Chương 23

Rầm! Cửa phòng bị mở ra, một cảnh sát trẻ với vẻ mặt mất kiên nhẫn ló đầu vào: "Vào viết đơn!"

Cố Văn Sam: "..."

Cảnh sát trẻ cảm giác được một luồng hơi lạnh thấu xương không rõ nên sợ run đến người.

Viết xong, đã mười một giờ, trước đó hai người bị xe cảnh sát chở theo, di động Tống Vi Vi cạn pin, trong túi không có một đồng nào. Cố Văn Sam vốn định gọi xe, không muốn đi lang thang khắp nơi thì đột nhiên nghe thấy bài hát, nhớ ra đêm nay là Giáng sinh, cùng Vi Vi chậm rãi dạo bước, nghe ca khúc Noel, hai bên đường còn có người tuyết và cây thông Noel tựa như ảo mộng, thật ra cũng rất lãng mạn, rất thích hợp để tỏ tình.

Trước ánh mắt chân thành mong chờ của Tống Vi Vi, nàng vờ sờ đầu, tiếc nuối nói: "Chị cũng không mang tiền. Nơi này cách nhà của chị không xa, hôm nay mình tạm thời đến đó trước, chúng ta đi đi."

"Được." Tống Vi Vi gật đầu.

Vì vậy, hai người đi dọc theo vỉa hè trở về.

Đi chẳng bao xa, ngang qua một cây thông Noel được trang trí, tay Cố Văn Sam lén lấy hộp nhẫn trong túi: "Vi Vi, chị..."

Tin tin ——

Một chiếc ô tô từ phía sau chạy chậm đến, chạy ngang đến hai người, sau đó cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của cảnh sát trẻ khi nãy.

"Hai người còn chưa về nhà à? Không có tiền bắt xe? Hai cô gái hơn nửa đêm về không an toàn, lên đi, anh chở."

Tống Vi Vi mừng rỡ: "Cảm ơn!"

Cảnh sát nhỏ nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng: "Dù sao, anh cũng không bên cạnh bạn gái mình, làm người tốt chuyện tốt tích góp từng chút may mắn, nói không chừng em ấy có thể đồng ý lời cầu hôn của anh."

Cố Văn Sam: "..."

Cố Văn Sam nhìn Tống Vi Vi lên xe, cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi đi theo.

Ô tô khởi động, cảnh sát bật nhạc, vừa rung đùi đắc ý, vừa hỏi: "Các em ở đâu?"

Cố Văn Sam nói địa chỉ trước Tống Vi Vi.

"Ơ, đây chính là khu cao cấp nổi tiếng thành phố S, người bình thường muốn dạo một vòng cũng phải có chủ hộ dẫn vào, em gái cũng thật không tệ."

Cố Văn Sam lãnh đạm quay đầu đi, im lặng nhìn ra cửa xe.

Cảnh sát trẻ như được bật máy nói, thao thao bất tuyệt: "Giấc mộng cả đời của anh đó là có thể dọn đến chỗ đó ở, nghe nói ở đó tất cả đều là đại minh tinh, đại phú hào. Em đẹp như vậy, có phải cũng là minh tinh không?" Anh ta nhìn kính chiếu hậu quan sát Cố Văn Sam, phát hiện mặt của nàng có chút nhìn quen mắt, "Em..."

"Em..."

"Mẹ ơi em là Cố Văn Sam?!"

Người anh em này kích động đạp thắng lại, quay đầu nhào vào lưng ghế: "Em em em là Cố Văn Sam?! Anh anh anh là fan của em! Cha mẹ anh chị gái anh em gái anh đều là fan của em, cả nhà anh đều là fan của em! Kí tên cho anh có được không? Kí ở trên thùng xe của anh ấy!"

Cố Văn Sam: "..."

Cố Văn Sam mặt không cảm xúc ở trên thùng xe ký một cái, đồng thời mong muốn cái kí tên này có thể làm cho anh ta mau ngậm miệng.

"Ha ha ha ha mẹ anh sẽ rất vui!"

"Em có thể viết lời chúc sinh nhật vui vẻ cho em gái anh được không?"

Cố Văn Sam: "..."

Nàng thầm nói một câu:‘Người đâu! Đưa tiểu tiện nhân phá hỏng lời tỏ tình của trẫm mang xuống chém!’

Cảnh sát trẻ thần kinh thô đáng sợ, lái xe lắc lư suốt dọc đường, khiến Tống Vi Vi sợ chết.

May mà nhà của Cố Văn Sam cách cục cảnh sát không xa, rất nhanh, xe đã dừng lại, cảnh sát trẻ nói: "Đến rồi, quả nhiên là như vậy, ở đây đều bay ra mùi giàu sang nồng đậm."

Tống Vi Vi nhìn ra bên ngoài, đối những lời này hiểu sâu sắc.

Xuyên qua cửa thật cao, hàng rào hoa xinh đẹp, có thể thấy được bên trong trồng không ít cây tùng và cây tô thiết, thậm chí có cả hoa sơn trà, cây ngọc lan hoa, trong mùa đông cũng đều xanh mướt, trên cây được quấn đèn nhấp nháy sáng ngời, đèn đường tỏa ra ánh sáng nhu hòa dịu nhẹ, soi sáng bên trong.

Cố Văn Sam kéo Tống Vi Vi xuống xe, lúc Tống Vi Vi định nói lời cảm ơn, mặt không thay đổi, dùng hành động biểu hiện nàng đối với người anh em này là không thích.

Bái bai, đừng nói nhiều!

"Nè nè nè, chị còn chưa cảm ơn anh ấy mà!" Tống Vi Vi bị nàng kéo đi, ngoảnh lại xem, thấy cảnh sát trẻ vẫy tay cười tít mắt, cũng vội vàng vẫy tay một cái.

Cố Văn Sam không nói tiếng nào, kéo nàng đi vào tiểu khu, ngang qua cửa bảo vệ thì đẩy cô đến trước mặt bảo vệ: "Sau này em ấy ra vào không cần cho phép."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hai chân bảo vệ bắt chéo đang nghe bài “Hoa Cúc Ngập Tràn Trên Núi”, thấy một màn này thuốc lá ngậm trong miệng cũng rơi xuống, ngây ngốc nhìn Cố nữ thần cao quý lãnh diễm kéo Tống Vi Vi đi.

Là mình hoa mắt? Anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện đồng nghiệp cũng đang trợn mắt, nhất thời thoải mái.

Tống Vi Vi bị kéo đi một đoạn, tính cách bùng lên, dùng sức thoát khỏi tay nàng: "Cố Văn Sam!"

Cố Văn Sam dừng bước lại, đưa lưng về phía cô, không lên tiếng.

Đèn đường chiếu sáng, soi bóng của nàng, không hiểu sao lại mang đến cảm giác cô đơn, Tống Vi Vi thở dài, giọng dịu lại hỏi: "Chị làm gì vậy, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói thì đã đi?"

Cố Văn Sam cúi đầu nhìn chân của mình, dùng gót giày gõ nhẹ trên đất, giọng rất nhỏ: "Chị không thích hắn."

Giọng thật nhỏ, Tống Vi Vi không nghe thấy: "Cái gì?"

Cố Văn Sam mới vừa kiềm lại cơn giận thì lại phát ra, nâng cao giọng: "Chị nói chị không thích hắn!"

"Hả?!"

"Chị ghét hắn! Hắn..."

Tại sao hắn ta dễ dàng nói chuyện như vậy, tại sao...Dễ dàng dời đi sự chú ý của em?

Cố Văn Sam cắn chặt răng, những lời giấu ở trong lòng, dưới sự kí©h thí©ɧ của cảnh sát trẻ nói ra hết.

"Hắn ta hấp dẫn sự chú ý của em..."

"Chị không thích trong mắt em luôn thấy người khác, luôn luôn không thấy chị!"

"Cái gì, Dung Mạn, Lý Tư Thành, Vương Lệ Lệ, Chu Xây, Hác Đình Đình..." Một hơi thở nói ra hơn mười tên, "Tất cả đều đáng ghét!"

Tống Vi Vi: "..."

Từ giọng nói của Cố Văn Sam nghe được sự nức nở trong đó.

Này này không thể nào, nữ thần quốc dân, S đại lạnh lùng truyền kỳ, tảng băng mặt không đổi sắc Văn Sam, lại khóc?

Cô không dám tin, bước đến trước mặt Cố Văn Sam.

Cố Văn Sam cúi đầu, từ từ nhắm mắt, môi mím thật chặt, hơi trắng bệch. Vài giọt nước mắt từ khóe mắt từ từ lăn xuống, trên gương mặt còn một vệt nhỏ, rồi rơi vào vạt áo, biến mất.

Gương mặt lúc nào cũng mang biểu tình như bị người thiếu nợ, gương mặt kiên cường như không có gì có thể đánh bại nàng, giờ im lặng mà khóc.

Không có gì có thể sánh với tình huống hiện giờ.

Tống Vi Vi không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác gọi tên của nàng: "Cố Văn Sam..."

"Nhiều người giành em với chị như vậy, chị..."

Trong lòng Tống Vi Vi mềm yếu đến rối tinh rối mù, nhón chân lên giúp nàng lau sạch nước mắt: "Chị khóc cái gì, hồi đại học, em là em gái nhỏ lúc nào cũng say mê chị, hận không thể dính vào người chị, làm đồ trang sức trên chân chị. Khi nào thì bị người khác đoạt đi?"

"Bọn họ đều viết thư tình cho em, em còn..." Cố Văn Sam nói đến đây, nặng nề hít hít mũi, náng mang giày cao gót cao hơn cả người một mét tám, lại có chút yếu đuối, đáng thương.

Tống Vi Vi mềm giọng nói: "Ai viết thư tình cho em, chị nghĩ cái gì vậy?"

Mắt Cố Văn Sam càng nhắm chặt: "Em cầm thật nhiều thư tình đưa cho chị, tất cả đều là người khác viết đưa cho em."

Tống Vi Vi: "..."

Trong nháy mắt, ký ức ùa về, nàng nhớ lại lời Dung Mạn cách đây không lâu nói với mình.

Tống Vi Vi: "..."

# thật muốn quỳ xuống#

# nếu như ăn cá bổ não, thì cái chỉ số thông minh này, ít nhất phải ăn một đống cá voi, cá kình#

# Cứu mạng! Mẹ ơi! Sao mình cũng bị sự ngu xuẩn này làm cho khóc a a a a a a a a a a a ——#

# Nếu như trời cho... mình cơ hội sống lại lần nữa, mình nhất định trở lại quá khứ đem đồ ngốc này đánh đến chết! #

"Em... Em..."

Cố Văn Sam thấy nàng im lặng, trong lòng càng thêm khổ sở.



Muốn buông tay sao?

Không.

Lúc này, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tay.

Trước khi đến, nàng tham khảo các thể loại điện ảnh và truyền hình, gõ ra ba tờ nháp A4, một lần rồi lại một lần học thuộc lòng, giây phút này đầu óc tự nhiên lại trống rỗng.

Cố Văn Sam ôm chặt Tống Vi Vi, tì cằm lên đầu nàng.

"Vi Vi."

"Chị biết chị không nói được lời hay, nên sẽ không nói, cũng không dịu dàng, thậm chí còn rất lạnh nhạt."

"Nếu như, chị chín chắn hơn, dũng cảm hơn, bỏ các thói hư tật xấu. Mỗi ngày buổi sáng gọi em rời giường, mỗi ngày nấu cơm, làm những món em thích cho em ăn, việc nhà chị làm hết, chị phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa, em có nguyện ý không, có nguyện ý... yêu chị không?"

Giọng nàng khẽ run, tràn đầy sự thấp thỏm bất an, nói bằng giọng mũi.

Mặt của Tống Vi Vi bị ép ở trên ngực của nàng, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt như hoa lan, tiếng tim đập của Cố Văn Sam như tiếng gõ trống, cùng tiếng tim đập của cô hợp thành một bài ca vui sướиɠ.

# Ai nói Cố Văn Sam không biết nói chuyện? Kỹ năng nói chuyện này đã hoàn toàn đạt đến trình độ đỉnh cao rồi! #

Chân Tống Vi Vi mềm nhũn, lại có chút dở khóc dở cười.

"Cố Văn Sam, về cơ bản chị không cần phải thay đổi."

"Tống Vi Vi mấy năm trước, chính là thích một Cố Văn Sam không biết cách nói chuyện."

"Mặc kệ chị có thay đổi hay không, hay là biến thành dạng chín chắn, dũng cảm gì, người em thích vẫn luôn là chị."

"Còn, những lời này chắc phải để em nói."

"Cố Văn Sam, nếu như em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, chị phụ trách xinh đẹp như hoa, chị có nguyện ý yêu em không?"

Viền mắt Cố Văn Sam ửng đỏ. Dây cung đang căng trong đầu nàng toàn bộ đều đứt, run rẩy hôn lung tung lên trán Tống Vi Vi, hai gò má, và đôi môi mềm mại.

"Chị..."

"Chị..."

Cố Văn Sam cho một tay vào, tìm nhẫn trong túi.

...

......

.........

Cố Văn Sam: "..."

Mẹ nó!

Nhẫn của trẫm đâu!

Ngày hôm nay thật đen đủi!

Không nghe được câu trả lời, Tống Vi Vi từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện lên nghi hoặc nhàn nhạt, đáng yêu khiến lòng người tan nát.

"Văn Sam?"

"Chị, chị nguyện ý..."

Cố Văn Sam ở trong lòng khóc thành cẩu.

……………………

Lòng bảo bảo khổ, nhưng bảo bảo không nói.

Lần sau gặp lại tên cảnh sát kia.

Trẫm muốn xé xác hắn!

Tuy rằng quá trình phức tạp, nhưng từ hôm nay trở đi, trẫm, chính là người có vợ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha [ chống nạnh cười to ]