Một căn hộ khác của Kiều Tinh Lâm là căn hộ hướng biển, ban đầu mua với mục đích đầu tư, còn để khi ông Kiều và bà Tống đến chơi có thể ở lại đây. Nhưng ông Kiều hoàn toàn chưa bao giờ đến đây, bà Tống đến thăm cô cơ bản đều sống trong căn hộ Mậu Danh.
Nhưng mà Kiều Tinh Lâm đã thuê người dọn dẹp nó hàng tuần cho nên cũng không bị bẩn.
An Hoa đỗ xe ở dưới tầng hầm, Kiều Tinh Lâm nói vài câu với anh ta rồi cùng Lâm Thâm đi thang máy lên lầu.
Trong thang máy, Lâm Thâm có chút bình thường trở lại, hỏi Kiều Tinh Lâm: "Em mua căn hộ này khi nào vậy?"
"Năm trước, tình cờ gặp một chủ đầu tư nói rằng bất động sản này không tồi, vì vậy em đã mượn tiền để mua một căn."
Lâm Thâm khóe miệng lộ ra chút cười đùa, lắc lắc cổ tay. "Em còn cần mượn tiền sao?"
Kiều Tinh Lâm nhìn thấy trạng thái thư thái của anh, không khỏi mỉm cười, "Giới giải trí chúng em không phải là những người có thu nhập ổn định. Em lại không mở công ty gì cả nên không dễ để đi vay nên chỉ có thể mượn một chút. Hơn nữa, thu nhập của em hai năm trước cũng không giống như bây giờ, sức lực hơi khó để mua hai căn nhà ở thành phố này. Đương nhiên, số tiền đã mượn đều được trả lại hết rồi."
"Vâng, thỏ khôn đào ba hang."
“Anh Lâm, em phát hiện anh rất thích dùng thành ngữ.” Kiều Tinh Lâm không nhịn được mà than thở.
“Đại khái giống như abc, anh có biết không?”
Lâm Thâm khẽ ngẩng đầu, giống như hồi tưởng lại nói: "Những năm đó ở nước ngoài, xung quanh thật sự không có ai nói tiếng Trung với anh. Người gốc Hoa hoặc là du học sinh tổ chức hoạt động về cơ bản anh đều không đi. Ở trong trường, người thân thuộc nhất chính là quản lý của thư viện. Ở bên ngoài, người thân thuộc nhất chính là chủ nhà hàng. Vì để tránh quên tiếng Trung, anh đã mượn một cuốn từ điển thành ngữ từ thư viện để đọc, có lẽ từ khi đó đã hình thành thói quen rồi."
Bây giờ anh nói chuyện bình tĩnh nhưng chắc hẳn sự cô đơn khi ở nước ngoài không thể nào giải thích rõ ràng chỉ trong một vài từ đúng không? Kiều Tinh Lâm không bao giờ ở lại trường, cô ở bên ngoài từ khi lên học đại học, cô nhớ rằng vào đêm đầu tiên ở lại trường, có làm sao cũng không thể ngủ được, cô bèn lẻn chạy đến khoảng đất trống bên ngoài ký túc xá và gọi điện cho bà Tống. Cô vừa gọi vừa khóc thút thít. Lúc đó mười tám tuổi, lần đầu tiên biết cảm giác khi rời khỏi nhà và rời xa sự che chở cho ba mẹ mình là như thế nào.
Nhà họ Kiều có một người chị họ cũng đang đi du học, kể rằng khi mới sang đó, bởi vì bất đồng ngôn ngữ, bên cạnh không có bạn bè, ngày nào cô ấy cũng khóc lóc và hét lên đòi về nhà.
“Vẫn là tổ quốc tốt đúng không?” Kiều Tinh Lâm đứng ở bên cạnh Lâm Thâm, nhẹ giọng nói: “Hoan nghênh anh Lâm trở về.”
Lâm Thâm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cuối cùng mỉm cười từ tận đáy lòng.
Thang máy đã đến nhà của Kiều Tinh Lâm, thiết kế của tòa nhà này là một thang máy một căn hộ, tương đối chú trọng sự riêng tư. Thì ra ở chung cư Mậu Danh, mặc dù điều kiện địa lý rất tốt, nhưng tầng của Kiều Tinh Lâm vẫn có một người hàng xóm, thỉnh thoảng ra ngoài đυ.ng mặt, vẫn phải chào hỏi. Tuy nhiên, những người sống ở Mậu Danh dù giàu có quyền quý, mọi người đều biết thân phận, cũng là lòng đã hiểu lòng.
Kiều Tinh Lâm ấn ngón tay lên khoá cửa, vang lên một tiếng “píp píp”, cửa đã mở ra rồi.
Cô lấy dép từ giá để giày ra cho Lâm Thâm, là một đôi dép của đàn ông màu xám, giống với đôi ở chung cư Mậu Danh, bản thân cô lại là màu hồng. Cô nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thâm, lập tức giải thích: "Đây không phải là đặc biệt chuẩn bị cho anh đâu. Em vốn dĩ định để cho ba mẹ sống trong căn nhà này. Đây là dép của ba em. Bây giờ anh được nhờ rồi."
"Cảm ơn bác trai, có cơ hội anh muốn gặp bác ấy."
Hàm ý trong câu nói này của anh là muốn gặp phụ huynh sao?
Kiều Tinh Lâm không biết anh đang nghiêm túc, hay là chỉ đang đùa giỡn, nhìn vào mắt Lâm Thâm nói.
"Em hình như chưa nói cho anh biết, ba em là..."
Lâm Thâm nói, "Bác trai tên là Kiều Chấn Hưng, luật sư của Lâm Thế Hằng. Em muốn nói điều này sao? Trước đây khi anh còn đi học, chỉ biết rằng bố em là một luật sư. không ngờ rằng ngay cả ông và ba của em cũng lợi hại như vậy, nếu như em làm luật sư, chắc sẽ có thể có vô số mối quan hệ và nguồn lực, đúng không? "
Kiều Tinh Lâm ngạc nhiên, "Anh biết sao? Anh biết từ khi nào?"
"Khi anh ở Mỹ, đã dùng Baidu để điều tra. Anh nhớ trước đây đã nhìn thấy chữ ký của bác trai trên giấy thi của em, còn viết một đoạn văn dài hùng hồn, tất cả các bạn trong lớp đều vây xem. Lúc đó, chỉ cảm thấy vị phụ huynh này thật lợi hại. Anh sợ sau này mình sẽ phải khổ sở một chút, sau khi điều tra thì có hơi nửa đường bỏ cuộc. "
"Ba em rất lợi hại thì có liên quan gì đến việc anh chịu khổ?"
Lâm Thâm nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến, đi vào phòng khách.
Kiều Tinh Lâm phản ứng lại, thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi mình. Câu hỏi này không phải là ngu ngốc sao?
Đây là một tầng lớn có 3 phòng ngủ, 2 sảnh và 2 phòng tắm, còn có các tầng cao và thấp, vô cùng rộng rãi. Lâm Thâm đi dạo một vòng trong ngoài, khen ngợi nói: "Anh thích phong cách ở đây. Anh còn nghĩ nếu như ở đây không tiện lắm thì tới chỗ của anh. Bây giờ xem ra cũng không tệ, rộng rãi hơn nhiều so với chỗ của anh."
Nếu như người khác nói những điều này, Kiều Tinh Lâm sẽ nghĩ rằng đối phương đang nói thật, nhưng do người trước mặt nói ra điều đó, luôn cảm thấy có một sự mỉa mai sâu sắc.
"Phong cách trang trí nhà đó của em tệ lắm sao? Rõ ràng đều là do một người thiết kế."
“Vấn đề không phải là phong cách trang trí, cô Kiều à, mà là những đồ trang trí và búp bê của trái tim thiếu nữ đó.” Lâm Thâm giơ tay ấn vào trán, anh đã chịu đựng rất lâu rồi.
Kiều Tinh Lâm nhe
răng với anh ta, không có ý định khiêm nhường chấp nhận ý kiến
này.
Tiểu Giang gọi điện đến, Kiều Tinh Lâm bước đến bên cửa sổ bắt máy.
"Chị Kiều, chị đến đó chưa? Em nói cho chị biết, trước cổng của Mậu Danh cũng có rất nhiều người, chị tuyệt đối đừng quay về. Chị Giai Dĩnh đang lên trang web quan hệ công chúng. Blogger đó nói rằng có người nặc danh đã tiết lộ tin tức cho anh ta, nói có bài bản hẳn hoi. Đúng lúc, gần đây chị đang đứng ở đầu sóng ngọn gió nên anh ta đã tung ra. Bà chủ yêu cầu anh ta phải công khai xin lỗi, nếu không sẽ mời luật sư, nhưng anh ta đã từ chối. Đoán rằng hậu trường có chút cứng rắn. Tóm lại, chị trước tiên nên ngoan ngoãn nán lại đó, chờ tin tức của bà chủ."
Trái tim của Kiều Tinh Lâm vẫn còn đang treo lơ lửng, không biết lần này sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào.
"Chị biết rồi. Bọn họ có thể nhận ra xe của chị. Em nhớ chú ý an toàn, về sớm một chút."
Kiều Tinh Lâm cúp máy, Lâm Thâm bước tới hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Blogger đó nói rằng có người đã gửi cho anh ta bức ảnh và yêu cầu anh ta tung tin. Weibo của anh ta có rất nhiều người hâm mộ, ảnh hưởng rất không tốt, hơn nữa bây giờ anh ta từ chối công khai xin lỗi."
“Đừng lo lắng, anh sẽ hỏi Chu Lập Quần xem thử.” Lâm Thâm lấy điện thoại ra.
Kiều Tinh Lâm ngăn anh lại, "Có làm phiền anh ấy quá không? Em mới chỉ gặp anh ấy có một lần, không tính là bạn bè gì. Hơn nữa loại chuyện này đoán chừng cần rất nhiều quan hệ và năng lượng..."
“Để đó cho anh.” Lâm Thâm vỗ vỗ mu bàn tay an ủi cô, mở cửa đi ra ngoài gọi điện thoại.
Chu Lập Quần ở bên kia hồi lâu mới bắt máy, giọng điệu lười biếng.
"Alo?"
"Đã mấy giờ rồi, cậu vẫn còn ngủ."
Chu Lập Quần ngáp một cái, "Tối hôm qua tớ chơi game với Hạ Đan rất trễ. Vừa rồi nhắn tin cho cô ấy cũng không trả lời nên tớ ngủ quên mất. Sao vậy?"
"Cô gái nhà tớ đang gặp phiền phức, cậu giúp tớ một việc đi."
“Ồ, còn cô gái nhà tôi, gọi là bạn gái hay là vợ tớ chứ?” Chu Lập Quần nhếch mép cười, “Nói đi, chuyện của chị dâu, tớ chắc chắn sẽ giúp.”
Lâm Thâm kể sơ qua một lượt về tình hình, đồng thời nói cho Chu Lập Quần biết cần phải làm gì.
"Đại ca, không phải chứ? Cậu muốn hacker của tớ tra ip của người tung tin sao? Đây là phạm pháp đó cậu có biết không? Cậu muốn để ông cụ nhà tớ gϊếŧ tớ sao?"
Lâm Thâm phản đối, "Loại chuyện này cậu làm ít lắm sao? Hơn nữa, cậu có ba cậu hậu thuẫn mạnh như vậy, sợ cái gì? Có ai dám vạch trần cậu sao?"
Chu Lập Quần ho khan hai tiếng, "Cẩn thận một chút, đây là xã hội pháp trị."
"Sự việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự bình thường của bệnh viện Hiệp Hoà. Bạn thân của bạn gái tớ không phải làm việc ở đó sao? Còn nữa, Tinh Lâm vốn dĩ định mời cậu và Hạ Đan tuần này đến nhà ăn tối. Bây giờ xem ra, có vẻ như không cần mời cậu nữa rồi? "
“Đừng, đừng!” Chu Lập Quần lo lắng, “Thứ bảy tuần này sao? Tớ rảnh cả ngày, tớ rất rảnh!
“Vậy thì chuyện này?” Lâm Thâm dẫn dắt từng bước.
“Tớ làm, tớ làm còn không được sao?” Chu Lập Quần mạnh mẽ gãi gãi đầu, “Tớ luôn cảm thấy kết bạn là việc bất cẩn.”
"Bây giờ hối hận còn kịp."
Chu Lập Quần ngay lập tức thay đổi, "Không hối hận, tuyệt đối không hối hận! Thứ bảy tớ sẽ tới chỗ của các cậu, hay là trở về địa chỉ đó?"
“Không được, nơi đó hiện tại không an toàn, tớ gửi địa chỉ mới cho cậu."
Lâm Thâm gọi điện thoại xong thì quay lại, Kiều Tinh Lâm đang sững sờ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bên cạnh cô có điện thoại di động, màn hình điện thoại di động hiển thị cho thấy vừa rồi cô đã lướt Weibo, có lẽ là nhìn thấy thứ gì đó không hay nên cảm xúc có chút hụt hẫng. Thật ra, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái lẻ bóng trong làng giải trí, mới bắt đầu nổi tiếng, đối với loại chuyện bất ngờ xảy ra không kịp phòng bị, không biết phải xử lý như thế nào.
Lâm Thâm ngồi ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, sờ sờ đầu cô, "Đừng lo lắng, có anh."
Kiều Tinh Lâm ôm lấy eo anh, vốn dĩ là cô phải an ủi anh nhưng bây giờ ngay cả cảm xúc của bản thân cô cũng không tốt lắm, còn để anh an ủi.
"Em chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã tung tin, người đó tại sao lại làm như vậy."
"Chu Lập Quần đã đi điều tra rồi. Sẽ sớm có tin tức thôi. Đừng nghĩ ngợi lung tung."
Kiều Tinh Lâm thì thầm: "Em là lo rằng "Toàn cầu tăng tốc" và "Theo đuổi ánh sáng" sẽ bị ảnh hưởng. Em không muốn tất cả công sức của mọi người đều bị hủy hoại vì một tin vịt như vậy."
“Anh biết, anh biết tất cả.” Lâm Thâm vỗ nhẹ vào lưng cô, “Lần này anh sẽ cố gắng hết sức để giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia sáng, "Em không muốn gây phiền phức cho anh, nhưng bây giờ em cũng không biết phải làm sao."
Lâm Thâm cúi đầu hôn cô, sau đó ôm mặt của cô, "Không cần suy nghĩ phải làm sao, cũng đừng đọc tin tức trên mạng, chỉ cần trốn trong vòng tay anh là được rồi."
Nhưng Kiều Tinh Lâm không thể không suy nghĩ lung tung, sau đó Lâm Thâm gạt cô ra và kéo cô lên giường. Chỉ có như vậy, cô mới không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại di động ở đầu giường của Lâm Thâm rung lên. Anh giơ tay ra, cầm điện thoại lên xem là Chu Lập Quần. Anh liếc nhìn Kiều Tinh Lâm đang ngủ say trong vòng tay mình, rút cánh tay từ dưới cổ cô ra, mặc áo ngủ vào rồi bước ra phòng khách.
“Cậu có phải vẫn còn ngủ không? Hay là, vẫn chưa ngủ?” Chu Lập Quần hỏi.
“Có tin tức rồi sao?” Giọng điệu của Lâm Thâm hiển nhiên không vui.
"Tớ cũng không muốn làm phiền cậu vào lúc này, nhưng mà có tin tức rồi, vì vậy tớ thông báo ngay cho cậu. Người tung tin có lẽ là một người tên là Tạ Vũ Phi. Cậu có biết cô ấy không?"
Lâm Thâm hừ lạnh một tiếng. Người phụ nữ này thực sự chán sống rồi.
"Nhưng mà chỉ là tải lên một vài bức ảnh, cũng không thể nói người ta phạm pháp. Là Blogger đó đã thêm một số nội dung, thu hút sự chú ý. Ngoài ra, vấn đề này dường như đã có ảnh hưởng rất tiêu cực. Cần phải được dập tắt càng sớm càng tốt mới được. Tớ cảm thấy cậu cần phải gửi lời chào đến công ty của chị dâu và các công ty hợp tác."
"Tớ biết rồi."
"Vậy thì tớ có thể đến vào thứ bảy rồi chứ?!"
"Ừ, đến sớm giúp đỡ một chút."
"Được, vậy tôi đi ngủ đây."
Chu Lập Quần cúp điện thoại, nhưng Lâm Thâm lại không còn buồn ngủ nữa. Rút kinh nghiệm lần trước bị chụp lén, Lâm Thâm đã kéo chặt tất cả rèm cửa trong nhà lại. Anh đứng dậy đi tới bên rèm cửa, nhẹ nhàng mở cửa sổ ban công ra, đứng bên ngoài hóng gió. Bầu trời xám xịt, trong công viên dưới lầu đã có thể nhìn thấy những người đang tập thể dục buổi sáng. Anh theo bản năng sờ vào túi muốn hút một điếu thuốc, mới phát hiện không mang theo.
Anh bây giờ không còn nghiện thuốc lá nữa. Lần trước khi xã giao, có hút thuốc một điếu thuốc ở bên ngoài, sau đó quay về, bị Kiều Tinh Lâm ngửi thấy, cô nói không thích nên anh không dám mang mấy thứ đó về nhà.
Lâm Thâm vừa mới về nước không lâu, bây giờ người trong công ty đã phục anh rồi, một là vì Lâm Thế Hằng, hai là anh đã từng tiếp quản một số dự án ở nước ngoài, ngoại trừ việc anh không thể hoàn thành nó. Nhưng đối với những chuyện giống như của Kiều Tinh Lâm, năng lực của anh vẫn chưa đủ.
Chỉ có người đó mới có thể.
Nếu như là việc riêng của anh, anh thế nào cũng được. Nhưng anh biết Kiều Tinh Lâm đã phải mất mấy năm làm việc chăm chỉ mới có được thành quả như hiện tại. Nếu vì sự vu khống không có căn cứ như vậy mà bị huỷ hoại, cô có lẽ sẽ gục ngã. Hơn nữa sự nghiệp của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, có thể cô sẽ không thể theo đuổi ước mơ của mình nữa.
Lâm Thâm đưa tay mình lên, nhìn năm ngón tay. Anh mở tay ra rồi lại nắm chặt, nỗi đau trong lòng từng chút một lan tràn. Không ai hiểu rõ nỗi đau khi phải tự tay mình loại bỏ những thứ mình yêu thích ra khỏi cuộc đời mình hơn anh cả.
Lâm Thâm gửi tin nhắn cho Hạ Đan, hy vọng ban ngày cô có thể đến ở bên Kiều Tinh Lâm, còn anh thì cần đi đến một nơi.
8 giờ sáng, Lâm Thâm đến bệnh viện, qua một đêm, bệnh viện đã yên tĩnh trở lại.
Anh đến tầng VIP, đẩy cửa phòng ra, Lâm Thế Hằng đang ngồi bên giường gọt hoa quả cho bà cụ Lâm. Hôm qua là ông ta trực đêm, vì vậy trông thần sắc không được tốt lắm.
“Bà nội, hôm nay bà đã đỡ hơn chưa?” Lâm Thâm bước tới.
Bà cụ Lâm gật đầu và ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ ngồi trên ghế sô pha ở nơi tiếp khách, nhưng hôm nay, lại chủ động ngồi xuống ghế bên cạnh Lâm Thế Hằng. Lâm Thế Hằng quay đầu liếc nhìn anh, cũng không nói gì, tiếp tục nói chuyện với bà cụ Lâm. Đợi đến khi Bà cụ Lâm mệt mỏi dựa vào gối ngủ thϊếp đi rồi, Lâm Thế Hằng đặt miếng táo còn ăn dở lên đĩa, đi vào phòng tắm rửa tay, liếc nhìn Lâm Thâm một cái rồi bước ra ngoài trước.
Lâm Thâm đi theo Lâm Thế Hằng đến lối đi, Lâm Thế Hằng nói: "Con có chuyện muốn nói với ba sao?"
Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào mặt đất, đôi tay trong túi nắm thành nắm đấm. Chuyện này đối với anh mà nói rất khó mở miệng, người trước mặt là ngọn núi lớn không thể nào vượt qua được trong lòng anh.
"Tác động tiêu cực của bức ảnh này rất lớn. Tôi lo rằng Tinh Lâm và công ty của cô ấy không thể giải thích với chú Giang. Tôi hy vọng, ông có thể giúp đỡ cô ấy." Anh nói ra một cách khó khăn.
Lâm Thế Hằng lần đầu tiên nghe thấy Lâm Thâm cầu xin ông ta, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Ông ta nhớ lúc nhỏ Lâm Thâm luôn thích quấn lấy ông, muốn mua thứ này thứ kia, ông ta luôn đáp ứng, tình cảm giữa hai ba con rất tốt. Sau khi Triệu Dục trật bánh, ông ta đã từng nghi ngờ Lâm Thâm không phải là con ruột của mình, muốn đưa anh đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống. Nhưng bây giờ nhìn đôi lông mày đó y hệt mình hồi trẻ, bản thân lúc đó thực sự buồn cười.
Lâm Thế Hằng không nói, đêm qua, mẹ ông ta đã nói với ông rất nhiều. Những điều mà trước đây chưa từng nói, những nút thắt chưa từng tháo gỡ đều được giải tỏa vì thời gian của bà cụ không còn nhiều nữa. Con người trên đời, chỉ có thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, không biết khi nào thì rời xa.
Ai cũng luôn cho rằng vẫn còn rất nhiều thời gian để dành cho người thân. Nhưng khi ngày đó thật sự đến, thì mới phát hiện, bản thân đã làm quá ít rồi.
Lâm Thâm cho rằng ông ta sẽ không đồng ý, vì vậy anh tiếp tục nói: "Tôi biết, ông không thích cô ấy, càng không thích nghề nghiệp của cô. Tuy nhiên, cô ấy đã nỗ lực rất nhiều cho chương trình thực tế và Phim truyền hình của công ty của chú Giang. Không chỉ cô ấy, còn có tất cả nhân viên. Có thể nếu tôi nói cho ông nghe về những giấc mơ gì đó, ông sẽ cảm thấy thật nực cười. Tuy nhiên, những ai theo đuổi ước mơ đều hy vọng rằng ước mơ của mình sẽ được khẳng định và tôn trọng bởi những người thân thiết nhất của họ."
Lâm Thế Hằng im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Con còn nhớ cây đàn violon mà ba đã tặng con khi con tốt nghiệp tiểu học không?"
Lâm Thâm đương nhiên vẫn còn nhớ, lúc nhỏ anh coi cây đàn Violin như bảo bối, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà, anh cũng mang theo nó đi, cuối cùng thì bị phá hủy trong vụ tai nạn xe hơi.
"Vì vậy, tại sao con lại cho rằng kể cho ba về những giấc mơ là rất nực cười? Không lẽ ba không ủng hộ ước mơ của con sao?" Lâm Thế Hằng nhìn ra ngoài cửa sổ với giọng nói ủ rũ, "Sau khi các con rời đi, ba cũng đã từng mơ thấy con trở thành ghế đầu của một ban nhạc đỉnh cao, sau đó tặng cho ba và mẹ con hai vé VIP." Nói xong, ông ta cười khổ một chút "Cây vĩ cầm kia cũng không phải là quà của bạn ba tặng. Là ba đi du học châu Âu, đặc biệt đi đấu giá về cho con. Quá trình ở giữa còn khá quanh co."
Lâm Thâm sững sờ. Khi còn nhỏ, anh luôn cho rằng bố không ủng hộ anh đi theo con đường âm nhạc mà chỉ là ủng hộ sở thích của anh. Cây vĩ cầm đó là một món quà quý giá từ một người bạn làm ăn của ba tặng, ba đã nhân tiện tặng nó cho anh.
Sau đó, khi anh đến Vienna, rất nhiều người đã ngạc nhiên trước cây đàn vĩ cầm của anh, anh mới nhận ra rằng đó là một báu vật vô giá. Khi đó, anh cảm thấy đó sẽ không thể là món quà của người khác tặng mà là tình yêu của một người ba dành cho con trai mình.
"Lâm Thâm, thật ra ba và mẹ con...thật sự rất yêu nhau. Kết quả đó, ai trong chúng ta cũng đều không muốn nhìn thấy. Năm đó, ba chỉ biết trách mẹ con mù quáng, nhưng thực ra ba cũng có lỗi." Lâm Thế Hằng nói, "Con có biết tên của con có nghĩa là gì không?"
Giọng nói của Lâm Thâm thấp đến mức gần như không nghe được, "Tôi biết, mẹ đã từng nói với tôi. Thật ra, sau vụ tai nạn xe hơi năm đó, mẹ và tôi chỉ bị thương, bà ấy vì quay lại lấy cây đàn violon đó, mới..." Giọng nói của anh run rẩy không nói tiếp được.