Ninh Tây chứ?

Bởi vì cảm thấy Ngụy Tư Kỳ trạng thái tinh thần có chút không bình thường, Từ Châu sợ cô ta đột nhiên nổi điên đả thương người, vì vậy hướng Ninh Tây cùng Thường Thời Quy đi đến, trong lòng suy nghĩ nếu như cô gái này xông lên, hắn còn có thể đẩy ra.

Trần Nhất Tuấn cũng không ngờ thế nhưng lại gặp phải Ninh Tây ở chỗ này, nghĩ đến nội dung hắn cùng với Tư Kỳ khắc khẩu có khả năng đã bị cô nghe thấy, trên mặt hắn hết sức xấu hổ, vì vậy cúi đầu thấp xuống.

Nào biết động tác này của hắn rơi vào trong mắt Ngụy Tư Kỳ, liền thành thẹn thùng, ngại ngùng, cô ta trào phúng hỏi ngược lại:

"Lúc này, cũng đừng thẹn thùng, bộ dáng này, làm cho ai xem."

Từ Châu cảm thấy Trần Nhất Tuấn nghe nói như thế, đại khái xoay người rời đi, nhưng khiến hắn bất ngờ là, vị Trần thiếu gia này so với trong tưởng tượng của hắn còn có thể nhịn.

Giống như trước hắn cùng ông chủ đi thăm dò tổ phim ( đàm hải tiên ký), hình như Ninh Tây tát Trần Nhất Tuấn một bàn tay?

Nghĩ đến Ninh Tây đã từng gặp phải bạo lực sân trường, thái độ đối với Trần Nhất Tuấn lại lạnh lùng như vậy, lại liên quan tới những lời của vị hôn thê Trần Nhất Tuấn nói, Từ Châu đại khái đoán được nguyên nhân hậu quả.

Năm đó bạo lực học đường, khẳng định hai người này có quan hệ, nếu không Ninh Tây sẽ không dùng thái độ như vậy đối với hai người bọn họ.

Theo Từ Châu, Ninh Tây là người rất tốt, đối với hắn là trợ lý, cũng hết sức khách khí, cho tới bây giờ không tự cao tự đại. Người như vậy nếu như dùng ánh mắt nhìn rác rưởi nhìn người nào đó, đó chỉ có thể nói, người nào đó nhất định so với rác rưởi còn tệ hơn.

Từ trợ lý không thể không biết, mình bây giờ tâm tính chẳng phân biệt được đúng sai, chỉ phân biệt người thân xa gần.

Xem vẻ mặt vặn vẹo của Ngụy Tư Kỳ, Ninh Tây đột nhiên cảm thấy hứng thú rã rời, cô còn chưa làm, hai người kia cũng đã ầm ĩ thành như vậy. Ngụy Tư Kỳ hận cô như vậy, là dùng hận ý che dấu nội tâm của cô ta sợ hãi cùng chột dạ, hay là thật cảm thấy cô có thể vừa ý người như Trần Nhất Tuấn?

Làm Ngụy Tư Kỳ tức giận tái mặt, Ninh Tây không khách khí cười nhạo một tiếng:

"Có vài người thật biết điều, chính mình nâng một đống rác rưởi làm bảo bối, còn tưởng rằng những người khác nhớ thương rác rưởi trong tay cô ta."

Cô dùng ánh mắt xẹt qua trên mặt từ Ngụy Tư Kỳ sang Trần Nhất Tuấn, trong mắt trào phúng nhìn một cái không sót gì:

"Ngụy Tư Kỳ, cô có phải quá tự cho mình là đúng?"

"Cô trừ mạnh miệng, còn có thể làm cái gì?"

Ngụy Tư Kỳ tức giận vô cùng, giống như là gầm lên,

"Năm đó nếu như không phải là vì cô không biết xấu hổ thầm mến Nhất Tuấn, tôi như thế nào lại gọi người giáo huấn cô?"

Thường Thời Quy trầm mặt đứng ở bên cạnh Ninh Tây không nói gì, nhưng khi Ngụy Tư Kỳ nói Ninh Tây thầm mến Trần Nhất Tuấn lúc, ánh mắt trở nên có chút lạnh.

"Tôi thầm mến Trần Nhất Tuấn?"

Ninh Tây giận quá thành cười, ánh mắt quét qua Trần Nhất Tuấn, Trần Nhất Tuấn chột dạ tránh đi ánh mắt cô.

"Năm đó tôi cũng đã nói, tôi đối với Trần Nhất Tuấn không có ý nghĩ, hiện tại như cũ muốn nói, Trần Nhất Tuấn người đàn ông như vậy, tôi căn bản thấy chướng mắt, "

Ninh Tây đưa ngón tay hướng Trần Nhất Tuấn.

"Đến tột cùng là ai nói với cô, tôi thầm mến hắn?"

Ngụy Tư Kỳ bừng tỉnh nhớ tới, năm đó trong lúc vô tình chứng kiến Trần Nhất Tuấn nói chuyện với Ninh Tây, liền hỏi hắn vì cái gì cùng Ninh Tây ngồi cùng một chỗ, lúc ấy Trần Nhất Tuấn nói như thế nào?

Hắn nói Ninh Tây khả năng đối với hắn có chút ý tứ, hắn không muốn cô ấy quá lúng túng, mới miễn cưỡng nói vài câu.

Ngụy Tư Kỳ lắc đầu, không nhìn Trần Nhất Tuấn, mà quát Ninh Tây:

"Cô cho rằng bây giờ nói những lời này, tôi có tin hay không?"

"Cô thật đáng thương, "

Ninh Tây chậc chậc hai tiếng.

"Ngay cả người bên cạnh mình là cái thứ gì đều không thấy rõ, cô cảm thấy Trần Nhất Tuấn có ưu điểm gì đáng giá cho tôi xem trọng?"

"Bởi vì hắn lớn lên cũng không tệ lắm, trong nhà có tiền?"

Ninh Tây cười lạnh nói:

"Tướng mạo là cha mẹ cho, tiền tài cũng là cha mẹ của hắn làm ra, hắn không có gì cả, tôi coi trọng hắn cái gì?"

Từ Châu nghe Ninh Tây nói tổn hại người thì sợ ngây người, lời này ý tứ quả thực chính là, một người đàn ông không dùng được như vậy chỉ có cô mới có thể vừa ý, Ninh Tây ta con mắt không mù như thế.

Hắn mắt nhìn cô gái bị Ninh Tây chế nhạo, cảm giác, cảm thấy không cẩn thận đối phương có thể sẽ tức giận không thở được.

Ngụy Tư Kỳ muốn phản bác Ninh Tây, nhưng nội tâm nói cho cô biết, Ninh Tây nói là sự thật, năm đó Ninh Tây cũng không thầm mến Trần Nhất Tuấn, cô cái gọi là "Đả kích tiểu tam" cũng chỉ là mượn cớ cho mình phạm sai lầm.

Trần Nhất Tuấn lừa gạt cô, có lẽ chính mình cũng rõ ràng, cô chính là sợ Ninh Tây cướp đi Trần Nhất Tuấn, mới giả giả không biết Trần Nhất Tuấn nói đều là lời nói dối.

Lúc Ninh Tây còn béo, Trần Nhất Tuấn đối với Ninh Tây có vài phần ý tứ, hiện tại cô ấy trở nên xinh đẹp, còn trở thành nữ thần trong lòng không ít người, như vậy trong mắt Trần Nhất Tuấn còn sẽ có cô sao?

"Cô lấy danh nghĩa bảo vệ tình yêu, không kiêng nể gì làm tổn thương người khác, "

Ninh Tây đi đến Ngụy Tư Kỳ trước mặt, hạ giọng nói.

"Cô như vậy, cô đáng sợ như vậy, làm sao có thể được thương yêu."

Ngụy Tư Kỳ run rẩy, cắn răng nói:

"Cô muốn làm cái gì?"

"Tôi?"

Ninh Tây cúi đầu ở bên tai Ngụy Tư Kỳ nhẹ giọng nói:

"Tôi là trở về đòi nợ các người a."

Ninh Tây dùng thanh âm ôn nhu cực kỳ, giống như gió nhẹ đầu mùa xuân, không mang theo phân nửa lực công kích. Nhưng mà Ngụy Tư Kỳ lại cảm thấy hiện tại Ninh Tây quá đáng sợ, cô hoảng sợ nhìn Ninh Tây đang mỉm cười, không tự giác lui về sau một bước.

" Hưởng thụ thật tốt thời gian tốt đẹp hiện tại, "

Ninh Tây cười tủm tỉm lôi kéo mũ.

"Đừng làm cho tôi quá thất vọng."

"Cô... Cô biếи ŧɦái!"

Ngụy Tư Kỳ cổ họng khô khốc đến cực điểm, quay đầu nhìn về phía Thường Thời Quy đứng sau lưng Ninh Tây, ngoài mạnh trong yếu nói.

"Anh cho rằng Ninh Tây thích anh sao? Cô ta chỉ là vì lợi dụng anh, để trả thù chúng tôi mà thôi."

Ninh Tây chính là yêu tinh, câu được Trần Nhất Tuấn, ngay cả tổng tài Thường thị cũng không có buông tha.

"Anh biết cô ta trước kia trông thế nào không?"

Thường Thời Quy lạnh lùng nhìn cô ta:

"Ninh Tây đối với tôi ôm cái dạng tâm tư gì, không cần cô cố ý đến thuyết minh. Cô ấy trước kia hình dạng thế nào, cũng không ảnh hưởng tới địa vị của cô ấy trong lòng tôi."

"Cho dù bị cô ta lợi dụng cũng không sao cả?!"

Ngụy Tư Kỳ không dám tin nhìn Thường Thời Quy, cảm thấy những người đàn ông này đều điên khùng hết rồi.

"Nếu như cô ấy nguyện ý lợi dụng tôi, "

Thường Thời Quy quay đầu nhìn Ninh Tây bên cạnh, sắc mặt nhu hòa vài phân.

"Nếu như cô ấy nguyện ý lợi dụng tôi, tôi vui vẻ chịu đựng!"

Ninh Tây con mắt trợn to, mí mắt khẽ run vài cái, lại khôi phục sắc mặt như ban đầu.

Ngụy Tư Kỳ á khẩu không nói được gì, lắc đầu liên tục:

"Các người đều điên rồi sao?"

Trần Nhất Tuấn không nghĩ tới Thường Thời Quy đối với Ninh Tây có tâm tư như vậy, hắn kinh ngạc không nói được lời nào nhì Ninh Tây, lại quay đầu nhìn khí độ bất phàm của Thường Thời Quy, ngay cả Thường Thời Quy cũng chạy không thoát được mị lực của cô.

"Ninh Tây, chúng ta đi, "

Thường Thời Quy không cho rằng Ninh Tây sẽ ở đây bồi hai người kia nổi điên, mắt nhìn ra bên ngoài, đem áo khoác khoác lên trên vai cho cô, sau đó quay đầu nói với Trần Nhất Tuấn,

"Trần thiếu, việc riêng của anh, không cần liên lụy đến người không có quan hệ."

Nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt Trần Nhất Tuấn, ôm bả vai Ninh Tây liền sải bước đi ra ngoài.

Trần Nhất Tuấn trầm mặc đứng tại chỗ, trên mặt âm trầm lạnh lùng.

"Cô ta quả nhiên là trở về trả thù chúng ta, "

Ngụy Tư Kỳ cười đến giọng cũng khàn khàn.

"Chúng ta ai cũng chạy không được."

Khó trách Ninh Tây trở về làm nghệ sĩ, tham gia trong chương nhắc tới thời thiếu niên béo ú, trong chương trình nhắc tới bạo lực họ đường, bởi vì đều là cố ý gây nên, cô ta đang chờ đợi thời khắc trả thù bọn họ.

"Nhất Tuấn, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Trần Nhất Tuấn không trả lời, có lẽ ở trong lòng mình, vấn đề này hắn cũng không có đáp án.

Trời mưa to, tính ưu việt của xe việt dã được tận dụng, bởi vì một số xe bị vùi lấp ở trong nước thì tắt máy, mà mấy người ngồi trong xe việt dã lại thông suốt, không có trở ngại.

"Vừa rồi... Cám ơn anh."

Ninh Tây cúi đầu, hướng Thường Thời Quy nói cảm ơn.

Thường Thời Quy lật văn kiện trong tay, không nhìn Ninh Tây.

"Tôi chỉ nói lời chính mình muốn nói, làm việc chính mình muốn làm."

Hắn không thể ngẩng đầu nhìn cô, hắn sợ mình vừa ngẩng đầu, liền không thể để cô rời đi.

Trong xe lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, nửa giờ sau, xe lái vào tòa nhà của Ninh Tây, không biết có phải vì mưa quá lớn, trong bãi đỗ xe ngầm một mảnh đen kịt.

Lái xe mở đèn trong xe, nói:

"Tiên sinh, Ninh tiểu thư đã đến tòa nhà của Ninh tiểu thư."

Ninh Tây mở cửa xe, muốn đi xuống xe đi.

"Ninh Tây."

Thường Thời Quy bắt được cổ tay cô.

Ninh Tây quay đầu lại, nhìn qua đáy mắt Thường Thời Quy, chỗ đó cất giấu tình ý mà Ninh Tây không dám đυ.ng vào.

"Thường tiên sinh, cám ơn anh đưa tôi trở về."

Nàng đem tay kia đặt bàn tay rộng đang siết chặt cổ tay mình, sau đó đẩy ra.

"Ngủ ngon."

Thường Thời Quy trầm mặc một lát, đem một cái đèn pin nhỏ đến tay cô.

" đường tối, đi cẩn thận."

Ninh Tây cầm đèn pin thật chặt, Thường Thời Quy trầm mặc đóng cửa sổ xe lại, đưa mắt nhìn chiếc xe việt dã biến mất ở bãi đậu xe. Đã không có đèn xe chiếu sáng, toàn bộ bãi đậu xe lại lần nữa sa vào một mảnh đen nhánh.

"Cùm cụp."

Ninh Tây đè xuống chốt mở đèn pin, một luồng ánh sáng xuất hiện.

Đèn pin hết sức nhỏ, ánh sáng cũng không lớn, nhưng đủ để cho cô thấy rõ đường dưới chân.

"Ông chủ, mưa quá lớn, anh nhanh lên xe đi."

Từ Châu lo lắng đi đến trước mặt Thường Thời Quy, bởi vì bên trong xe không có ô, Thường Thời Quy ở ngoài đứng không được một lát, đã ướt đẫm toàn thân.

Thường Thời Quy ngẩng đầu nhìn đèn tầng trệt sáng lên, mới xoay người không nói một lời mở cửa xe ngồi vào.