Sau khi Hứa Hoa xác nhận tôi không có việc gì thì cúp điện thoại, suốt đêm tôi ngủ không được ngon giấc, nửa tỉnh nửa mơ, trong mộng La Y nói bông tai tôi tặng chị ấy trông thật khó coi, làm cho tôi phải đem đi đổi, tôi lục tung toàn bộ thành phố vẫn không thể tìm loại mà chị ấy thích, cuối cùng trong lòng nhanh chóng bị lấp đầy bởi khủng hoảng.
Đến khi tỉnh lại mồ hôi đã đổ đầy người, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, quyết định đi tắm rửa, lúc ra ngoài thì thấy có yêu cầu kết bạn mới trên WeChat, ghi chú là Lưu Hưng.
Do dự trong chốc lát vẫn là ấn thêm vào, đồng thời gửi cái mặt cười, kể từ lần anh ta tặng cho tôi ánh mắt khó chịu, chúng tôi rất ít khi gặp nhau ở công ty. Vừa tốt nghiệp đại học cha tôi đã thường xuyên dạy bảo rằng, sau này làm việc nhớ để ý một chút, phải cẩn thận mọi thứ, đừng hễ một chút là kết thân với người này người kia, tránh để cho người ta tính kế.
Nhưng đến tận năm nay, tôi chưa leo lên chức vụ có thể bị người ta tính kế này nọ, cảm thấy có lỗi trước lời dạy bảo của cha tôi, nhưng cái câu đừng tuỳ tiện kết thân với người lạ của ông tôi vẫn một mực ghi nhớ vào trong đầu.
Cho nên đối với những người tìm cách lấy lòng tôi, phản ứng đầu tiên của tôi trước việc này là người đó không có ý tốt, nếu không phải đang âm mưu gì đó thì chính là yêu mến tôi, dĩ nhiên là khả năng của vế sau không lớn.
Ha ha đang nói cái gì vậy, một người thông minh đáng yêu như tôi, khả năng sau cũng lớn mà.
Sau khi tôi gửi khuôn mặt cười, Lưu Hưng đã lập tức trả lời, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Mẹ tôi thêm cho tôi đấy.
Nói thế tôi đã hiểu rồi, vậy nên tôi gửi một chữ
à ngắn gọn và rõ ràng để kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hôm nay Trần Linh muốn tham gia một talk show, cô ấy chưa nổi tiếng đến nỗi trong một tiếng rưỡi đồng hồ tất cả câu hỏi đều chỉ tập trung vây quanh mỗi mình cô ấy, cho nên lần này tổng cộng có ba võng hồng, hai người khác theo thứ tự là
Tự trang điểm cho đen Blog và
Phá cho nát Blog, tóm lại đều giống nhau ở phong cách châm chọc và tự bôi đen mình.
Trước khi đi, Trần Linh vô cùng tầm thường mà lần lượt xem ba trang Weibo, cũng vừa kiêu ngạo vừa tỏ vẻ, bởi vì số lượng người hâm mộ của hai người kia không nhiều như cô ấy.
Tôi nói: "Nhưng các cô ấy xinh đẹp hơn cậu."
Cô ấy xem thường kêu
dừng một tiếng, còn nói: "Sau khi quay xong, buổi chiều chúng ta sẽ lên máy bay, cậu nhớ chuẩn bị một chút, lần trước diễn với La Y tớ còn hai cảnh, nếu không nhầm thì chị ấy cũng sắp quay xong rồi."
Tôi gật đầu ghi nhớ lịch trình trong điện thoại, "Mà chưa quay xong hết à, vậy sao hôm qua La Y trở về làm gì vậy?"
"Chị ấy về rồi? Làm sao vậy được, chị ấy vẫn chưa diễn chưa quay..." Bỗng nhiên cô ấy quay đầu nhìn tôi, cười cười ôm bờ vai tôi một chút: "Ngày hôm qua chị ấy trở về để tìm cậu à?"
Tôi chỉ muốn quất cho mình vài phát.
"Không có không có, ha ha ha."
Cô ấy ghét bỏ liếc nhìn tôi một cái, tay kia hơi di chuyển tấm gương, "Thật không biết hai người rốt cuộc..." Vừa nói đến đây, cô ấy ngẩng đầu thấy tài xế lập tức ngậm miệng lại.
Hôm nay phỏng vấn rất thành công, ba người đều là những người nói năng chậm rãi, toàn bộ cảnh quay đều là cười hì hì ha ha vô cùng hòa thuận, thậm chí có vài thời điểm MC nói những câu không hợp, tôi ngồi ở thính phòng quan sát Trần Linh, thấy cô ấy cười ha ha thì đột nhiên trong lòng cảm giác được an ủi, nhưng cũng thấy thật chua chát.
Đây là người bạn mà tôi đã tìm lại sau 6 năm đó a, thật sự không dễ dàng, trải qua hiểm nguy và may mắn, chúng tôi vẫn còn ở bên cạnh nhau.
Cô ấy là người duy nhất lấy lòng tôi mà tôi không lo lắng là người có ý đồ riêng, thứ nhất là tôi chẳng có gì để cô ấy mưu toan, thứ hai cô ấy là gái thẳng.
Sau khi quay xong tôi sắp xếp để Trần Linh lập tức đi đến sân bay, cũng để trợ lý tạm thời trước kia đi theo cô ấy lần nữa, tôi nói là mình có việc ở thành phố nên không thể đi cùng nhau.
Tiễn cô ấy đi rồi trong lòng có chút trống trải, một người đang bận rộn đùng một cái trở nên rảnh rỗi, chung quy sẽ cảm thấy buồn chán, phải tìm việc để cho mình làm.
Nhưng chuyện này không cần tôi phải tìm, bởi vì mẹ đã giúp rồi, vốn dĩ bà ấy luôn quan tâm cuộc sống gần đây của tôi như thế nào, có ăn cơm đúng giờ không, tiếp theo trong sự lường trước của bà, đã nghe được toàn bộ lịch trình của tôi khi tôi không chút phòng bị nào, vì vậy bà ấy rất là vui vẻ, sắp xếp buổi gặp mặt giữa tôi và Lưu Hưng.
Thế là đã tiến vào cạm bẫy dịu dàng của bà rồi.
Cúp điện thoại tôi cầm ly đi tới phòng giải khát, lúc mở cửa trùng hợp nhìn thấy Lưu Hưng ở bên trong.
Nếu anh ta ở đây mọi chuyện sẽ dễ nói rồi, tôi đi tới rót nước sẵn tiện nói: "Ê này, nghe nói chúng ta sẽ có buổi gặp mặt vào tối nay đấy."
Anh ta ừ một tiếng, "Mẹ của tôi đã nói với tôi rồi."
Tôi cười: "Như vậy tối nay chúng ta không cần đi nữa làm gì, cứ tìm đại cách để giải quyết, nói rằng cảm thấy không hợp, thế nào?"
Anh ta nói: "Tại sao phải phối hợp với cô."
Tôi đáp: "Chẳng lẽ anh thật sự muốn đi sao, chúng ta bây giờ mà gặp mặt á hả... sẽ bị xem như đang qua lại với nhau."
Sắc mặt anh ta không thay đổi gì làm cho tôi không thể nhìn ra tâm tình, "Nghe cô thuyết phục như vậy, tối nay tôi thật muốn đi."
Tôi sững sờ, cái gì mà bị tôi thuyết phục, rõ ràng ý của tôi có phải thế đâu.
"Vậy anh cứ đi một mình đi, tôi sẽ đưa thư bồ câu cho anh."
Anh ta cười cười, uống một ngụm cà phê: "Cho tôi leo cây tôi sẽ méc mẹ."
Tôi cắn răng, nếu như thế mẹ tôi sẽ lột da tôi mất, tuy rằng dù bà đã già và thường xuyên không đứng đắn, nhưng đối với phương diện xử phạt, luôn có thể dạy bảo tôi một cách bài bản.
Vì vậy tôi nói: "Anh thật độc ác, đã muốn thế tối nay tôi sẽ ăn thật nhiều! Tôi muốn ăn đồ đắt tiền! Anh phải trả hết!"
Anh ta nói: "Ừ được."
Tôi sững sờ, vì để trả thù tôi, anh ta dám cam chịu thế ư, nếu đã vậy tôi cũng chẳng cần phải khách sáo làm gì nữa, ôm ý nghĩ đó, tối đó khi gặp mặt tôi càn quét các món ăn đắt tiền, suốt buổi hầu như không nói gì, ăn đến no căng bụng xong thì nói một câu cám ơn sau đấy bắt taxi đi về.
Về nhà tắm rửa xong bà mẹ đã nhắn tin trên WeChat, bà gửi mấy cái biểu cảm đắc ý chuyển động xoay tròn, sau đó hỏi: Nhất Nhất, mẹ Lưu Hưng vừa nói với mẹ, Lưu Hưng cảm thấy con không tệ nha, còn con thì sao hử?"
Nà ní?
Tôi ấn trở ra, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn Lưu Hưng gửi qua, ý của anh ta là trong nhà thường xuyên hối thúc phải kết hôn, chi bằng chúng ta cứ giả vờ đi, ít nhất là vào lúc này có thể trốn được chuyện kết hôn, đương nhiên, quan hệ của hai đứa vẫn giống như trước đây.
Suy nghĩ một chút, đúng là một cách hay, tôi hân hoan chấp nhận.
...
Quả nhiên không có Trần Linh tôi nhàn nhã hơn nhiều, thế nên khi ở công ty có thời gian dư dả để đi xuống tầng dưới nói chuyện với Hứa Hoa.
Vài ngày sau La Y đã quay diễn xong, chị ấy cùng Trần Linh đăng ảnh chụp chúc mừng đóng máy trên Weibo, tôi chọn ảnh chụp La Y rồi phóng to ra, nhìn chị ấy mỉm cười mà nâng chén trước màn ảnh, sau đó phóng to lần nữa, nhìn thấy trên tai của chị ấy đang đeo bông tai mà tôi tặng.
Tôi vô cùng hài lòng, hài lòng xong thì cảm thấy mất mác.
Nhấn nút like sau đó lui ra.
Vài ngày sau Trần Linh trở về, muốn tôi phải đi đón, tôi cảm thấy không có gì nên cũng chiều theo cô ấy, đến sân bay phát hiện có nhiều người giơ hoa giơ bảng tên đang chờ ở cửa khẩu, tôi nghi ngờ tiến tới chỗ bọn họ, bây giờ Trần Linh đã có fan hâm mộ điên cuồng đến thế này rồi sao?
Người bên cạnh thấy tôi không cầm gì mà tiến tới thì hỏi: "Cô cũng đang chờ người sao?"
Tôi gật đầu cười cười: "Cùng người với các cô."
Cô ấy hiểu xong, có lẽ vì trông tôi quá khó coi, cho nên chia một bông trong đoá hoa đang cầm trên tay, nhìn tôi một cách đáng thương.
Mấy phút sau, đám fans hâm mộ bỗng nhiên hô lên, tôi giống như đang trong cơn thuỷ triều, các cô ấy hô gọi lung tung, tôi mất một phen để phân biệt được từ ngữ, sau đấy nghe thấy tên La Y.
La Y?
Quả nhiên La Y từ bên trong đi ra, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoá ra đám fans hâm mộ đang giơ bảng tên viết hai chữ La Y.
Mọi người đưa đẩy ồn ào đã xô tôi đến hàng phía trước, La Y mang theo kính râm, ở đằng sau Tiền Nhạc Phàm từ bên trong đi ra, mấy tên bảo an mở ra một lối đi, chị ấy đang mỉm cười nhìn chung quanh vài lần, là một bộ dáng hiền lành đối đãi với người hâm mộ, tôi bị chen lấn không lui ra được, chỉ có thể lúng túng xấu hổ mà giơ hoa nhìn chị ấy đi tới.
Không biết chị ấy có nhìn thấy tôi không, lúc đi qua trước mặt tôi thì bước nhanh như một cơn gió, nhác thấy phải rời đi thì bỗng nhiên chị ấy dừng bước, quay người lại rồi cầm bông hoa trên tay tôi, nhỏ giọng nói một tiếng "Cảm ơn".
Bởi vì điều này mà đám người trở nên sôi trào, nhao nhao cầm món đồ trên tay đưa đến người chị ấy, tình cảnh thành một mảng hỗn loạn.
Tôi tựa hồ nghe thấy tiếng bảo an mắng một câu thô tục, tiếp theo đẩy đám người kia ra, La Y giống như con rùa đen, rốt cuộc bị một đống người từ từ chậm rãi hộ tống lên xe, tôi từ xa nhìn thấy thầm thở dài trong lòng, cảm thán xong thì bờ vai bị vỗ một cái.
Quay đầu thì thấy Trần Linh đang cười nhìn tôi, cô ấy chỉ vào La Y ở đằng kia, nói: "Chậc chậc, cậu mau nhìn kìa, cậu nói xem bao giờ tớ mới có được loại đãi ngộ đó?"
Đối với những loại chuyện này Trần Linh gọi là đãi ngộ.
Cô ấy vừa dứt lời, bỗng nhiên có một cô gái trẻ tuổi đi tới, nhìn Trần Linh rất lâu, a lên một tiếng rồi nói: "Cô là, là
Ăn không được liền chuồn sao?"
Một câu đến từ người hâm mộ, Trần Linh lập tức eo không nhức lưng không đau người đứng thẳng, sắc mặt cô ấy cũng trở nên hiền hoà hơn, cười cười, "Đúng là tôi."
Cô gái trẻ nói nói: "A a a em rất thích chị, cho em xin chữ ký đi a."
Lúc cô ấy nói câu này, cái bảng tên viết hai chữ "La Y" đang cầm trên tay rất là chói mắt.
Trần Linh nói được, sau đó rất thoải mái tự nhiên viết hai chữ "Trần Linh" lên notebook của cô ấy.
Tôi nghĩ, có lẽ quyển sổ này cũng là để dành cho La Y a, La Y không ký được, vô tình nhặt được Trần Linh, liền hạ mục tiêu.
Sau khi ký xong cô gái nghi ngờ hỏi: "Chữ này đọc là sao a?"
Trần Linh trả lời: "Đây là hai chữ, Trần Linh."
Cô gái nói: "Hoá ra tên thật của chị là Trần Linh à."
Trần Linh: ...
Tôi nấp ở sau lưng cô ấy cười.
Cuối cùng cô gái ấy vẫn cười hì hì nói vài câu khen ngợi rồi cảm ơn một tiếng, sau đấy chụp mấy tấm hình với Trần Linh, nói muốn đăng trên Weibo, tiếp theo đã nhanh chân chạy đi rồi.
Tôi với Trần Linh nhìn bóng lưng của cô ấy cảm thấy khó hiểu, tại sao lại chạy, có lẽ là sợ xấu hổ, giống như hai người nửa sống nửa chín vô tình gặp nhau trên đường, hàn huyên vài câu rồi tạm biệt hẹn gặp lại, sau đó phát hiện hai người đang đi cùng đường.
Chỉ cần một giây sau là đã gặp lại, khiến cho con người ta lúng túng không thôi.
Về đến công ty mặt mày Trần Linh hớn hở kể lại chuyện đùa mấy hôm trước lúc quay phim, còn nói
cậu không có ở đó thật sự đáng tiếc đó Nhị Tiết, cô ấy nói mấy ngày tiếp xúc gần gũi, phát hiện La Y là một người rất tử tế, mấy ngày trước cô ấy có một cảnh diễn mãi chẳng tìm được cảm giác, vậy mà La Y đã đến tìm riêng để giúp cô ấy phân tích nhân vật.
"Nhị Tiết, người tốt như vậy mà cậu không biết quý trọng, chẳng phải quá ngốc rồi sao?"
Tôi một bên nghịch điện thoại: "Dạ dạ dạ, tớ ngốc."
Lướt mắt qua trông thấy cô ấy trợn mắt nhìn tôi một cái, tiếp theo ghé sát vào tôi nói: "Nhưng mà có chuyện để tám với cậu rồi đây, thứ nhất, hình như Mã Văn Lâm rất thích La Y đó nha, thứ hai, cũng có một kẻ tên là Phương Ngôn Bân gì đó, gần đây ở phim trường đối xử với La Y rất tốt đấy nhé."
Tôi ồ lên một tiếng.
Trần Linh cảm thấy tôi thật đáng thất vọng, xòe bàn tay ra hơi đẩy đầu tôi: "Vậy nên cậu phải tranh thủ thời gian hành động mới được a! Tớ nghe nói trước kia tình cảm giữa hai người rất tốt! Theo như tớ thấy, La Y đối với cậu vẫn còn nhớ mãi không quên đó nha, lúc chị ấy tìm tớ diễn cùng còn hỏi tớ vì sao cậu không tới."
Tôi cười ha hả: "Có lẽ chị ấy chỉ thuận miệng nhắc tới thôi a."
Trần Linh duỗi ra ngón giữa giơ lên trước mặt tôi.
Tôi nói tiếp: "Chuyện quay lại hẹn hò thật sự rất khó, tớ cũng đã từng nghĩ tới rồi, nhưng mà không được, trong lòng mỗi người đều có một lối đi cho riêng mình, cậu không hiểu đâu Trần Linh, nếu tớ quay lại phải có bao nhiêu xấu hổ mới lấp vào cho vừa đây."
Câu nói này của tôi rất chân thành, nếu như có nhạc nền là cái loại tình ca thương tâm thì quá tốt rồi, nghe xong sẽ rất feel.
Tôi cho rằng cô ấy sẽ không hỏi lại, ai ngờ sau khi sững sờ xong, cô ấy lại dựng thẳng ngón giữa lên, tùy tiện nói: "Nghe không hiểu nghe không hiểu, mặc kệ, tớ đang chèo thuyền cho cp hai người."
Tôi nâng tay đỡ trán, hỏi: "Cậu cảm thấy tớ rất xứng đôi với La Y sao?"
Tuy rằng đã nhiều lần tôi tự nhận tôi với La Y là một cặp trời sinh xứng đôi nhất trên thế giới, nhưng thật ra ở đáy lòng tôi vẫn còn man mác tự ti, tôi cảm thấy La Y xứng đáng với người tốt hơn.
Trần Linh liều mạng gật đầu: "Xứng a xứng a."
Aizz vậy là được rồi, nhưng vẫn là không vui.