Chương 24

“Chỗ anh có một chút…” Nhìn bộ dáng Trần Quân nhíu mày, trong lòng Vu Giang Đào không khỏi buồn cười.

“Anh?” Cô nhất thời trợn to mắt đẹp, nhìn chăm chú.

“Ừm, hơn một tỷ tư…”

Trần Quân: “???”

Ừ, ba bốn ngày nay, Vu Giang Đảo thực hiện một số nhiệm vụ ẩn, được hệ thống phát bao lì xì, gần đây anh lấy ba tỷ tư trong đó tạo một tài khoản cổ phiếu dựa theo sự gợi ý của hệ thống, sau đó nghiêm túc thực hiện liền nhận được phần thưởng.

Cô nhịn không được xích lại gần, hạ giọng, nói: “Không phải anh vẫn chưa tốt nghiệp? Sao lại có nhiều tiền như vậy? Mẹ anh có biết không?”

“Đây là em lo lắng cho anh?”

Vu Giang Đào nhướng mày, chọc cô một câu.

“Không có.”

Trần Quân vô cùng lạnh lùng: “Nếu như là tiền bất chính, kết quả của anh đoán chừng sẽ rất… Em không muốn cục cưng vừa được sinh ra, thì lại có một người bố ruột ở trong tù.”

“???”

Lúc này, mẹ Vu đẩy hai đứa nhỏ từ bên ngoài đi vào, Vu Giang Đào cũng nói chuyện định mua nhà với bà một lần.

Mẹ Vu tỏ vẻ đồng ý, gật đầu nói: “Mặc dù võ quán của bố con không lớn, nhưng mấy năm nay cũng tiết kiệm được chút, góp ba tỷ tư không thành vấn đề, giúp các con mua được nhà ở thành phố F…”

“Cái kia… Mẹ, con không cần tiền của hai người!”

“Thằng nhóc con…”

Mẹ Vu cười: “Con còn chưa tốt nghiệp đại học, không cần tiền của bố mẹ thì lấy của ai? Lẽ nào muốn để Tiểu Quân mua? Nhà họ Vu chúng ta không làm được loại chuyện như vậy…”

Vu Giang Đào cảm thấy nhức đầu, lười nói nhiều trực tiếp lấy điện thoại ra, mở app tài khoản ngân hàng, đưa tới trước mặt bà.

“!!!”

Mẹ Vu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chợt nghiêm túc nhìn chằm chằm con trai mình, vô cùng bình tĩnh nói: “Con hãy thành thật nói cho mẹ biết, có phải con đi đánh quyền anh ngầm không?”

“…”

Quyền anh ngầm?!

Làm sao có thể!

Anh nhịn không được liếc mắt, chỉ bằng cái thân thủ này của anh mà đi đánh quyền anh ngầm, sợ lại sẽ bị người ta đập chết tại chỗ, hơn nữa, sân đấu võ bây giờ đã không phải cái loại của mười hai mươi năm trước nữa, dưới sự quản lý nghiêm túc của cơ quan quốc gia, trừ khi ra khỏi Đông Nam Á, trong nước đã bỏ từ lâu!

Phải giải thích một phen, mẹ Vu thế mới biết…

Thì ra số tiền này của con trai là chơi cái gì mà tiền ảo, kiếm được từ chứng khoán, mặc dù không hiểu lắm với mấy thứ trên mạng, nhưng bà vẫn cảm thấy rung động.

“Con nghĩ muốn dùng số tiền này… Trực tiếp mua nhà, loại chính chủ có thể lập tức dọn vào, hoàn cảnh tốt, nhưng không cần cách trường đại học M quá xa…”

Nghe được câu này, Trần Quân liền biết anh đã quyết định: “Anh muốn mua nhà ở tiểu khu Vân Lộc?!”

Cô hiện tại đang mướn phòng thuê một người ở tiểu khu Vân Lộc.

“Ừ!”

Tiểu khu Vân Lộc là tiểu khu nổi tiếng ở thành phố F mấy năm nay, rất truyền thống cổ điển đặc sắc, khung cảnh được bao vây giữa núi và sông, là một nơi vô cùng thích hợp để ở, cách đại học M vô cùng gần, tản bộ mười phút là có thể tới.

Trần Quân gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Nếu Vu Giang Đào muốn thì cứ việc mua, cô sẽ không vì mắc mà nhìn anh nhiều thêm một cái, cũng không vì ít mà coi thường…

Muốn nhận sự tôn trọng của cô rất đơn giản, bình thường chút là được, nhưng nếu muốn có được sự tán thành trong học tập lại không hề dễ, không phải cứ có tiền là được.

Đúng vào lúc này, hệ thống cũng có thông báo –

[Ting ting! Kích phát đầu mối nhiệm vụ chính, thân là chồng là bố nhất định phải cho bọn họ một gia đình hạnh phúc, tìm được nhà thích hợp cho mẹ cùng cục cưng vào ở!]

[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Một phong bì đỏ nhận được tiền mặt]

Ồ…

Vu Giang Đào kinh ngạc, cái này có thể.

Trình độ võ thuật của anh bây giờ, chỉ cần Cục cảnh sát liền có thể xét cấp bậc, trong khoảng thời gian ngắn kiếm được số tiền lớn là chuyện không có khả năng, nhưng chắc chắn có thể cung cấp cho cục cưng một cuộc sống thoải mái.

Vu Giang Đào thương lượng cùng mẹ và Trần Quân xong, liền rời khỏi bệnh viện, đi đến khu vườn Vân Lộc bên kia.



Thân là chủ tịch hội học sinh trường đại học M, Trần Mi không chỉ giỏi quản lý người, mà trong phương diện học tập cũng rất có chỗ đứng, mặc dù chỉ là sinh viên năm tư, nhưng đã nhiều lần xuất ngoại đi phát biểu vài bài luận văn, tuy không xuất sắc phát biểu ở quốc tế như Trần Quân, nhưng những sinh viên bình thường tuyệt đối không thể so lại.

Hôm nay, Trần Mi không tới lớp sớm đầu tiên như mọi khi, mà đi qua tiểu khu Vân Lộc.

Ừm, cậu ta cũng quen vài người bạn của Trần Quân, từ chỗ bọn họ biết được cô đang thuê một phòng riêng trong tiểu khu Vân Lộc, chỉ là số nhà cụ thể là bao nhiêu thì lại không biết…

Nhưng mà, cậu ta đương nhiên có cách của mình.

Gia đình Trần Mi cũng là loại có điều kiện, ba năm trước, lúc mới tới trường đại học M, trong nhà liền mua cho cậu ta một căn biệt thự ở khu có trị giá trăm tỷ!

Ừm, khu biệt thự trăm tỷ kế bên vườn Vân Lộc, người so sánh với người… Cái trước cao quý đoan trang rộng lớn xa hoa không gì sánh được, cái sau thì lại là thiết kế cổ điển mộc mạc yên tĩnh so với gam màu của nó, lại có phần u ám.

Nhưng thú vị là, các giáo viên ở trường đại học M cùng những trường cao đẳng gần đó, hầu hết đầu ở vườn Vân Lộc, không được bao nhiêu mua ở bên còn lại.

Buổi sáng, Trần Mi cùng một người bạn học từ Vân Lộc đi ra, đi tới phòng bảo vệ tiểu khu bên này.

“Cháu tới lấy một chút đồ…”

Người bạn học kia của cậu ta cũng chút xấu hổ nói với bảo vệ.

“À à… Đều ở chỗ này, tự các cháu tìm thử…”

Ngón tay của chú bảo vệ tùy tiện chỉ lên một cái bàn, chú nhận ra được người thanh niên này, sinh viên ở đại học M, ở trọ trong tiểu khu đã được hai năm.

Về phần Trần Mi đi cùng, chú thoáng liếc mắt quan sát, nhìn bộ dáng ăn mặc hòa hoa phong nhã của đối phương, chắc cũng là sinh viên ở đại học M, lại là người trong nhà có tiền.

Chú bảo vệ lớn tuổi thấy nhiều người, mắt trở nên sắc bén.

Xào xào…

Bọn họ đi tới cái bàn đó tìm kiếm một trận, chú bảo vệ đứng bên cạnh cũng không thèm nhìn cả hai, thảnh thảnh thơi thơi mở nhạc –

Nhất thời, một giai điệu xa xưa, dễ nghe liên tục phát ra trong căn phòng bảo vệ này, chú thích ý nhắm mắt lại, một bên nghe, một bên dùng giọng vịt kêu của mình hát theo.

“Trời về đêm hơi lạnh, nhiều loài hoa rơi xuống đất tạo thành…”

Âm nhạc bên kia vừa vang lên, động tác của Trần Mi không dấu vết mà ngừng một chút…

“Bóng đêm lạnh lùng khiến tưởng niệm của bản thân thành sông…”

“Tình kiếp dễ dàng sinh ra rồi bị cướp đi…”

Theo lời hát vô cùng dễ nghe của dòng nhạc cổ điển Hoa Hạ, sắc mặt cậu ta càng ngày càng chìm xuống…

Bạn học đứng ở bên kia, lập tức cảm thấy đại ca không thích hợp, lặng lẽ lùi xa vài bước.

Một lúc lâu sau, Trần Mi rốt cuộc cũng thấy được thông tin mình mong đợi, thần sắc lạnh lùng xoay người chuẩn bị đi, thì thấy chú bảo vệ hướng mình cười một cái: “Đúng là giai điệu này! Có điều… Vẫn là do bài hát này xuôi tai, mấy năm qua… Nghe vẫn như trước, tụi cháu là thanh niên mà cũng rất thích nhỉ…”