- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ
- Chương 2
Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ
Chương 2
Lâm Tự Ngôn hình như nhìn ra được sự khẩn trương của cô, không thèm để ý cười nói: “Không cần khẩn trương, thả lỏng một chút, em chỉ cần đem đôi mắt nhắm lại là tốt rồi.”
Anh ôm lấy eo cô đem cô kéo đến gần chính mình, một cái tay khác thương tiếc mà xoa mặt cô, nhẹ nhàng mà cúi đầu, trong ánh mắt toàn là sự ôn nhu lưu luyến, Ôn Oanh nhắm mắt lại đương nhiên nhìn không thấy một màn này, mà nhϊếp ảnh gia quả thực đã bị thuyết phục, nữ chính trên mặt hơi hơi ửng đỏ để lộ ra vẻ ngượng ngùng của con gái, nam chính ôn nhu càng làm cho cảnh này có vẻ như đẹp hơn, nhϊếp ảnh gia vội vàng dùng máy chụp ảnh chụp lại thời khắc này, trong lòng không nhịn được cảm thán diễn viên đạt được ảnh đế đúng là có khác.
Hô hấp hai người đan xen, Ôn Oanh tựa hồ nghe thấy tiếng hít thở của anh, lúc này môi của bọn họ đến gần như vậy, càng thêm vào một phần ái muội. Cũng may hai người đều có tính chuyên nghiệp rất cao, ảnh chụp đôi này rất nhanh liền chụp xong rồi.
Kế tiếp cô cùng nam phụ chụp ảnh.
Nghiêm Lạc An trước kia đã hợp tác với Ôn Oanh qua một bộ phim dân quốc, Ôn Oanh đối với anh ta vẫn quen biết nhau, hai người vừa gặp nhau Nghiêm Lạc An liền trêu ghẹo nói: “Thế nào, cùng Lâm đại diễn viên hợp tác cảm giác như nào?”
Anh ta vỗ vỗ đầu cô, bởi vì trên đầu cô còn có tóc giả, nên anh cũng dùng sức lực tương đối nhẹ.
Cô thành thạo duỗi tay ngạt tay anh ra.
“Chỉ là chụp ảnh mà thôi, phải đối diễn mới biết được là như thế nào.” Ôn Oanh trả lời, nhìn Nghiêm Lạc An một bộ quần áo màu đen mang phong thái đế vương, làm cả người có khí chất bất phàm, vì thế cũng trêu chọc nói “Anh mặc đồ hoàng đế thật ra cũng khá xinh đẹp.”
Nghiêm Lạc An không thèm để ý xua xua tay: “Cũng không phải là chưa từng mặc đồ hoàng đế, em xem anh diễn vai hoàng đế còn ít sao?” Vai cổ trang của anb phần lớn là danh môn hậu duệ quý tộc, cho nên khí chất của anh cũng liên quan đến giới quý tộc.
Lần này Nghiêm Lạc An đóng vai là Bắc Chu hoàng đế Vũ Văn Duyên, là anh em bà con với Lâm Tự Ngôn đóng vai Vũ Văn Hi, hơn nữa cùng Ôn Oanh đóng vai Tô Nhược Chiêu có một đoạn tình tay ba rối rắm, hai người từ nhỏ đã quen biết, Tô Nhược Chiêu là quân sư trong triều đình của anh, cũng là cô gái anh ái mộ, nhưng với sự cưỡng bách và áp lực của triều thần, Hoàng Hậu của anh lại không phải Tô Nhược Chiêu, mà là con gái Tể tướng Vu Tạ Vận do Từ Lục Nhã sắm vai.
Cái cốt truyện thực sự có chút máu chó……
Hai người chủ yếu là muốn từ tình cảm thanh mai trúc mã phát triển lên, vì thế studio cố ý bày một gốc cây hoa đào, Ôn Oanh cầm nhánh đào hoa nói cười ngọt ngào, mà Nghiêm Lạc An lại sủng nịch nhìn Ôn Oanh, trong mắt chứa chang nồng đậm yêu say đắm.
Hai người lúc trước diễn phim dân quốc cũng là cốt truyện thanh mai trúc mã, cho nên chụp hình cũng không có gì là quá sức, không cần nhiều thời gian liền chụp xong, bởi vì Vũ Văn Duyên là nam phụ thứ nhất, cùng với các vai nam phụ khác tất nhiên là đối đãi bất đồng, cho nên nhϊếp ảnh gia yêu cầu làm một tư thế thân mật.
Tô Nhược Chiêu có một đoạn tình cảm là thích Vũ Văn Duyên, cho nên Ôn Oanh cũng cảm thấy không có gì đáng trách, cô và Nghiêm Lạc An đều là diễn viên chuyên nghiệp, biết như thế nào là căn cứ vào nhân vật mà tạo dáng, vì thế hai người cơ hồ cũng không cần chỉ đạo, Ôn Oanh đưa lưng về phía Nghiêm Lạc An, nhíu mày, biểu cảm có chút bất đắc dĩ, mà Nghiêm Lạc An lại từ phía sau ôm lấy Ôn Oanh, đem đầu dựa vào vai Ôn Oanh, mang vẻ quyến luyến vô hạng thế nào cũng không chia lìa.
Nhϊếp ảnh gia trong lòng không nhịn được mà bội phục Ôn Oanh, tố chất chuyên nghiệp xác thật rất cao, khó trách Lưu đạo thưởng thức cô như thế.
Tất cả ảnh tạo hình đều đã chụp xong, trước sau Ôn Oanh đã thay vài bộ quần áo, thực sự mệt đến không thể chịu nổi. Lưu đạo diễn chủ động mời các diễn viên chính đi ăn cơm, cũng coi như là bắt đầu làm quen trước khi quay.
Một ngày quay chụp xong, Ôn Oanh cùng dàn diễn viên chính lăn lộn mất nửa cái mạng, cô không thèm giữ hình tượng, cô vừa mang nét hài hước lại dễ gần, mỗi một câu đều có thể giống như chọc người khác cười, Ôn Oanh cũng không có khoe khoang, nhưng các fan tổng kết quá trình Ôn Oanh quay video và tham gia gameshow, cảm thấy Ôn Oanh mang khí chất nữ vương trời sinh, vừa có thể cao lãnh, lại vừa có thể ngu ngơ.
Dàn diễn viên chính trừ bỏ Lâm Tự Ngôn tương đối đặc thù, không có khả năng tham gia, người ta là ảnh đế bận rộn, còn lại tất cả mọi người đều ngồi ở trên một chiếc xe nói chuyện phiếm, nói nói cười cười không biết từ lúc nào đã trở nên thân thiết.
“Ôn Oanh, lần này diễn vai nữ chính có cảm giác thế nào?” Lục Nhã trước kia cùng Ôn Oanh có tham gia cùng một hoạt động nhãn hàng, hai người không có liên hệ gì, lúc trước cũng không có cơ hội nói chuyện, hiện tại nói chuyện thật ra cũng rất có cảm giác tốt đẹp.
“Không có cảm giác gì đặc biệt, chính là thường hợp tác với mỹ nam cổ trang, mà em đã trực tiếp hợp tác với bốn người, xác thật là làm em khá kích động.” Kỳ thật người nơi này trừ Lục Nhã ra, trên cơ bản đều coi như là tiền bối của cô “Sau cùng là vô cùng chờ mong cùng Lâm Tự Ngôn, em thực sùng bái anh ấy.”
" Thì ra em thích Lâm Tự Ngôn a? Trước kia sao không nghe em nói a.” Nghiêm Lạc An hỏi.
Ôn Oanh không thèm để ý cười cười: “Lúc học đại học em vẫn luôn đem anh ấy làm tấm gương hướng tới.”
Lâm Tự Ngôn kỳ thật không thể quá lớn tuổi so với mọi người, nhưng bởi vì xuất đạo sớm, cho nên xem về mặt tư chất mà nói xác thật là tiền bối, Ôn Oanh không phải nói dối, lúc cô vẫn là diễn viên không có tên tuổi, đã thường xuyên lấy Lâm Tự Ngôn làm mục tiêu, cố gắng đạt các loại giải thưởng.
Một đám người liền từ đề tài này thuận thế liền nói chuyện dài xuống, nói đến Lâm Tự Ngôn khi mới xuất đạo thật ra cũng là một người trẻ tuổi ngây ngô, khi đó anh chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, kĩ năng xã giao còn rất mới lạ, đôi khi nói sai lời trước mặt truyền thông cuối cùng phải nhờ người đại diện đến hòa giải, cũng may anh lớn lên đẹp, tính tình cũng coi như không tồi, bởi vậy cũng không đắc tội người nào khác."
Hiện tại Tự Ngôn đã xem người truyền thông đến phỏng vấn tựa mây bay. Nghiêm Lạc An cùng Lâm Tự Ngôn từ rất sớm đã quen biết nhau, quan hệ hai ngưòi trong giới nổi tiếng là rất tốt, anh không khỏi trêu ghẹo nói “ Cậu ta trả lời phỏng vấn chưa bao giờ quẹo gõ cụt, lời nói lại thú vị, phóng viên cũng thích phỏng vấn câu ta, nhưng một khi gặp lúc cậu ta không muốn nói, phóng viên làm chậm trễ công việc thì hỏi cái gì cũng không nói.”
Ngôn Nhan Chi lúc này cũng như đồng cảm với chính bản thân mình: “Trước đó không lâu tôi cùng với cậu ấy hợp tác qua một cái quảng cáo, sau đó lúc phỏng vấn phóng viên hỏi đến scandal bạn gái của cậu ấy, toàn bộ quá trình đều mỉm mỉm cười, nhưng thật ra lại không trả lời vấn đề chính, duỗi tay cũng không thể đánh gương mặt tươi cười, người phóng viên kia cũng bó tay đối với cậu ta.”
“Ừm, cái scandal đó rốt cuộc có phải sự thật hay không?” Ôn Oanh tò mò hỏi.
“Không biết. Có lẽ là thật, bằng không thân phận của cô gái kia sớm đã bị bọn paparazi thần thông quảng đại đào tám tấc đất rồi?” Ngôn Nhan Chi nhún nhún vai, tùy ý trả lời.
Một đám người ngồi ở trong xe bảo mẫu, lúc này xe bởi vì gặp đèn xanh đèn đỏ mà ngừng lại, bọn họ cũng không nóng nảy, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đột nhiên cửa xe giống như bị gõ gõ, Ôn Oanh vừa vặn ngồi ở bên cạnh nhất, quay đầu liền nhìn thấy Lâm Tự Ngôn cười hì hì nhìn bọn họ. Cô thực sự bị hoảng sợ, vội vàng mở cửa xe, Lâm Tự Ngôn cũng không khách khí, trực tiếp lên xe ngồi xuống bên cạnh cô, đem cô ép về hướng bên trong.
“Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Lâm Tự Ngôn ngồi xuống sau đó tùy ý sửa sang lại áo sơmi đang mặc, hiện tại vừa mới vào thu, thời tiết còn chưa phải rất lạnh, anh chỉ mặc một cái áo sơmi màu lam nhạt, càng thêm vẻ thanh tuấn cao quý.
Một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, không thể nói là vừa rồi đang tám về anh được.
Nghiêm Lạc An lại thật nhẹ nhàng cười, không để ý lắm nói: “ Đi lại trên đường lớn, câik như vậy không sợ bị cảnh sát giao thông bắt à.”
“Không có việc gì, đội ngũ còn ở đằng trước đấy. Chỉ sợ đến chờ đến vài tiếng mới có thể đi tiếp, tôi ở trên xe nhàm chán không có việc gì làm, người đại diện của tôi gần đây lại vội vàng đi thi lấy bằng luật sư, chơi di động cũng rất nhàm chán, liền tới đây cùng mọi người tâm sự.”
“Người đại diện của cậu thật là trong giới có tiếng nói máu mặt vậy mà lại không làm việc đàng hoàng a.” Nghiêm Lạc An cảm thán, mất công Lâm Tự Ngôn vẫn luôn để cô ấy ở bên người, đường đường là ảnh đế lại tự mình xử lí chuyện vặt vãnh.
“Thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng là được, tùy cô ấy đi thôi.” Lâm Tự Ngôn đối nhân xử thế ôn hòa, làm cộng sự với anh đều biết tính tình của anh rất tốt, bởi vậy khi ở cùng anh sẽ không xuất hiện tính tình chảnh chẹ của một số vị đại bài khiến người khác mệt mỏi.
Lâm Tự Ngôn âm thanh ôn nhu, lamg cho người ta có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, vẻ mặt của anh rất thân thiết, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt, người trong xe trừ bỏ Ôn Oanh trên cơ bản đều từng cùng anh hợp tác qua, bởi vậy anh rất nhanh đã dung nhập vào bầu không khí này.
Đương sự ở cùng bọn họ tự nhiên cũng không thể bàn tiếp được, liền đổi chủ đề nói về bộ phim. Ôn Oanh là nữ chính, việc đầu tiên cô đã đem kịch bản nghiên cứu qua một lần, bởi vậy về sau sẽ không còn mệt mỏi nào nữa, Lâm Tự Ngôn ngồi ở bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt thanh lệ mi sắc bay múa của cô, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, nói: “Người đại diện của tôu lại không nói sai, Ôn Oanh xác thật là một diễn viên tốt.”
“Ai, câu này em sẽ nhận lấy, nhưng mà vẫn rất tò mò người đại diện của anh nói gì vậy?” Ôn Oanh nhìn về phía Lâm Tự Ngôn, muốn hỏi ra lẽ.
Đối phương cũng không giữ kín, thản nhiên nói: “Trước khi bắt đầu có kịch bản thì đã định em là nữ chính, tôi tuy rằng cùng em không quen biết, nhưng cũng xem qua mấy bộ phim truyền hình của em, lễ trao giải hoặc tham dự hoạt động cũng may mắn gặp qua em vài lần, truyền thông đối với em đánh giá rất cao, nói em biểu diễn rất có tâm, sau đó bộ phim truyền hình này tuyển nam chính, người đại diện của anh vẫn luôn khuyên anh nhận cái kịch bản này, nói em là một diễn viên tốt, còn hỏi anh có thể giúp cô ấy xin chữ ký hay không, sau đó lại có kết quả vote, tôi cũng không thể nào do dự tiếp được nên liền nhận.”
Ôn Oanh tuy rằng diễn nhiều nhân vật nhưng trên cơ bản thì họ đều không phải người tốt, nhưng cách sống của cô lại rất sạch sẽ gọn gàng, ngày thường tính cách cũng bình dị gần gũi, bởi vậy có một nhóm fans trung thành, người ngòai giới đánh giá cũng tương đối cao.
“Chuyện này thật sự phải cảm tạ Lâm lão sư rồi, trước khi xuất đạo em luôn lấy Lâm lão sư làm tấm gương, những chuyện này đều có thể nói là do Lâm lão sư dạy em.” Ôn Oanh khiêm tốn trả lời.
“Vẫn luôn rất chờ mong có thể cùng anh hợp tác, lúc này đã trở thành sự thật rồi.”
Những người khác đối với Ôn Oanh ấn tượng rất không tồi, cho nên liền phụ họa nói vào. Bởi vậy Ôn Oanh xem như cùng hoàn toàn tiêu trừ vách ngăn cách rồi, về sau lúc quay phim cũng sẽ thuận lợi hơn.
“Chúng ta chụp một tấm ảnh tự sướиɠ đi, em đăng Weibo cho đã cái con mắt.” Ôn Oanh đề nghị nói.
“Được đó, đợi lát nữa cậu đăng bài tớ sẽ vào chia sẻ.” Lục Nhã là người đồng tiên trả lời.
Những người khác cũng không có ý kiến, cô liền móc điện thoại ra, điện thoại của cô không phải là dạng điện thoại thông dụng hiện tại các minh tinh hay sử dụng, mà là một loại sản phẩm điện thoại có chức năng làm đẹp trong nước, cô là người tương đối tự luyến, thích chụp tự sướиɠ, bởi vậy liền mua một cái điện thoại dạng này.
Cô lại từ trong túi móc ra gậy tự sướиɠ, mọi người vừa thấy cô chuyên nghiệp như vậy thật ra có chút phản ứng không kịp, Weibo Ôn Oanh phần lớn là đăng về cuộc sống hoặc là lịch trình, còn không thì là một ít truyện cười với bài tuyên truyền quảng cáo, hình tự sướиɠ của cô cực kì ít, biết được nhược điểm của cô, mọi người đều yên lặng ở trong lòng mà cười.
Ôn Oanh đối với chuyện này không hề hay biết, chỉ đem gậy tự sướиɠ và điện thoại điều chỉnh tốt, liền giơ điện thoại lên cao, cô tập hợp những người khác thò đầu vào màn ảnh, chính mình chu chu miệng bán manh, một tấm hình tự sướиɠ nháy mắt liền chụp xong, Ôn Oanh lại ấn thêm nhiều lần, nói là muốn chọn một tấm tốt nhất đăng lên.
Lúc này trên xe rốt cuộc cũng có một chút động tĩnh, lập tức liền phải đến nhà hàng khách sạn, cô vội vàng nắm chặt thời gian đăng một cái Weibo, thuận tiện đang lúc ngồi cùng với vài người, chỉ chốc lát sau điện thoại để trong túi của mấy người đó vang lên tiếng tích tích nhắc nhở.
Ôn Oanh v: Trên đường chờ đèn xanh đèn đỏ-ing, một đám người nhàm chán tự nhiên muốn chụp một tấm ảnh tự sướиɠ, chủ yếu là cả nhóm đều có giá trị nhan sắc cao, vui quá! [ cười trộm ]/[ cười trộm ]/
Thêm một tấm hình, hình ảnh Ôn Oanh hơi hơi chu miệng, đôi mắt mở to, có vẻ nghịch ngợm đáng yêu, Lâm Tự Ngôn bên cạnh vẫn duy trì vẻ mỉm cười, so sánh thì một động một tĩnh có vẻ vô cùng khôi hài, những người con lại thì ở phía sau một chút, ba người nam đều khéo léo mỉm cười, hai người nữ còn lại là giơ tay hình cái kéo, một chút cũng không để lộ vẻ không khỏe, một tấm hình bảy người đều là thuần một màu sắc tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa Ôn Oanh còn có chỉnh ảnh xíu, giá trị nhan sắc oanh tạc Weibo, lập tức leo lên hotsearch.
#Đường Mật
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ
- Chương 2