CHƯƠNG 6: LÃNH CHỨNG
Anh đau đầu xoa xoa giữa lông mày.
Thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng,
thả mềm giọng: “Buông tay, tôi đưa em lên
nghỉ ngơi.”
“Không cần.”
Cô ôm chặt cổ anh, chôn mặt vào ngực
anh, giống như một người đuối nước vớ
{được một khúc gỗ cuối cùng.
Sáu năm, Mộ Ngạn Bân trước giờ không
chịu gặp cô, trước đây cô còn ngu ngốc cho
rằng anh tôn trọng mình, yêu thương bảo vệ mình.
Bây giờ mới biết, anh chỉ là ghét bỏ sự
nhàm chán cứng nhắc của cô, trong mắt
anh, mình ngoại trừ vẻ bề ngoài, thậm chí
không có khác biệt với đàn ông.
Chỉ cần nghĩ tới những điều này, tự tôn
của cô lại bị hung hăng đả kích.
Giống như muốn chứng minh gì đó, cô
ôm anh, hôn lên đôi môi mềm của anh lần nữa.
Lần này, không như chuồn chuồn lướt
nước nữa, cô ngậm chặt cánh môi anh, nhẹ
nhàng ma sát, bờ mi dày như cánh quạt khế
run rẩy, lướt qua da mặt anh, có chút ngứa.
Cả người Lục Trình Niên cứng đờ.
Dây cung trong đầu đứt phụt.
Sau khi tranh đấu dữ dội, anh rốt cuộc
vẫn bại trận, giơ tay giữ vai cô, hô hấp hơi
nặng nề: “Cảnh Ngọc Ninh! Em biết em đang
làm gì không?”
Cảnh Ngọc Ninh buông môi anh ra, căm
đau đến nghẹn ngào một tiếng, mở đôi mắt
ướŧ áŧ tố cáo nhìn anh, cực kỳ giống con nai
nhỏ bị tổn thương.
Cô khí thế nói: ‘Em biết, em đang ngủ với anh’
Lục Trình Niên trực tiếp bị cô chọc giận mà cười lên.
Ánh mắt anh u ám, giọng trầm thấp đáng SỢ.
“Em xác định?”
Cô hoang mang một lát, sau đó gật gật đầu.
“Được! Vậy tôi thỏa mãn em.”
Lầu hai Lục viên.
Cửa phòng ngủ bị đá ra rầm’ một tiếng,
anh đặt cô lên giường, nụ hôn dày đặc một
đường đi xuống, quần áo rơi tán loạn trên mặt đất.
Cô khẽ hừ một tiếng, cả người khô nóng,
đầu óc hôn mê, không phân rõ là mơ hay là thực.
Bên tai truyền tới giọng nói mờ ảo của
người đàn ông: “Cho em một cơ hội cuối
cùng, còn muốn ngủ với tôi không?”
Cô ý thức mơ hồ gật gật đầu.
Lục Trình Niên kéo ngăn kéo đầu giường,
lấy một phần văn kiện ra.
“Vậy được, ký tên trước.”
Cảnh Ngọc Ninh say mèm mắt mơ màng
nhìn một cái: “Cái gì?”
“Lãnh chứng là sự tôn trọng cơ bản nhất
của một người đàn ông với người phụ nữ mà
họ yêu.”
Cô mê mang nhìn anh, không quá rõ ý
của anh, nhưng rượu quấy phá nên vẫn mơ –
mơ hồ hồ ký.
Nhìn hai chữ nhỏ thanh tú trên giấy, Lục
Trình Niên lúc này mới hài lòng cong môi,
đặt văn kiện về trong ngăn kéo, lại hôn lên môi cô.
Cả căn phòng trở nên kiều diễm.
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh bị đau đến tỉnh lại.
Trên người vô cùng đau nhức, giống như
bị mấy chiếc xe tải nghiền nát, chỗ nào cũng
đau.
Cô gian nan từ trên giường ngồi dậy, chỉ
cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nhìn thấy ly nước ở đầu giường, nghĩ
cũng không nghĩ, cầm lên uống.
Một ly nước ấm vào bụng, mới cảm thấy
dễ chịu một chút, ký ức mơ hồ tối qua dần quay lại.
Cô vò đầu, mơ hồ nhớ ra mình lên giường
cùng một người đàn ông, hai cuộc điện thoại
liên tiếp của Mộ Ngạn Bân và Cảnh Diệp Nhã
kí©h thí©ɧ, dường như làm phải việc gì không nên?
Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh kinh ngạc, giật chăn ra.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng
khi nhìn thấy dấu hôn xanh tím chằng chịt
trên người mình, vẫn không nhịn được có
chút phát điên.
A—-! Sao lại thế này?
Cô buồn bực nắm nắm tóc, chính vào lúc
này, đột nhiên ‘két’ một tiếng.
Cô sợ nhảy dựng, vội kéo chăn che mình lại.
Của phòng ngủ bị người bên ngoài mở
ra, người đàn ông dáng người cao ráo bước
chân vững vàng đi vào.
Con ngươi Cảnh Ngọc Ninh co rụt lại.
Cho dù ký ức tối qua mơ hồ, thì cô cũng
mơ hồ nhớ mình lên giường với người đàn
ông thế nào.
Lục Trình Niên hôm nay mặc tay trang
màu đen, sơ mi trắng phẳng phiu, cúc áo tỉ
mỉ cài đến nút trên cùng, mặt mày anh tuấn,
khí chất lạnh lùng, cả người tản ra bầu không
khí cao quý người lạ chớ tới gần.
Trên tay anh cầm bộ quần áo nữ, nhìn
thấy cô tỉnh rồi, trên mặt cũng không có quá
nhiều cảm xúc.
Đặt quần áo lên đầu giường, nhàn nhạt
nói: “Thay quần áo xong thì xuống lầu ăn sáng.”
Cảnh Ngọc Ninh ‘này’ một tiếng, gọi anh lại.
“Chuyện đó… tối qua…”
Lục Trình Niên đưa lưng về phía cô, hơi
cong cong môi, giọng nói lại vẫn bình nhản
lạnh lùng.
“Xuống rồi nói.”
Nói xong, đi thắng ra ngoài, còn rất lịch
lãm đóng cửa giúp cô.
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ nửa ngày, đột
nhiên ngã lên giường, cầm gối che đầu mình
lại, thét không ra tiếng.
Mặc dù trí nhớ tối qua của cô có chút mơ
hồ, nhưng không hoàn toàn quên hết, góp
nhặt những ký ức vụn vặn, cũng biết đại khái
mình đã làm gì người ta.
A—~! Quá mất mặt!
Trong lòng dù hối hận cũng không có
cách nào làm thời gian quay ngược lại, cô
phát điên một lát, cuối cùng vẫn bò dậy khỏi
giường, tinh thần sa sút cầm quần áo vào
phòng tắm.
Lúc tắm, nhìn thấy dấu hôn chẳng chịt
trên cơ thể mình, lại đỏ mặt tía tai.
Không dễ gì tắm xong, cô thay quân áo
xuống lầu, thì nhìn thấy người đàn ông đang
ngồi trên sofa phòng khách.
Phòng khách rất lớn, giống với phòng
ngủ trên lầu, đầu phong cách hiện đại đơn
giản đen trắng, xa hoa mà thanh lịch, cửa sổ
sát đất bên hông mở to, gió nhẹ thổi qua,
mang theo vài phần hơi lạnh.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, anh
quay đầu lại, lúc nhìn thấy người phụ nữ
đừng ở lối cầu thang, con ngươi lóe lên sự
kinh diễm.
Trên người Cảnh Ngọc Ninh mặc áo sơ ị
mi đen và váy dài tới gối anh cầm tới, cổ áo
hơi mở, trên cổ buộc dây đen, phối hợp với
dáng vóc cao gây mảnh khảnh của cô, đơn
giản lại không mất đi sự quyến rũ.
Ánh mắt anh sâu xa, đứng dậy, đi về phía
phòng ăn.
Cảnh Ngọc Ninh chỉ đành đi theo, lúc vào
phòng ăn, lại đi theo bước chân của anh.
“Thưa anh, chuyện tối qua… thực sự xin
lời, tôi uống say rồi.”
Lục Trình Niên kéo ghế để cô ngồi xuống,
tự mình ngồi ở một phía khác, nhàn nhạt nói:
“Không sao.”
Dừng lại một chút, lại nói tiếp một câu:
“Dù sao cũng là nghĩa vụ của tôi.”
“Hử?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút ngây ngốc, còn
chưa hiểu rõ ý của anh, thì một người đàn
ông từ ngoài đi vào.
Anh ta đi tới trước mặt Lục Trình Niên,
cung kính đưa hai quyên sổ nhỏ màu đỏ:
“Giám đốc, đã làm xong rồi.”
Lục Trình Niên ‘ừ một tiếng, giơ tay tiếp
nhận, mở ra xem, sau đó tiện tay đưa một
quyển trong đó cho Cảnh Ngọc Ninh ở đối diện.
“Xem thử đi.
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, bất giác cảm
thấy quyển số đỏ này có chút quen mắt, sao
lại giống…
Tim đột nhiên nhảy lên, cô vội tiếp nhận,
lúc nhìn thấy hai cái tên rõ ràng chói mắt
trên sổ, còn có tấm hình nền đỏ đó, không
nhìn được trợn to mắt.
“Đây, đây là chuyện gì?”
Lục Trình Niên nhàn nhạt liếc cô một cái.
So sánh với sự kinh ngạc của cô, anh rõ
ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, đặt chứng nhận
kết hôn trên tay sang một bên, giọng trâm
thấp nói: “Giấy tờ mình ký, quên rồi?”
Hai mắt Cảnh Ngọc Ninh mở to tròn: “Tôi ký cái gì?”
“Ha hả!” Giống như sớm đã đoán được
phản ứng của cô, ngón tay Lục Trình Niên
khẽ gõ lên mặt bàn, Tô Thâm lập tức đưa
một phần văn kiện tới.
Cảnh Ngọc Ninh tiếp nhận xem, trên đó
có viết vài chữ to rất rõ ràng, giấy đăng ký kết hôn.
-------------------