Lúc Sở Ca về đến nhà, mọi hộ gia đình trong trấn nhỏ đều tỏa ra mùi thơm thức ăn.
Hôm nay cô về nhà hơi trễ, vừa về đến nơi bà nội Sở liền ra đón, "Bé Ca, sao lại về nhà trễ như vậy?" Bà nhìn quần áo dơ bẩn trên người Sở Ca mà nhíu mày: "Quần áo sao thế?"
Sở Ca rũ mắt nhìn, "Không có chuyện gì đâu bà nội, con mới vô tình té lộn mèo một cái, quần áo liền dơ."
Bà đến gần liếc nhìn: "Còn bị rách, nhanh đi thay đồ, để nội vá cho con."
"Dạ." Sở Ca không từ chối, cuối tuần đến trường còn phải mặc đồng phục, cô cũng không biết vá.
"Trước thay quần áo đã, nội đi làm thức ăn."
Sở Ca kéo tay của bà nội Sở: "Bà nội, để con làm, con thay quần áo thì sẽ xuống nấu cho nội ăn."
Bà Sở nhìn cháu gái của mình, có hơi xúc động bảo: "Bé Ca trưởng thành, đã biết phải làm thức ăn cho bà nội ăn." Bà vươn một cái tay khác sờ tóc Sở Ca: "Không cần, bé Ca con lên lớp mệt mỏi, bà nội đi nấu, con đi tắm cũng được."
Sở Ca cắn môi dưới, dạ một tiếng: "Không có sao đâu nội, con ra ngay."
Cô trở về phòng thay quần áo khác sau đó, liền xuống phòng bếp bắt đầu làm thức ăn, Sở Ca làm được bữa ăn tối hoàn toàn là dựa theo trí nhớ.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối, bà Sở như bình thường ra cửa tản bộ, Sở Ca vào phòng tắm một lúc sau, liền ngồi im ở trước bàn trong phòng, mở một quyển sách ra xem.
Nhưng suy nghĩ trong đầu lại trôi dạt đến chuyện buổi chiều trong ngõ hẻm kia.
Theo như cô có thể nghĩ, những người sẽ chặn mình ở chỗ đó, chỉ có một mình Chu Thanh Thanh.
Bởi vì đây không phải lần đầu tiên.
Hôm nay lúc bị ngăn cản ở nơi đó, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng khi trước, lần đó là Chu Thanh Thanh tự mình dẫn người cản ở chỗ ấy, đánh cho Sở Ca một trận, nếu như không phải đúng lúc có tiếng người đi ngang qua, phỏng chừng khi đó Sở Ca phải bị đánh cho chết.
Mà hôm nay, lại lần nữa.
Sở Ca khó có thể tưởng tượng, nếu như không phải bởi vì đổi thành mình, thì hôm nay Sở Ca có phải khó thoát khỏi tai ương hay không.
Hai tay hung hăng nắm, tính tình của Sở Ca vẫn luôn là người không chạm ta ta không chạm người, nhưng bây giờ, Chu Thanh Thanh đúng là đã thật chọc tới cô.
Suy nghĩ của Sở Ca dần dần bốc hơi, sau khi nối liền những chuyện này nghĩ một lúc, trong đầu sau đó xuất hiện một kế hoạch, rồi mới tiếp tục xem sách giải đề.
Ở nhà ngủ hai buổi tối, chiều chủ nhật Sở Ca và Giang Tâm mới cùng nhau trở về trường học.
Cô không kể chuyện hôm thứ sáu cho Giang Tâm nghe, thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là chỉ làm Giang Tâm thêm lo lắng, mà không có cách giải quyết.
...
Thời gian tự học buổi tối, nhìn Sở Ca êm đẹp ngồi ở đằng sau, trong mắt Chu Thanh Thanh lóe lên một vệt sương mù.
Cô ta không ngờ, dưới tình huống đó mà vẫn để cho Sở Ca bỏ chạy.
Tay bút chì cầm ở trong tay bị cô ta bẻ gãy, Chu Thanh Thanh độc ác trợn mắt nhìn Sở Ca ở đằng kia, Sở Ca vừa giương mắt, liền cùng cô ta trao đổi ánh mắt.
Trong mắt Sở Ca tràn đầy áp bức.
Nhìn Chu Thanh Thanh trong lòng thầm rét lạnh, nhanh chóng dời tầm mắt.
Cô không biết tại sao, cảm giác được hôm nay Sở Ca, so với khi đó kéo mình từ trên bàn xuống kinh khủng hơn nhiều.
Bên cạnh hai vị bạn học vẫn còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thanh Thanh, làm sao đây, Sở Ca có thể đi tìm giáo viên tố cáo không?"
"Đúng vậy, nó chắc chắn biết đó là người do chúng ta gọi."
"Thanh Thanh..."
Chu Thanh Thanh lườm bọn họ: "Ồn ào cái gì, nó không có bằng chứng, đừng có tự hù dọa mình, nếu sợ, thì sau này đừng theo tôi."
"Ôi chao, Thanh Thanh chúng tớ không phải có ý đó..."
"Đúng thế, chỉ là lo lắng xíu thôi, chúng tớ chắc chắn nhất định đứng về phía Thanh Thanh cậu."
Chu Thanh Thanh ừ một tiếng, không biết tại sao, ánh mắt mới vừa rồi của Sở Ca khiến cho cô ta bực dọc, luôn cảm giác thật giống như Sở Ca biết được hết tất cả.
Cô ta nhìn về phía hai người bạn học: "Tạm thời đừng có làm phiền tớ."
Bọn họ trầm mặt hai mắt nhìn nhau, yên lặng quay đầu trở về.
Chu Thanh Thanh cầm điện thoại trong tay thật chặt, nhìn tin nhắn gửi tới trong tay, lại giận dữ.
Ả ta nhanh chóng gõ xuống một hàng chữ: đợi bọn mày giải quyết xong cô ta, tiền tất nhiên sẽ tự chuyển cho tụi mày, lần trước nó cũng không có bị gì, tụi bây còn không biết xấu hổ tìm tao đòi tiền?!
Gửi xong tin nhắn, Chu Thanh Thanh tàn nhẫn ném điện thoại vào trong bàn học.
...
Giang Tâm vừa vặn ngước mắt thấy một màn này, tiến tới thì thầm bên tai Sở Ca: "Sở Ca, sao tớ cảm thấy ánh mắt Chu Thanh Thanh nhìn cậu, giống như là muốn gϊếŧ cậu vậy, cậu đắc tội cô ta?"
Nghe vậy, Sở Ca nhếch nhếch môi, lắc đầu: "Không có."
"Mau giải đề, cậu vẫn chưa làm xong đề kiểm tra phát vào hôm thứ sáu nhỉ."
Giang Tâm: "..." gục trên bàn, và thốt lên: "Hazz... sao lại có nhiều bài tập thế chứ."
Sở Ca đáp một tiếng, "Khi nào thi tháng?"
"Tuần tới."
Năm lớp mười hai, mỗi tháng đều có một lần thi tháng.
Sở Ca gật đầu, bày tỏ rõ ràng.
Thành tích của Giang Tâm, so với Sở Ca tốt hơn một chút xíu, nhưng cũng thuộc dạng bên tám lạng người nửa cân.
"Sở Ca, lần này chắc cậu sẽ không phải là người thứ nhất đếm ngược đâu." Dẫu sao Giang Tâm cũng nhìn ra, gần đây Sở Ca rất cố gắng.
Sở Ca nheo mày, cười chúm chím nhìn cô, một đôi mắt đào hoa ầng ật nước đặc biệt dụ người: "Dĩ nhiên sẽ không." Dáng vẻ cô tràn đầy tự tin, khiến Giang Tâm trong chốc lát nhìn có hơi sững sờ.
Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm lớp đi tới đứng ở trên bục giảng nói chuyện, Giang Tâm mới hoàn hồn lại, cô chợt lắc đầu, gần đây sao vậy, cứ nhìn Sở Ca đến thất thần.
Vỗ mặt một cái, Giang Tâm làm cho mình tập trung nhìn chủ nhiệm lớp đang nói chuyện trên bục giảng.
Khưu lão sư đứng ở trên bục giảng, đảo mắt nhìn quanh một vòng, như thường lệ nói chút lời khích lệ các học sinh, sau đó liền rời đi.
Tự học buổi tối vẫn đang diễn ra, có âm thanh nhỏ giọng trò chuyện, cũng có tiếng đầu bút xào xạt ma sát trên mặt giấy.
Sở Ca nhìn xuống, trong mắt chứa ý cười.
Thật ra thì cô rất thích môi trường như vậy, nhưng mà chỉ có thể dừng lại nhất thời, Sở Ca có rất nhiều mơ ước, muốn đi thực hiện muốn đi làm.
Đời trước, không có một thân thể khỏe mạnh, cho nên chỉ có thể dốc hết khả năng đi giúp đỡ người khác, nhưng đời này, cô rất biết ơn cái thân thể khỏe mạnh, cho dù bây giờ sinh hoạt có hơi gian khổ, cô vẫn sẽ cố gắng.
Cuộc sống ở trường học, càng thêm căng thẳng bận rộn.
Trong giờ học thời điểm nghỉ ngơi mười phút, Giang Tâm kéo Sở Ca cùng đi vệ sinh.
Khi từ nhà vệ sinh trở về, cửa sau bị che khuất một nửa, Giang Tâm đang định vào trong, thì Sở Ca kéo tay cô ấy lại, chỉ chỉ phía trên: "Chờ một lát."
Giang Tâm liếc mắt nhìn qua, chỉ một thoáng liền dừng lại.
Phía trên lộ ra ngoài một ít, đúng là một cái thùng rác.
Cô ấy kéo Sở Ca đi tới cửa trước, Sở Ca liếc nhìn, vẫn là một cái thùng rác, không nhịn được nhếch khóe miệng cười một tiếng, "Đợi giáo viên tới rồi vào."
Cô không có rảnh chơi đùa với bọn người Chu Thanh Thanh, chỉ muốn giải quyết một lần.
Hai ngày trước, lúc đi vệ sinh, chặn cửa nhà vệ sinh lại, không cho Sở Ca vào lớp, làm cho cô tới lớp trễ.
Buổi chiều ngày hôm qua, cô đi lên giải đề, thì duỗi chân ra để cô tự vấp té, Sở Ca trực tiếp một cước giẫm ở trên mặt mắt cá chân của Chu Thanh Thanh.
Lúc này đoán chừng là do một cước ngày hôm qua, trả thù lại.
Sở Ca hơi nhức đầu xoa xoa mi tâm, loại trò bịp lừa vặt này, cô đều coi thường, nhưng Chu Thanh Thanh thì luôn chơi.
Không lâu sau, tiếng chuông vào học vang lên.
Sở Ca và Giang Tâm vẫn còn đứng ở trước cửa phòng học, đúng lúc tiết học tiếp theo là tiết ngữ văn, cô Khưu đến hơi sớm, liền thấy hai người đứng ở cửa, có phần khó hiểu: "Sao không vào lớp học?"
Giang Tâm chỉ chỉ ở phía trên cánh cửa, thùng rác đang chuyển động: "Cô ơi, cô nhìn xem."
Cô Khưu nhìn qua, liền hiểu ngay là tại sao, rất nhiều tình huống trong lớp, thật ra cô đều biết, nhưng quả thực là hữu tâm vô lực.
Lúc này, lửa giận ngay tức khắc bốc lên từ đáy lòng, đẩy cửa ra, vừa vặn một vị bạn học hay đi theo bên cạnh Chu Thanh Thanh đứng ngay sau cửa, ả đứng trên ghế, chuẩn bị lấy thùng rác ở phía trên cửa chính, cửa vừa bị đẩy ra, ả lập tức ngã ngửa ra sau, và tất cả những loại rác rưởi như vỏ hạt hướng dương ở trong thùng rác, đều rơi hết xuống người ả ta.
Cô Khưu nhìn thấy, thậm chí còn tức giận hơn.
"Ai làm, đi ra cho tôi, tiết này các em tự giải đề thi, đọc sách."
Trong nháy mắt, trong phòng học yên lặng như tờ.
Cô Khưu liếc nhìn Sở Ca và Giang Tâm: "Hai em vào học đi."
"Dạ."
Người bạn học kia ngã xuống liền đứng lên, đối diện với đôi mắt phun lửa của chủ nhiệm lớp, hơi khϊếp đảm, ả trước tiên quay đầu nhìn Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh bấy giờ đang cúi đầu, không nhìn ả ta nữa.
Người nọ bế tắc, chỉ có thể đi theo cô ra ngoài, không lâu sau, giáo viên chủ nhiên liền đi vào cho gọi Chu Thanh Thanh ra ngoài.
Chuyện tiếp theo, Sở Ca không biết, những việc này cũng không liên quan đến cô.
Cô chỉ lo lắng là vào cuối tuần, chuyện của tuần trước, Chu Thanh Thanh chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Suy nghĩ một lát, Sở Ca nhìn về phía Giang Tâm: "Giang Tâm, giúp tớ một việc được không?"
"Được thôi, cậu nói đi."
Sở Ca lại suy nghĩ, rồi tiến tới nói mấy câu bên tai Giang Tâm, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Giang Tâm, Sở Ca nghiêm túc gật đầu: "Làm theo những gì tớ nói, có thể làm được không?"
"Nhưng mà... nó có quá nguy hiểm hay không?"
"Sẽ không, yên tâm đi."
Giang Tâm vẫn còn hơi chần chờ, "Nhưng cậu quá liều rồi?"
Sở Ca ừ một tiếng, "Nhưng tớ không muốn mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống như vậy."
Nghe vậy, Giang Tâm sáng tỏ, đáp ứng: "Được, thế nếu không tớ tìm một bạn nam, như vậy có thể kịp thời giúp cậu khi có tình huống không may xảy ra, cậu thấy sao?"
"Được đó."
Sở Ca không từ chối ý tốt của Giang Tâm.
Trong chớp mắt, liền đến buổi chiều thứ sáu.
Sở Ca vừa ra khỏi trường, liền bị người khác chặn lại.
Lúc này ở cổng trường rất đông người, nhưng không ai chú ý đến chỗ của cô bên này, mọi người đều hứng thú bừng bừng trò chuyện, chuẩn bị trở về nhà.
Sở Ca nhìn người trước mặt, kéo mạnh dây đeo của cặp sách và nhướng mày: "Chuyện gì?"
Kẻ côn đồ nọ, vẫn là người dẫn đầu tuần trước: "Tìm mày có việc, tuần trước mày đá anh em tao, còn nhớ chứ."
Sở Ca nhếch nhếch môi: "Ở đây có rất nhiều người, mày muốn làm gì?"
Hắn cười nhạo một tiếng: "Ai da đáng tiếc, mọi người đều không thấy mày."
"Tốt hơn là mày biết điều chút đi với chúng tao, nếu không lần sau gặp họa chính là người bạn thân của mày đấy." Hắn nhướng mày chỉ chỉ Giang Tâm đi theo sau lưng Sở Ca.
"Mày có thể tránh một lần, nhưng không thể lần nào cũng may mắn như vậy."
Sở Ca liếc nhìn, "Được thôi, tao đi với tụi mày, để bạn tao đi trước đã."