Chương 2:

CHƯƠỢNG 21: MUỐN CÂU DẪN AI

Có người đã bắt đầu thấp giọng bàn

luận: “Đó là ai? Thật xinh đẹp!”

“Không quen, chắc là khách của nhà họ

Cảnh!”

9 năm trước khi Cảnh Ngọc Ninh rời khỏi

nhà họ Cảnh thì tuổi còn nhỏ, diện mạo còn

chưa có trổ mã hết, hơn nữa bởi vì phần lớn

thời gian đều đi học cho nên người từng gặp

Cô rất ít.

Đến hôm nay cô lần nữa xuất hiện thì

không có ai nhận ra được cả.

Có thể người khác không nhận ra được,

Cảnh Diệp Nhã lại nhận được.

Lúc này, cô ta đang bị một đám người

vây ở giữa, khi nhìn thấy người phụ nữ đo

bước vào từ cửa, cũng không tự chủ được

hốt hoảng một chút.

Đó là Cảnh Ngọc Ninh?

Ở trong ấn tượng của cô ta, Cảnh Ngọc

Ninh mãi mãi chỉ mặc đồ công sở hoặc quần

áo phông bình thường.

Mặc dù gọn gàng giản dị nhưng nhìn lâu

sẽ khiến người khác cảm thấy thiếu đi một

chút nữ tính.

Hơn nữa cô cũng không thích trang

điểm, càng không thường xuyên chăm sóc

tóc tai, mái tóc cứ vừa đen vừa dài như thế.

Ăn vận như thế này, nếu như đặt ở trong

giai cấp nữ công bình thường, có lẽ sẽ được

coi là xuất sắc.

}

Nhưng nếu đặt bên các tiểu thư danh

môn ngày ngày trang điểm quả thật không

tính là xuất chúng được.

Tuy nhiên, chính vì là người không xuất

chúng như kia, hôm nay lại giống như thiên

sứ hạ phàm, khiến người ta kinh diễm.

Cô ta bực bội, không tự chủ mà siết chặt

tay lại.

Các cô gái đang vây quanh cô ta hiếu kỳ

hỏi: “Tiểu Nhã, cô ấy là ai thế? Lớn lên thật

xinh đẹp, cũng là khách được mời đến sao?”

“€ó khi nào là ngôi sao nào đó không!”

“Chắc không phải, nếu như thật sự là

ngôi sao, với nhan sắc bậc này sớm đã nổi

rồi, chúng ta không thể không biết được.”

Giọng nói bên tai giống như những chiếc

|:EHƯƠỜNG 21: MUỐN CÂU DẪN A

kim châm vào trong lòng của Cảnh Diệp

Nhã.

Cô ta âm thầm nghiến răng, mất một lát,

sau khi hít sâu một hơi, nói.

“Các cô không biết sao? Đó là Cảnh

Ngọc Ninh – chị gái của tôi!”

“Hả?”

“Sao lại là chị ta?”

Biểu tình trên mặt của mọi người xung

Ñ quanh thật sự rất kinh ngạc.

M)

Cảnh Diệp Nhã dịu dàng mỉm cười:

“Cũng khó trách các cô không nhận ra, dù

sao dáng vẻ của chị ấy so với 5 năm trước

thật sự quá khác nhau, thật ra nếu như

không phải lần đầu tiên nhìn thấy, tôi cũng

không dám tin kia chính là chị ấy!

Từ lời nói của cô ta, có người lập tức ngộ

ra.

“Ý của cô là, chị gái cô đã thẩm mỹ?”

“Chẳng trách, tại tôi cảm thấy chị ta

trước đây trông rất bình thường, sao bây giờ

lại trở nên xinh đẹp như vậy!”

-Hừm! Chắc là bị ảnh hưởng từ vụ bê bối

của 5 năm trước, sợ rằng nếu tiếp tục để

1: MUÔN CÂU DÂN AI

CHƯƠNG 2 –

gương mặt đó sẽ bị người khác công kích

cho nên mới đi thẩm mỹi”

“Ừm-~ Cô nói thế cũng có lý”

Cảnh Diệp Nhã bày ra dáng vẻ khó xứ.

“Các cô đừng nói chị gái tôi như thế, 5

năm trước cũng không phải lỗi của chị ấy..” )

“Tiểu Nhã, cô quá lương thiện rồi, lúc đầu

nếu không phải chị ta trộm tác phẩm của cô,

cô sẽ mất xuất đi học bổng của học viện mỹ

thuật hoàng gia sao?”

,

“Phải đó, chị ta ngược lại thì tốt rồi, ra

nước ngoài tránh sóng gió, chuyện này cho

dù đã qua, cô thì sao? Vì chuyện này mà

buồn bã lâu như thế, ai thay cô bồi thường

những mất mát này?

“Theo tôi thấy, chị ta trở về lần này nói

không chừng muốn nhằm vào cô đấy, Diệp

Nhã, cô phải cẩn thận!”

Một nhóm bảy tám người sôi nổi bàn

luận, Cảnh Diệp Nhã thấp giọng khuyên

nhưng đáy mắt lại lóe lên ý cười.

Một bên khác, Cảnh Ngọc Ninh đi đến

chỗ của Vương Tuyết.

“Sao bây giờ mới tới?”

CHƯƠNG 21: MUỐN CÂU DẮ! )

Cảnh Minh Đức cau mày không vui.

Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng liếc qua ông

ta, nói: “Tôi có thể đến đã là nể mặt ông lắm

rồi, ông Cảnh!”

“Mày!”

Cảnh Minh Đức bị bộ dạng cao cao tại

thượng của cô làm cho tức điên, ánh mắt

liếc qua bộ lễ phục trên người cô, quát.

“Mày nhìn xem mày đang mặc cái gì trên

người hả? Hôm nay là tiệc sinh nhật của

‘: Diệp Nhã, không phải của mày! Mặc thành

như này là mày muốn câu dẫn ai?”

Cảnh Ngọc Ninh nhìn ông ta, ánh mắt có

hơi chấn kinh.

Suy cho cùng, trước đây dù biết người ba

này không thương yêu cô, nhưng cũng sẽ

không ghét đến mức này.

Hiện nay… Những lời này, có giống lời

một người cha nên nói ra không?

Trái tim cô lạnh dần, mặt mày không có

biểu tình gì.

“Tôi mặc cái gì không phải việc ông có

thể quản!”

“Mày!”

HƯƠNG 21: MUỐN CÂU DẪN AI

“Được rồi!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên,

Vương Tuyết bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt lời

của ông ta.

Bà ta vẫy một nhân viên phục vụ đến,

kêu đối phương bưng ly rượu đưa cho Cảnh

Ngọc Ninh, trâm giọng nói: “Trước mặt bao

nhiêu người, người trong nhà lại cãi nhau

còn ra cái thể thống gì? Còn không im hết

ȶᏂασ”



|. Cảnh Minh Đức có chút không phục, còn

muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Vương

Tuyết trừng mắt.

Nói muốn nói lập tức nuốt trở lại.

Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng nhếch môi,

nhân viên phục vụ đưa cho một ly cocktail

khá nhẹ, mùi rượu thoang thoảng, rất hấp

dẫn người khác.

Vương Tuyết nhìn cô, ánh mắt dừng ở ly

rượu trong tay cô, điêm nhiên nói: “Bà ngoại

nuôi của cháu đến rồi, về chuyện của cháu

và cậu Mộ, cháu biết nên giải thích với bà ấy

thế nào rồi chứi”

“Bà muốn cháu nói thế nào?”

“Thì nói cháu và cậu thiếu tính cách

không hợp, đã chia tay lâu rồi, chuyện này

không có nửa điểm quan hệ gì đến Tiểu

Nhất”

Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh, sảng khoái

đáp ứng: “Được.”

Vương Tuyết Ninh hài lòng gật đầu, đột

nhiên nâng ly rượu lên, cụng ly với cái ly trên

tay của cô.

“Tủi thân cho cháu rồi, có điều cháu yên

tâm, công lao của cháu ta đều nhớ, ngày sau

sẽ đền bù cho cháu.”

Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày, có chút

bất ngờ về thái độ của bà cụ.

Nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ

coi Vương Tuyết có việc xin cô, cho nên mới

cô ý nói mềm mỏng như thế, vừa hay cũng

uống rồi, thì nhấp tiếp một ngụm.

Sau khi uống rượu xong thì dẫn cô đến

chỗ của bà cụ Úc.

Bà cụ Úc thật ra đã nhìn thấy cô từ sớm,

dù sao hôm nay bà cụ đến chính là vù tìm

cô.

9 năm không gặp, khoảnh khắc thấy

Cảnh Ngọc Ninh xuất hiện thì mới nhận ra cô

bé dễ xấu hổ năm đó đã trưởng thành rồi.

CHƯƠNG 21: MUỐN GÂU DẢI

Khí chất thanh lãnh cao quý đó, cùng mẹ

của cô cực kỳ giống nhau, giống như cô

nhân được trùng sinh vậy.

Bà cụ rất kích động, không đợi họ đến

gần thì đã kêu người đỡ qua đó.

“Nhỏ ngốc! Thật sự là cháu!”

Cảnh Ngọc Ninh nhìn bà cụ thì vội vàng

bước nhanh đến đỡ bà cụ.

“Bà ngoại nuôi.”

“Cháu gái, cháu về từ khi nào? Sao không

đến thăm bà ngoại nuôi?”

Bà cụ Úc luôn bình tĩnh nhưng vào lúc

này lại kích động đến mắt đỏ hoe, Cảnh

Ngọc Ninh cũng có chút cảm động.

“Xin lỗi, mãi không thể đến thăm bà, sức

khỏe của bà vẫn tốt chứ?”

“Tốt, bà rất khỏe!”

Chuyện xảy ra 5 năm trước đã khiến đáy

lòng của cô thắt lại, vì thế hai năm trước khi

về nước, cô không có liên lạc lại với quá

nhiều người.

Bà cụ Úc cũng hiểu được sự khổ sở của

cô, vỗ võ mu bàn tay của cô, an ủi: “Cháu à,

đều là chuyện đã qua rồi, trở về là tốt.”

-------------------