Chương 8

Mặc dù phần lớn thời gian đại học vị nữ thần cách anh rất xa này luôn nghiêm túc nhưng không thể nói cô là một nữ thần lạnh lùng cao ngạo như núi tuyết, năm đó, hình ảnh cô cười rộ lên đã lan truyền khắp diễn đàn trường học, cô nhẹ nhàng xoay đầu rồi cười khẽ, kinh diễm tất cả mọi người trong trường đại học.

Cho dù là các sinh viên nữ thì cũng không thể không thừa nhận, sức quyến rũ của Trần Quân ở đại học M tuyệt đối đã trở thành một đẳng cấp duy nhất, bên cạnh các sinh viên nữ, các sinh viên nam lại càng không cần phải nói, sinh viên nam ưu tú bình thường còn không dám tiếp cận cô, còn như Vu Giang Đào ở trường đại học thì nhiều nhất cũng chỉ gặp ở xa xa vài lần, căn bản không thể nói chuyện với cô.

Mà bây giờ…

“Được rồi…”

Vu Giang Đào lưu luyến thu lại khăn mặt: “Không còn cảm giác căng cứng như trước nữa, đợi lát nữa đợi bé cưng tỉnh lại thì hút một chút hẳn là có thể uống được sữa…”

Xì…

Đột nhiên, lương thực bên kia vừa mới được đắp nóng đột nhiên nhảy ra một dòng nước màu trắng, mà bên này người nào đó vẫn đang còn ngồi xổm, nhất thời không chú ý đã cảm thấy mặt mình giống như bị nhỏ nước.

A? Nước từ đâu ra…

“?”

“!”

Trần Quân hoảng hốt kêu: “Chảy, chảy! Mau chặn lại…”

Vu Giang Đào vội vàng xoay người lại, khăn mặt trong tay lần nữa đắp lên, lúc này, bên kia cũng bị rò rỉ…

Ô… Trần Quân thật sự rất là xấu hổ không chịu nổi, cả mặt đỏ lên dường như có thể toát ra khói, mà Vu Giang Đào cầm khăn giấy lau mặt, nhịn không được chẹp miệng…

"Hương vị thật kỳ lạ, hơi ngọt, còn hơi tanh…”

“Anh câm miệng lại cho tôi!” Trần Quân thẹn đến mức muốn chết ngay lập tức, vẻ mặt thẹn thùng trừng mắt nhìn anh: “Anh cố ý có phải không?”

“Nào có, có thể là nóng nên nó trướng lên, sau khi được khơi thông thì tự nhiên sẽ tràn ra. Làm sao tôi biết được chuyện này sẽ xảy ra chứ?” Vu Giang Đào, người đang bị ngạt thở một bên lấy khăn giấy lau mặt, một bên oan uổng nói.

Toàn bộ quá trình anh thật sự không có suy nghĩ gì, nhưng tuổi trẻ khí thịnh… Ít nhiều cũng sẽ có chút cái gì đó, anh không biết nói gì, anh muốn đi ra ngoài hút một điếu thuốc…

Hít sâu vài hơi, vất vả chờ Trần Quân không chảy sữa nữa thì mới đặt khăn mặt sang một bên…

“Cái kia… Trần Quần, tôi đi ra ngoài một lát, tôi sẽ về ngay!”

“A…” Trần Quân cúi đầu, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng!

Tay phải đút túi quần, tay trái cầm túi… Vu Giang Đào cứ như vậy đi ra khỏi phòng bệnh, đừng hỏi vì sao tay trái cầm túi, tên đàn ông nào cũng đều hiểu.

Phù. Thở ra một hơi thật dài, anh rút ra một điếu thuốc, đang muốn châm lên.

Bình tĩnh!

Anh thấy một đôi vợ chồng trẻ đang đi trên hành lang, vợ ôm con, vẻ mặt giận dữ mắng chồng: “Đã nói anh không được hút thuốc rồi, bây giờ cả người đầy mùi thuốc lá nặng như vậy, anh như vậy thì làm sao giúp em ôm bé cưng, bé cưng còn nhỏ như vậy… Anh, anh muốn em tức chết mà!”

“Chẳng, chẳng phải là do anh không nhịn được thôi sao? Được được được, anh không hút, không bao giờ rút nữa, được không? Tha cho anh đi…”

“Anh thề đi…”

“Anh thề!”

Muốn ôm đứa nhỏ, nếu hút thuốc thì cơ thể sẽ có mùi thuốc lá, những đứa nhỏ còn nhỏ như vậy…

Vu Giang Đào sửng sốt nhìn bọn họ.

Người mẹ trẻ tuổi vừa lẩm bẩm vừa đi xa, mà anh cũng yên lặng bỏ thuốc lá trở lại hộp thuốc lá, suy nghĩ một chút, đột nhiên vò toàn bộ gói Lam Thất thành một cục, trực tiếp ném vào thùng rác cách đó không xa…

Chuyện quan trọng, bỏ thuốc lá!

[Leng keng! Đàn ông nên có trách nhiệm và chịu trách nhiệm của người đàn ông! Kiểm tra đo lường phát hiện kí chủ đã tự mình ngộ ra…]

[Tuyên bố một trong những nhiệm vụ nòng cốt của người bố siêu cấp bỉm sữa: Nhận được sự đồng ý của mẹ bé cưng!]

[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ:

1. Nấu ăn cấp tinh anh.

2. Thể chất +2.]

[Thời hạn nhiệm vụ: một tháng.]

[Hình phạt không hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn: anh em bị rút ngắn chiều dài 8cm!]

Cả người Vu Giang Đào đều không tốt, hình phạt này so với lần trước… Liệu có giống nhau không?

Anh nhịn không được chửi bới ở trong đầu: “Hệ thống, mày có thể đừng làm khó dễ chiều dài anh em của tao được không? Tao tình nguyện bị chặt đầu nếu tao không hoàn thành nhiệm vụ, mày đừng khó dễ tao nữa được không?”

[Với tiền đề đảm bảo rằng kí chủ không bị nguy hiểm đến tính mạng, chặt là một gợi ý tốt, tôi có cần thay đổi hình phạt không?]

“?”

Giờ phút này, Vu Giang Đào vô cùng bình tĩnh: “Tao nói là chặt đầu, mày nói chặt là chặt ở đâu?”

[Mời kí chủ xác nhận có thay đổi hay không?]

[Có/Không?]

Mẹ kiếp.

Anh thật sự bất lực, chỉ có thể nói một câu không cần thay đổi ở trong lòng thì câu “Mời kí chủ xác nhận có thay đổi hay không?” trong đầu mới biến mất.

[Trong cuộc sống có có rất nhiều những điều bất ngờ nhỏ ở khắp mọi nơi, hoàn thành một số nhiệm vụ ẩn giấu có thể khiến kí chủ thu được rất nhiều thứ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng, đạt được cấp độ cao hơn!]

Tao cảm ơn mày nha!

[Không cần khách khí, giúp đỡ kí chủ trưởng thành là trách nhiệm cơ bản của hệ thống ông bố bỉm sữa cao cấp!]

Lẩm bẩm… Ùng ục!

Đột nhiên, bụng của anh réo lên, lúc này mới anh mới phát hiện bản thân đã đói đến mức ngực dán vào lưng, đặc biệt là, chiều nay anh chỉ uống rượu, trên thực tế cũng không ăn bao nhiêu… Vu Giang Đào theo bản năng muốn đi mua chút cơm để ăn, nhưng lúc này, anh lại không chỉ cần lo cho mình.

Hôm nay Trần Quân mới sinh bé cưng, từ buổi chiều đến bây giờ cũng chỉ uống chút nước, không biết cô có đói hay không… Đúng rồi, còn phải chờ cô thoát khí thì mới có thể ăn được!

Nghĩ tới đây, Vu Giang Đào vội vàng quay trở lại phòng bệnh, đi ngang qua phòng bên cạnh thì chào hỏi bà lão kia, anh trở lại trước giường bệnh, nhìn thấy dáng vẻ của cô lại sửng sốt.

Cô, đang ngủ thϊếp đi.

Có phải là quá mệt mỏi không?

Vu Giang Đào yên lặng tiến lên, kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, nhìn sắc mặt cô có hơi nhợt nhạt, trong lòng anh không biết tại sao lại xuất hiện một loại cảm xúc không giải thích được, tâm tình nhàn nhạt…

Nhân tiện, người nhà của cô đâu?

Lúc này, anh mới nhớ tới chuyện này, chờ lúc nữa thì hỏi cô… Tại sao chuyện sinh con lớn như vậy mà lại không thấy một bóng người nhà nào, chuyện này không đúng.

Chờ cô tỉnh lại thì phải hỏi đã có chuyện gì xảy ra…

Vu Giang Đào tựa vào bên giường, anh cũng vừa mệt vừa đói, mơ mơ màng màng… Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một mùi thức ăn bay vào trong mũi anh.

Anh xoa cánh tay mình, tỉnh lại nhìn bên cạnh… Thì ra là bà mẹ bên cạnh vừa mới thoát khí rồi, ông chồng vội vàng từ mua một phần cháo ở dưới lầu cho cô, lúc này, cô đang dựa vào giường ăn cháo gạo.

Thật là thơm…

Bụng Vu Giang Đào lại kháng nghị một tiếng, nhưng lúc này anh không rời đi, mà là lẳng lặng trông coi ở chỗ này.

Có lẽ là bởi vì cháo trong phòng bệnh, Trần Quân nằm trên giường bệnh cũng chậm rãi tỉnh lại, cũng đúng lúc này…

“Phụt phụt…”

Một tiếng không lớn, nhưng thanh âm rất rõ ràng truyền ra, hai người lập tức sửng sốt, nhìn nhau không nói gì, Trần Quân lại xấu hổ đến mức sắc mặt đỏ bừng…

Vu Giang Đào phát hiện ra cô rất dễ đỏ mặt.

“Phụt ha ha…” Anh nhịn không được nở nụ cười, thì ra nữ thần cũng sẽ đánh rắm, hơn nữa còn liên tục.

“Anh còn cười được!” Trần Quân trừng mắt nhìn anh một cái.

Nếu để cho đám người vây quanh nữ thần trong học viện nhìn thấy một màn này, sợ là tín ngưỡng sẽ sụp đổ.