Edit+beta: LinhLan601
Tô Nhụy nghe được mẹ mình sảng khoái đáp ứng như thế thì biết có phản kháng đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì, đành phải ngậm miệng không nói lời nào.
Dù sao bản thân cô cũng đã định sẽ không cự tuyệt hắn. Nếu quyết định về sau cả đời đều ở bên nhau, như vậy thân mật chỉ là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa, sớm một chút để quen dần cũng tốt.
"Thôi hai đứa mau rời giường rửa mặt mà còn xuống ăn bữa sáng, ăn xong còn đi học. Chuyện khác về sau lại nói". Mẹ Tô thúc giục hai người.
Tô Nhụy mở tủ quần áo lấy ra đồng phục liền vào phòng vệ sinh thay đồ. Sửa soạn xong, cô cùng Cố Ly Cẩn xuống ăn cơm.
Trên bàn cơm, bốn người an tĩnh ngồi ăn. Không khí lộ ra một cảm giác quái dị.
"Ly Cẩn, con tính toán khi nào thì đính hôn cùng Nhụy Nhụy?". Ba Tô đành mở miệng hỏi.
"Khi nào cũng đều có thể ạ. Con hy vọng là càng nhanh càng tốt".
"Như vậy, tổ chức vào ngày đầu tiên của năm mới thì thế nào? Tết truyền thống Trung Hoa, hai con lại đính hôn, chính là song hỷ lâm môn. Con thấy có được không?". Ông đưa ra ý kiến của mình.
"Dạ. Vậy cứ quyết định vào mùng một năm mới đi ba vợ. Song hỷ lâm môn cũng rất tốt".
"Nếu đã định như vậy, mẹ sẽ cùng cha mẹ con thương lượng, xem phải làm như thế nào. Danh sách khách mời, hai nhà cũng đều phải cân nhắc thật tốt. Tuy rằng không yêu cầu tổ chức long trọng, nhưng cũng không thể quá mức sơ sài". Mẹ Tô lấy ra khí thế đương gia chủ mẫu.
Bản thân Cố Ly Cẩn cũng không muốn ủy khuất Tô Nhụy. Chính hắn cũng đã bảo đảm cả đời chỉ yêu Tô Nhụy. Nhưng cha mẹ cô lo lắng cũng là điều hiển nhiên, đều là vì hắn và Tô Nhụy mà suy nghĩ. Vì thế, Cố Ly Cẩn cũng cam chịu việc lễ đính hôn sẽ giản lược hết thảy.
Ăn xong bữa sáng, Cố Ly Cẩn cùng Tô Nhụy đến trường.
Ngay sau khi tan học, Tô Nhụy hẹn Vũ Lâm đến nhà mình tập luyện vũ đạo.
Cố Ly Cẩn trở thành cái đuôi của Tô Nhụy, đảm đương nhiệm vụ làm bảo tiêu. Đối với việc này, kỳ thực hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Tô Nhụy làm mẫu trước một lần, cẩn thận dạy Vũ Lâm từng động tác vũ đạo, cuối cùng đem tất cả hợp lại với nhau.
Vũ Lâm ngơ ngẩn nhìn Tô Nhụy. Vạt áo Tô Nhụy bay bay, nhẹ nhàng như cánh bướm, váy trắng như tuyết, tựa như tiên tử đứng trên đám mây nhẹ múa.
Vũ Lâm hoàn toàn bị những động tác của Tô Nhụy mê hoặc. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Nhụy lại múa đẹp như vậy, khả năng vũ đạo của cô ấy lại tốt như thế.
Có điều, bị mê hoặc không chỉ có Vũ Lâm, còn có người đang đảm đương trách nhiệm làm bảo tiêu, Cố Ly Cẩn. Hắn không biết cô gái mình thích lại mỹ lệ đến mức này. Đồng thời cũng khiến trong lòng hắn tràn ngập cảm giác nguy cơ, sợ cô bị người khác cướp đi khỏi hắn.
Hắn biết, những người giống như bọn họ, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình nắm các xí nghiệp lớn trong tay, ngay từ nhỏ đã bắt buộc phải học tập các loại kỹ năng. Là con gái thì phải học tập cầm kỳ thư họa, đủ loại lễ nghi, để trở thành một thế hệ danh viện thục nữ.
Chỉ là, Cố Ly Cẩn không ngờ vũ đạo của Tô Nhụy tốt như vậy. Hắn hiểu, Tô Nhụy vì luyện tập khẳng định chịu rất nhiều đau khổ. Hắn vô cùng đau lòng, âm thầm thề về sau sẽ không để cô phải nhảy múa gì nữa.
"Nhụy Nhụy, cậu múa đẹp quá! Mình sợ học xong cũng không thể nào bằng cậu được". Vũ Lâm không ngừng vỗ tay, trong lòng vẫn hơi tự ti.
"Cậu không nghĩ tới việc mê hoặc Úc Khuynh sao? Không muốn anh ấy yêu cậu sao?" Tô Nhụy không quên dùng Úc Khuynh kí©h thí©ɧ Vũ Lâm.
Vừa nghe Tô Nhụy nhắc tới Úc Khuynh, trên mặt Vũ Lâm lại bốc lên ý chí chiến đấu lần nữa, lập tức luyện tập cùng Tô Nhụy.
Sau khi tập xong, vì an toàn của Vũ Lâm, bọn họ liền đưa Vũ Lâm về.
Hai cô gái nói chuyện thẳng cho tới khi đến cửa nhà Vũ Lâm. Tô Nhụy cố ý hỏi Vũ Lâm kích cỡ từng nơi trên cơ thể, để có thể làm váy áo cùng đạo cụ biểu diễn một cách tốt nhất.