Chương 7: Tiếp Tục Xung Đột Ở Florence

Đã hơn một tiếng trôi qua, thế nhưng Bae Joohyun vẫn không chịu nói với cô lời nào.

Ngồi ở phía đối diện, chống cằm nhìn nàng đang chậm rãi thưởng thức đồ ăn. Son Seungwan rốt cuộc ngăn không được mà hỏi.

"Tiền bối, chị đang giận sao?"

Bae Joohyun thoáng ngừng tay, sau đó lại tiếp tục cắt thịt bò bỏ vào miệng.

"Không có." Nàng đáp.

Son Seungwan âm thầm bĩu môi. Chị dỗi cái gì? Chị nghĩ tôi cũng không biết dỗi ư?

Thế nhưng kết quả của việc so đo dỗi hay không dỗi, đó là việc sau khi nghe theo lời mẹ dặn: "Đi ăn cơm với Joohyun nhất định phải ga lăng mà rút thẻ thanh toán". Đạo diễn Son đã phải dứt ruột trả tiền bữa ăn.

Rời khỏi cửa hàng, hừng hực sải bước bỏ đi trước. Thời điểm Son Seungwan chột dạ xoay người lại nhìn, thì Bae Joohyun sớm đã biến đâu mất tiêu.

Có lẽ nàng muốn tự đi thăm thú rồi. - Cô tự nhủ.

Nghĩ xong, đạo diễn Son liền vui vẻ đem theo điện thoại và vài chiếc lens trợ giúp tác nghiệp. Rồi nhanh chóng bay nhảy với cảnh đẹp ở Florence.

***

Thời điểm trở về căn hộ riêng, cô mới tá hỏa phát hiện ra rằng Bae Joohyun vẫn chưa có mặt tại nhà.

"Chết tiệt, đi đâu rồi?" Lục tung bên trong một lượt, sau đó Son Seungwan vừa làu bàu vừa gọi điện thoại.

Bae Joohyun không nghe máy...

"Yaysss, đừng nói là bị bắt cóc rồi nhé." Cuống cuồng xỏ giày lao ra ngoài. Cô âm thầm cầu khấn tất cả các kiểu thần thánh. Chỉ mong nàng đừng xảy ra chuyện...

Nếu không, mẹ cô nhất định sẽ một cước đạp ngã cô.

Son Seungwan tìm nàng thật lâu, gần như chẳng bỏ sót ngóc ngách nào. Và thẳng đến lúc gần mười giờ đêm, cô mới trông thấy nàng đang đứng đợi đèn đỏ tại một ngã tư.

"Yah YAh YAHHHH..." Son Seungwan thét lớn.

Bae Joohyun đương nhiên bị loại thanh âm khí thế này làm cho giật bắn mình.

Theo thói quen vuốt ngực trấn an tinh thần. Nàng thở dài hỏi: "Sao em lại ở đây?"

"Còn không phải đi tìm chị sao?" Son Seungwan thật muốn ngay tại nơi này dạy dỗ nàng. "Gần mười giờ đêm, xung quanh không có lấy một bóng người. Thế nhưng chị vẫn ngang nhiên đứng chờ đèn đỏ? Chà, tiền bối Bae, chị cũng thật biết cách thử thách độ gan dạ của bản thân."

"Tôi..." Bae Joohyun đương nhiên bị ai kia mắng đến ngây người.

Hồi lâu sau, nàng quay mặt đi, nhỏ giọng đáp: "Tôi bị lạc..."

Nếu như khoảnh khắc ấy đạo diễn Son chịu để ý một chút. Thì có lẽ cô đã có thể trông thấy mỹ cảnh nữ thần đỏ mặt.

Nhưng không, Seungwannie của chúng ta vì sợ mẹ đánh nên như người điên mất trí...

"Điện thoại của chị đâu? Tại sao tôi gọi muốn cháy cả máy mà chị không nghe? Bae sunbae-nim, chị cũng thật biết cách khiến trái tim người khác treo lủng lẳng vì chị." Càng mắng càng hăng. Cuối cùng Son Seungwan trực tiếp nắm chặt tay nàng. "Đi về. Thật là..."

Tay đột nhiên bị người khác nắm lấy. Bae Joohyun theo phản xạ định rút ra.

"Tiền bối, nếu chị thực sự muốn rút ra, tôi liền để chị tiếp tục tự mò đường về nhà thật đấy." Son Seungwan buông lời cảnh cáo.

Bae Joohyun đành im lặng.

Nàng vốn không quen cùng người khác động chạm. Chẳng qua mỗi lần quay phim, nàng đều phải tự ép bản thân tiếp nhận mà thôi.

Lại nhớ lần đầu tiên đóng kiss-screen. Nàng đã phải giấu đạo diễn và bạn diễn đánh răng súc miệng hơn mười lần.

Bây giờ chỉ cần nghĩ tới, vẫn muốn nổi da gà...

***

Một đường từ ngã tư trở về căn hộ. Hai người chẳng ai nói với ai tiếng nào.

Chỉ là... cái nắm tay vẫn luôn thủy chung chặt chẽ. Thậm chí còn có chút siết lại.

Về đến nơi, Son Seungwan lập tức buông tay. Nhất thời khiến Bae Joohyun cảm thấy trống rỗng.

"Tôi đã dọn đồ vào phòng còn lại." Son Seungwan nghiêng đầu nhìn nàng. "Cho nên chúc ngủ ngon. Bae sunbae-nim."

Bae Joohyun hé môi muốn nói gì đó với cô.

Cuối cùng, nàng đành nuốt vào trong.

"Ừ, chúc ngủ ngon." Nàng đáp.

***

Sáng hôm sau, khi Joohyun thức giấc và xuống lầu tìm nước uống. Thì lại phát hiện trong phòng bếp, sớm đã có ai đó đang đứng nhún nhảy.

Son Seungwan một tay cầm chảo, một tay cầm muôi lật. Tâm trạng phỏng chừng vô cùng vui vẻ.

"Chào buổi sáng, Bae sunbae-nim~"

Thật là dõng dạc.

Bae Joohyun mặc dù đầu đầy dấu chấm hỏi. Tuy nhiên nàng cũng miễn cưỡng trả lời cô: "Ừ, chào buổi sáng."

"Tôi vừa tới chợ nhỏ gần đây mua thêm chút đồ. Cho nên bữa sáng sẽ bao gồm soup rau củ, một chút bánh mì và pate gan ngỗng. Kèm theo nước ép nếu chị muốn." Đạo diễn Son hai mắt cong lên.

"Trông em có vẻ rất vui?" Nàng hỏi.

"Đương nhiên rồi. Vì lát nữa tôi sẽ lại được đi chụp hình. Chà..." Son Seungwan thề, shoot hình này của cô mà đem bán cho người có nhu cầu mua. Cô sẽ sớm trở thành Son đại gia.

Bae Joohyun nhìn khuôn mặt thiếu điều muốn nhỏ nước miếng của người nào đó. Xác thực không dám đến gần nữa...

Trù nghệ của Son Seungwan luôn rất tốt - đây là đánh giá chân thực của ảnh hậu đối với đạo diễn Son.

Son Seungwan dùng bữa xong trước nàng. Rồi mới thong thả cầm điện thoại lên gọi cho người nào đó.

"Ddeulgi, lúc nãy gọi mình có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia truyền tới một vài thanh âm. Bae Joohyun không nghe rõ, nhưng nàng đã thấy Son Seungwan cười rất vui.

"Gấu nhỏ, Seungwannie cũng rất nhớ cậu. Nae~, khi nào trở về mình sẽ mua quà cho cậu. Giờ thì ngủ sớm đi, ở Hàn cũng gần nửa đêm còn gì?"

Đùa giỡn thêm chừng năm phút, Son Seungwan mới hài lòng cúp máy.

Bae Joohyun vẫn nhìn cô chằm chằm.

"Sao thế?" Người nào đó vô cùng chột dạ.

"À... không có gì..." Khẽ lắc đầu, nàng tiếp tục cúi xuống ăn.

Được một lát, dường như đã âm thầm hạ quyết tâm. Ảnh hậu chợt lên tiếng nói với cô: "Seungwan này, chúng ta có thể trao đổi một lát không?"

"Được thôi." Đạo diễn Son rất hào phóng nở nụ cười.

Cầm khăn lau miệng tao nhã thấm vài lần. Xong xuôi, Bae Joohyun mới chậm rãi nói:

"Tôi nghĩ giữa chúng ta nên đặt ra luật lệ."

"Luật lệ? Rule? Để làm gì?"

Nè nha, nhân sinh của cô rất là ghét những thứ gò bó nha.

Bae Joohyun đáp: "Em không thể cứ tự nhiên ở trước mắt tôi gọi điện và cười nói vui vẻ với người khác như vậy được."

Ơ hay?

Son Seungwan:Nữ Thần Kết Hôn Rồi [Wenrene] - Chương 7: Tiếp Tục Xung Đột Ở FlorencePhải mất một lúc mới có thể tiêu hóa toàn bộ câu nói của nàng, đạo diễn Son thoáng nhíu mày: "Tôi trao đổi điện thoại là quyền của tôi. Với lại chúng ta cũng đâu có xâm phạm đời tư của đối phương?"

"Tôi vẫn cảm thấy yên lặng một chút sẽ tốt hơn." Bae Joohyun giống như nữ hoàng từ trên cao nhìn xuống cô. "Luật lệ của tôi chỉ có vậy thôi. Bây giờ đến lượt em."

"Đến lượt tôi hả?" Son Seungwan máu nhi đồng liền nổi lên. "Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất không nên trò chuyện với nhau nữa."

Những mẩu chuyện ngắn đi kèm:

Một ngày nào đó của vài năm sau...

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

🐹 *lén lút thì thầm* Dae~

🐻 Sao đột nhiên cậu nói nhỏ thế?

🐹 Bae Joohyun... khụ... Bae Joohyun đang ở nhà. Bae Joohyun đang lườm mình.

🐻 Mình sẽ gọi lại sau.

🐰 *như hình*Nữ Thần Kết Hôn Rồi [Wenrene] - Chương 7: Tiếp Tục Xung Đột Ở FlorenceNgày đăng: 07.07.2019