Chương 37: Cảm Giác Gì?

Chính xác là sự trở lại của đạo diễn Amber Liu sau hơn hai năm vắng bóng đã tiếp tục kí©h thí©ɧ độ nổi tiếng của Một Đời Vấn Vương.

Thản nhiên nâng ly rượu lên cạn sạch. Son Seungwan vui vẻ nói:

"Thật may vì có chị. Nếu không để ba em chỉ đạo quay, chắc em sẽ ngại ngùng không diễn nổi mất."

"Chỉ là diễn xuất thôi mà? Đâu có gì phải ngại?" Amber bĩu môi. "Chị thấy khi đi quay em cũng nhiệt tình hướng dẫn diễn viên lắm đấy."

"Sự thật thì là vậy, tuy nhiên Son Seungwan thường hay lo lắng bởi những chuyện không đâu." Ở một bên, Bae Joohyun nhàn nhạt tiếp lời. "Thậm chí đêm hôm qua em ấy vốn đã không ngủ được, thế nhưng còn cố gắng lên mạng đọc bình luận rồi khiến bản thân tức khỏi ngủ, thức một mạch đến sáng."

"..."

"..."

"Ấu trĩ thế ư?"

"Đúng vậy."

Cô nhéo nhẹ lòng bàn tay nàng: "Chị có thể đừng đem chuyện xấu trong nhà lan truyền ra ngoài được không?"

"Không được."

"..."

"..."

***

Hoàn tất toàn bộ khâu quảng bá và chuẩn bị. Thời điểm bộ phim Một Đời Vấn Vương chính thức khai máy, đã là giáp lễ Giáng Sinh.

Trong trí nhớ của Son Seungwan. Ấn tượng về ảnh đế Park Bogum chỉ đơn thuần dừng lại ở mức xem phim của anh rồi trau dồi kinh nghiệm và học tập các góc quay.

Bởi vậy ngay lúc này đây, cô đang phải ngâm một bình dấm khi chứng kiến cảnh vợ mình nói cười cùng người đàn ông khác.

"Noona, lần đầu tiên hợp tác, mong rằng chúng ta sẽ để lại thật nhiều kỉ niệm đẹp." Anh chàng Bogum nở nụ cười được ví như nắng ấm điển hình. Thoạt nhìn vô cùng cao hứng.

Bae Joohyun gật đầu: "Cùng cậu hợp tác là vinh hạnh của tôi."

Vừa nói vừa quan sát Son Seungwan. Quả nhiên con sóc chuột nào đó mặt mũi đã xám xịt, ấy thế nhưng vẫn cứng đầu giả bộ cùng Amber bàn luận về góc quay trước khi vào phân cảnh đầu tiên.

"Seungwan." Nàng gọi.

"..."

"..."

Hít sâu thở đều, lấy lại bình tĩnh, chớ nên chọc Joohyunie tức giận.

"Dạ?"

"Em qua đây. Cùng chị nghiên cứu kịch bản."

Dứt câu, chẳng hề có ý định để cô từ chối. Nàng cười nói tạm biệt với Park Bogum rồi xoay người tiến thẳng vào trong.

Bae Joohyun sợ lạnh. Bởi vậy thời điểm ngồi xuống nệm ghế ấm áp, nàng theo bản năng xoa xoa hai tay rồi áp lên khuôn mặt tái mét của mình.

Hiện tại nàng vô cùng muốn ôm Seungwan, bởi vì thân nhiệt em ấy rất cao, đại khái con sóc chuột ghen tuông đó chính là cái bình giữ nhiệt của riêng nàng.

Son Seungwan cầm kịch bản. Ngó ngang ngó dọc thấy trong này cũng không có ai liền mạnh dạn lại gần vòng tay ôm lấy nàng.

"Lạnh." Dựa đầu vào phần bụng bằng phẳng của cô. Bae Joohuyun thấp giọng nỉ non.

"Em biết em biết." Cô xoa xoa lưng nàng giống như đang dỗ dành đứa trẻ. "May cho chị những đoạn đầu phim không phải quay ngoài trời quá nhiều. Chủ yếu chỉ xoay quanh phòng học và giảng đường mà thôi."

"Chị muốn ăn tokbokki."

"Rồi rồi, tối nay sau khi quay xong em đưa chị đi ăn tokbokki."

Cùng nhau ở chung một chỗ quá lâu cũng không phải cách hay. Cho nên sau gần nửa tiếng 'nghiên cứu kịch bản', phân cảnh đầu tiên theo tiếng hô của Amber và tiếng clapper board chính thức bắt đầu.

Son Seungwan tuy không phải diễn viên chính thức, thế nhưng kinh nghiệm đi quay trong nhiều năm phần nào đã thành công đúc kết năng lượng tích cực để cô dễ dàng nhập vai.

Shin Yumi rảo bước dưới nền tuyết trắng. Ánh mắt vô thức nhòe đi khi bỗng dưng nhớ đến tình đầu của mình - mối tình sớm đã thất bại ngay từ trong trứng nước.

"Ahreum, mình rất muốn gặp cậu. Thực sự rất muốn gặp cậu..." Shin Yumi khom lưng nắm một nắm tuyết trắng. Tuyết lạnh đông cứng cả lòng bàn tay khiến cô phần nào trở nên tỉnh táo hơn.

"Yumi?"

Sau lưng chợt vang lên thanh âm quen thuộc.

Cô dừng bước. Ngơ ngác nhìn người con gái đội chiếc mũ len màu sữa đang rảo bước về phía mình.

"W... Woo... Woo Ahreum...?" Yumi sững sờ tới độ đôi môi chỉ còn mấp máy vì bản năng.

Woo Ahreum hào phóng trao cho cô bé ngốc nghếch kia một nụ cười thật tươi.

"Hay quá, mình không ngờ chúng ta có thể gặp nhau ở đây." Nàng nói.

"À... ừ..." Shin Yumi cũng cười lấy lệ. Tinh thần lúc này chuẩn bị hòa vào trạng thái chú rùa rụt cổ.

"Mình rất nhớ cậu đấy." Nàng rất tự nhiên nắm lấy tay cô, cũng rất tự nhiên phủi phủi lớp tuyết ẩm còn đọng lại.

Cô khẽ rút tay về, rồi cẩn thận đem nó giấu vào túi áo.

Shin Yumi thừa nhận từ sau cú sốc tinh thần năm đó, cô vẫn chưa thể quên nổi đau đớn mặc dù đã rất nhiều ngày tháng trôi qua.

"Cậu chẳng tham gia buổi họp lớp lần nào cả. Mọi người nhớ cậu lắm đấy."

Vờ như không để ý tới sự né tránh của cô. Nàng thở dài nhắc nhở,

"Ừ, cảm ơn các cậu vì đã nhớ tới mình."

Chợt. Woo Ahreum dừng bước. Ánh mắt nàng đồng thời dừng trên mặt, trên người cô.

"Cậu thay đổi." Nàng cảm thán. "Cậu nhạy cảm và nhút nhát hơn trước kia rất nhiều."

"Cậu sẽ chẳng dũng cảm nổi khi tinh thần của cậu bị tổn thương sâu nặng ở tuổi dậy thì đâu." Shin Yumi chân thành đáp.

"Yumi, cậu muốn nghe sự thật không?"

"Bây giờ liệu còn có ích ư? Mình cũng chẳng buồn yêu ai nữa."

"Mình sẽ nói với cậu nếu cậu tham gia họp lớp." Woo Ahreum lại mỉm cười.

Cậu ấy luôn biết cách vận dụng nụ cười mang tính sát thương cao của bản thân - Shin Yumi thầm nghĩ.

Âu cũng bởi lẽ đó nên trái tim này mới tổn thương như bây giờ đây.

***

"Cut." Amber vừa hô vừa giơ ngón cái lên nhận xét. "Hai người phối hợp tuyệt vời lắm. Nói tôi nghe đi, có phải hai người đã rủ nhau luyện tập trước ở nhà rồi phải không?"

Ngượng ngùng đối diện với ánh mắt tò mò của mọi người trong đoàn làm phim. Son Seungwan gãi gãi đầu trả lơi.

"Không ạ, đây là lần duy nhất em và Bae sunbaenim diễn cùng nhau. Em nghĩ do diễn xuất của chị ấy tuyệt vời, cho nên tới phiên em liền tạo thành hiệu ứng dây chuyền thôi."

Nghiêm túc đứng cạnh bên, Bae Joohyun nhàn nhã quan sát con sóc chuột giả bộ.

Tốt lắm, dạo gần đây miệng lưỡi ngon ngọt lạ thường.

***

Đoàn phim mỗi người có một phòng riêng. Bởi vậy đạo diễn Son cảm thấy vô cùng trống vắng do thiếu hơi ấm của chị vợ.

Đồng dạng hiểu ý cô. Ước chừng 8 giờ tối, nàng đã chuẩn bị tươm tất rồi đứng trước cửa phòng cô gõ gõ vài lần.

"Sao thế?" Son Seungwan thò đầu ra hỏi.

"Tokbokki~" Ảnh hậu hơi bĩu môi oán trách. "Lúc sáng em đùa chị phải không?"

"À..." Cô nắm tay kéo nàng vào trong. "Chờ em một lát. Em thay đồ rồi chúng mình đi trốn."

Từ trước tới giờ Bae Joohyun luôn nói được làm được.

Việc nàng gọi điện cho quản lý nói chị ấy lái xe riêng tới cho nàng cũng đã được nàng tính toán qua.

Ngồi vào ghế lái. Son Seungwan tăng nhiệt độ điều hòa rồi cẩn thận giúp nàng thắt dây an toàn.

"Yah." Bae Joohyun cọ cọ cằm xuống tóc cô.

"Hả?"

"Em biết hôm nay cùng em quay phim, chị có cảm giác gì không?"

"Cảm giác gì?"

"Em chính là tình đầu của chị."

Những mẩu truyện ngắn đi kèm:

Một ngày nào đó...

🐹: Chị vợ, chị nói em là tình đầu của chị thật hả?

🐰: Không tin thì thôi.

🐹: Làm sao mà không tin cho được? Nào, lại đây để gia hôn một cái.

🐰: *Nhất thời đánh mất liêm sỉ*Nữ Thần Kết Hôn Rồi [Wenrene] - Chương 37: Cảm Giác Gì?Ngày đăng: 28.09.2019