Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ừ ừ…”

Mẹ Vu cùng Lê Tiểu San nhanh chóng nghe theo, uống một ngụm sữa đậu nóng ấm nóng, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc…

Đây là…

Trong miệng, vừa nếm được hương vị cay giòn của gà cung bảo, lại gặp dòng sữa đậu nành ấm nóng, giống như ngày tháng sáu nắng nóng được ăn kem thì sảng khoái không gì sánh được, nổi lên phản hóa học vô cùng kỳ diệu.

“Cảm thấy thế nào?”

Vu Giang Đào sớm đã đoán được trước cười cười, hỏi một câu.

“Thật là một cảm giác kỳ diệu…”

Không chỉ là Lê Tiểu San, ngay cả gương mặt của mẹ Vu giờ phút này cũng tràn đầy sợ hãi, loại kỳ diệu này đối với người có kiến thức rộng rãi như bà, cũng là lần đầu tiên thấy phải!

Sau giây lát, cả hai không nhịn được mà giơ tay lên lau mồ hôi đang đổ ra trên trán…

Lê Tiểu San một hơi uống cạn hết ly sữa đậu nành, không để ý hình tượng mà thở ra một hơi, gương mặt thỏa mãn.

“Ha…Uống ngon!”

Ngay cả mẹ Vu cũng không nhịn được mà ở trong lòng tặng một điểm cho con trai, không tệ không tệ, biểu hiện hôm nay của nó vô cùng xuất sắc, đặc biệt là bàn cơm này, có thể nói là không xoi mói không chê vào đâu được.

Lúc ăn uống gần xong, điện thoại di động của Vu Giang Đào đột nhiên reo lên.

“Hửm?”

Trên màn hình hiển thị là Bàn Long.

Vu Giang Đào một bên uống canh chân giò, một bên bấm nghe điện thoại, con hàng này còn mở gọi hình trực tiếp…hừm, đoán chừng là muốn nhìn hai cục cưng một chút?

Sau khi mở màn hình trò chuyện ra, anh liền “Phụt!” thiếu chút nữa đã phun ngụm canh ra ngoài, may mắn thân thủ của Vu Giang Đào hiện tại cũng thuộc dạng cao thủ, tốc độ phản ứng đến kinh người, đúng lúc xoay màn hình điện thoại đi, khi này mới thấy rõ khung cảnh vừa rồi là hiện trường thảm thiết.

“Vừa mới khen con vài câu, con…”

Mẹ Vu rất không hài lòng, nhịn không được mắng anh một câu: “Người lớn như vậy, ăn một bữa cơm cũng có chuyện đến tìm…”

Lắc đầu, bà chống đùi đứng dậy thu dọn những cái chén cùng đôi đũa trên bàn đến vô cùng sạch sẽ.

Mà Vu Giang Đào vẫn đang bị sặc, nhịn không được khom lưng xuống ho khan không ngừng, Trần Quân ngồi ở trên theo bản năng đưa tay qua, vỗ đằng sau lưng giúp anh.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Vu Giang Đào bên này không ngừng ho, Bàn Long bên kia lại không để ý tới phản ứng đối phương có chút không đúng, hết sức kích động nhìn vào màn hình trò chuyện nói: “Giang Giang, nhanh coi kìa! Sinh viên thích taekwondo trường chúng ta gặp phải cao thủ thực sự rồi, tôi thao…vừa rồi không kịp quay, có điều cũng quá đả a ha ha ha! Nhưng mà giờ tới vẫn kịp, mau coi, kết quả Trần Mi tự mình…”

“Khụ khụ khụ… Mẹ, khụ! Mẹ, người mau coi cái này…”

Vu Giang Đào vội vã đưa điện thoại sang, mẹ Vu đang thu dọn đồ ăn trên bàn tức giận cầm lấy, chờ đến khi bà thấy hình ảnh trên đó, một bóng dáng cao to đứng trên võ trường, thì hừ một tiếng, thiếu chút nữa đã tắt thở!

“Hả?”

Bàn Long ở bên kia cảm thấy kỳ lạ, không hiểu lý do vì sao Vu Giang Đào lại đưa điện thoại cho mẹ Vu, vội vàng vẫy tay với người vừa xuất hiện: “Xin chào bác gái! Cháu là Bàn Long, bạn cùng phòng kiêm anh em vào sinh ra tử với Giang Đào!”

“À à, chào cháu!”

Mặc dù đã từng thấy qua sóng to gió lớn, nhưng mẹ Vu giờ phút này cũng chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trân!

Bởi vì trên màn hình điện thoại, người đứng trên võ trường, đích thị là chồng mình, bố của Vu Giang Đào – Vu Chiêm Dũng!

“???”

Vì sao ông ấy lại ở trường đại học M bên kia, hơn nữa, còn không có nguyên nhân gì mà xuất hiện trên võ trường của môn taekwondo?!

Mẹ Vu cùng Vu Giang Đào bên đây hai mặt nhìn nhau, Trần Quân ở trên cùng Lê Tiểu San thẩy phản ứng lớn của bọn họ như vậy, nhất thời cũng có chút nghi ngờ…

Đã xảy ra chuyện gì?

“Mẹ, cái kia…”

Vu Giang Đào có chút buồn bực nhìn mẹ mình: “Sao hôm nay bố con lại tới?”

“Không có mà, sáng sớm lúc mẹ ra cửa…” Thuận miệng trả lời một câu, mẹ Vu đột nhiên sửng sốt, giây lát bà mới nhớ lại –

Bản thân ngày hôm qua đã tự lộ ra hết, nhưng lại không thấy ông chồng phản ứng chút nào!

Có thể nha, vẻ mặt đối phương lúc ấy chỉ cười như không, ông Vu tiến bộ không ít, vậy mà có thể chơi tâm cơ trước mặt mình, cư nhiên lại lén lút theo đuôi, hửm…

Mà khoan, nếu như ông ấy đi sau lưng, bản thân không thể không cảm nhận được,…ít nhất… Là lúc ra khỏi cửa không có khả năng, mẹ Vu vẫn rất tự tin đối với cảm giác của mình.

Trường hợp người tập võ như bà, một ngọn gió xung quanh thổi cỏ run nhẹ, vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được.

Nói cách khác, nhất định là có người giúp ông, mới có thể mò tới.

Nghĩ tới đây, mẹ Vu cầm điện thoại mình lên, trực tiếp gọi đi.

“Alo, sư mẫu?”

“Hừ hừ…” Mẹ Vu cười nhẹ, lạnh nhạt nói: “Sư mẫu nói con, hai người giỏi lắm, lại dùng kỹ năng theo dõi khiến sư mẫu không cảm nhận được… Không tệ không tệ, hôm nào để sư mẫu học hỏi các con một chút, cũng do thế hệ trước như sư mẫu không theo kịp thời đại, chuyện này rất không ổn…”

“À ha ha…”

Thanh niên bên kia đầu dây cười ha hả, cười đến mức có chút khó xử nói: “Sư mẫu người nói lời này, con…con nghe sao lại không hiểu lắm!?”

“Diễn, con cứ tiếp tục diễn đi!” Mẹ Vu cười nhạt: “Tự con nói, hay là chờ sư mẫu trở về tìm con nói chuyện phiếm một chút…”

“Con nói, con nói!”

Lão Thất bên kia lập tức hoảng sợ khai ra.

Quay trở lại nửa tiếng trước.

“Cậu là nói… Cái chủ tịch hội học sinh kia, kêu cậu qua đây điều tra địa chỉ nhà Vu Giang Đào, vì sao?!”

Ừm, trong quá trình trao đổi thông tin vô cùng thuận lợi, thì bị bố Vu theo dõi người thanh niên đeo mắt kính này chặn lại, từ thân phận cho đến người đứng sau, tại sao đối phương lại tới đây, mục đích là gì đều nói rõ hết mọi thứ.

“Chủ tịch chúng cháu đều là vì Trần Quân… a, không phải, chủ tịch là do quan tâm Trần Quân với Vu Giang Đào, đúng, chính là quan tâm, quan tâm bọn họ cho nên mới nhờ cháu tới coi thử, thực sự chỉ coi một chút!”

Vẻ mặt thanh niên đeo kính xấu hổ, cứng rắn nói dối.

Bố Vu nhìn con hàng này diễn, nhất thời bày ra bộ dáng cậu nói mặc cậu còn tôi tin hay không thì tùy tôi.

“Cái kia, xin hỏi chú là…”

Nói đến đây, thanh niên mắt kính lấy hết can đảm, hỏi ngược một câu.

“Tôi là bố nó!”

“Chú, chú là bố của Trần Quân?!” Thanh niên đeo mắt kính nhất thời sợ hãi, vội vã đứng lên cúi chào với ông: “Bác bác xin chào bác trai, cái kia…Hiểu lầm hiểu lầm rồi! Anh Trần chúng cháu để mọi người tới là bảo vệ Trần Quân thôi…”

Con hàng này nghe lầm.

“???”

Bố Vu có chút mơ màng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, bình tĩnh không lên tiếng giải thích, để đối phương nói rõ cụ thể cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì…

Rất nhanh, sau khi kể xong, bố Vu lại tiếp tục mơ màng.

Đợi một chút… Bạn gái của thằng nhóc kia không phải tên Lục Uyển Nhi sao? Vậy nữ thần hoa hậu giảng đường Trần Quân kia lại là chuyện gì?!
« Chương TrướcChương Tiếp »