Chương 12

[Chưa beta huhu có lỗi đừng hốt iem]

Giữa cổng trường trung học Nam Thành.

Đột nhiên bị các phóng viên bao vây.

Vốn đã là buổi tối, nhưng những phóng viên đó, hoàn toàn chẳng quản thời gian, liều mạng nhấc máy chụp hình, cầm micro đi đến trung học Nam Thành.

Trung học Nam Thành, kể từ ngày thành lập trường đến nay, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này hơn bảy giờ, vào tháng ba mà nói, thực sự là không quá trễ.

Nhưng kể đến tình hình kịch liệt của cánh nhà báo, các giáo viên của trường đã thoáng hoảng loạn.

Sao mà bất ngờ, có nhiều phóng viên chợt đến truy đuổi thế này.

Còn rất nhiều thầy cô, vẫn không biết nguyên nhân dẫn họ đến là gì.

Dẫu sao thầy cô cũng không giống học sinh, lúc nào cũng cầm điện thoại, và tin đồn cũng từ đây tăng tốc độ lan nhanh.

Cô Khưu nhìn Sở ca đi theo ở phía sau, lông mày nhíu chặt.

Những phóng viên đó, theo ánh đèn đường ở cổng trường, nhìn về phía này, từng người từng người một vây lấy cửa sắt, kích động kêu: "Có phải là Sở Ca không?"

Sở Ca: "..."

Cô rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

...

Chuyện quay lại lúc chiều, tạp chí xã hội Yang sau khi đăng weibo xong, đến buổi chiều lượt chuyển tiếp đã hơn mười ngàn.

Có không ít đại V cũng hỗ trợ chuyển tiếp, ảnh bìa đó thực sự rất bắt mắt.

Từ sau khi các đại V bắt đầu chuyển tiếp, nhiều nhϊếp ảnh gia cũng tham gia hỏi, danh tính của người này là gì.

Các bạn cùng lớp của Sở Ca không có online, nhưng những cư dân mạng của lớp khác có chú ý đến chuyện này, đều đã nhanh chóng up weibo để giải thích cho mối nghi hoặc của bọn họ.

Tin tức nóng hổi của Sở Ca được tung ra bởi một bạn học nam lớp kế bên, cậu ta có mấy ngàn fans trên hệ thống, đầu tiên là cậu ta chuyển tiếp weibo của tạp chí xã, rồi viết: Sở Ca này, chẳng nhẽ là bạn học Sở Ca ở trường chúng tôi?

Cậu ta vừa chuyển tiếp không bao lâu, thì đã có fan hâm mộ hỏi bên dưới, cậu là học trường nào, có phải là nói thật hay không.

Thấy càng ngày càng nhiều bình luận, vị bạn học đó chạy đến lớp của Sở Ca, còn chưa mở miệng hỏi, liền nghe được trong lớp cũng đang có người thảo luận chuyện này.

Cậu ta thuận theo lời nói chen vào, "Có thật là Sở Ca lớp các cậu không?"

"Có lẽ đúng đấy, ở khóe mắt Sở Ca thực sự có một nốt ruồi."

"Nhưng mà có hơi không giống, chân của Sở Ca nào trông đẹp thế chứ?"

"Cậu không hiểu rồi, Sở Ca ở trường ngày nào cũng mặc đồng phục học sinh, trước kia cũng khiêm tốn như thế chắc chắn là không có người chú ý đến rồi, tớ nghe những người trong kí túc xá cậu ấy nói, thật ra thì vóc dáng của Sở Ca vừa khéo xinh đẹp."

"Có thật không?"

"Đúng vậy, tớ chắc tám mươi phần trăm người đó là Sở Ca, hơn nữa vừa rồi Giang Tâm còn kéo Sở Ca bí mật nói gì đó, khi tớ ra phía sau vứt rác thì có nghe được một câu, Giang Tâm đang khen Sở Ca sao lại đẹp như vậy."

"Trời ạ..."

Người bạn học nam kia sau khi dò la tất cả tin tức, liền không nhịn được cấp tốc đứng ở cửa lớp, lắc ngón tay về phía những người hỏi thăm dưới weibo, đều tiết lộ tin tức về Sở Ca ra ngoài.

Cậu ta tùy ý chọn một tin nhắn trả lời: Đúng đó, tôi biết người này, là học sinh lớp mười hai trường trung học Nam Thành, Sở Ca, học lớp bảy khối 12, một bạn học ban xã hội, thành tích lần thi tháng trước là hạng nhất lớp...

Lần này cậu phục rồi, tức khắc càng khiến cho cư dân mạng sôi trào kích động hơn.

Bề ngoài xinh đẹp, vẫn là kiểu người học bá như thế, vĩnh viễn thu hút nhất.

Tuy nói là nhất lớp, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên thôi.

Khi có người nguyện ý nâng bạn lên, cho dù bạn có xuất xắc thật hay không, thì trong mắt của rất nhiều người, bạn chính là xuất sắc, mọi người cũng sẽ nỗ lực thổi phồng bạn.

Ngày càng có nhiều cư dân mạng chuyển tiếp câu trả lời của cậu ta, tin tức của Sở Ca, vì thế càng lúc càng nhiều người biết.

Vào khoảng sáu giờ, một số nhà truyền thông đã liên lạc với tạp chí xã hội Yang, hỏi về thông tin của người trên trang bìa.

Tạp chí xã hội tránh không nói danh tính của Sở Ca, chỉ cố giả vờ nói: "Đến lúc đó mọi người sẽ biết."

Lời thả ra, cùng với mấy câu nói của nhân vật trên trang bìa kia,có thể nói đã đình chỉ sự kiên nhẫn của tất cả cư dân mạng và bạn bè phóng viên truyền thông.

Phải đến một giờ trước, mới có phương tiện truyền thống kêu gọi trên mạng, phải đích thân đi phỏng vấn nhân vật trang bìa mà ngay cả người mẫu cũng ở đây khen ngợi.

Bởi vì người mẫu đầu tiên ở Trung Quốc tham gia cuộc thi Victoria"s Secret, ở trên mạng lại chuyển tiếp trang bìa của tạp chí, còn khen ngợi: Ánh mắt rất biết diễn, chân lại đẹp, muốn xem full ảnh.

Chuyện này còn đưa Sở Ca, lên một tầm cao mới ngay lập tức.

Vì thế lúc này, mới có một màn như hiện tại, họ muốn xem qua thử, người thật có đúng là ưu tú như vậy không, thỏa mãn một chút lòng hiếu kì của bản thân, tăng thêm nhiệt độ và lượng hào quang cho tạp chí xã hội.

Loại tin tức độc đáo thế này, ai cũng muốn là người đầu tiên bắt được.

Kết quả suy nghĩ của mọi người, đều cùng nghĩ đến một việc.

Tất cả các cánh cửa và cửa phụ của trung học Nam Thành đều đóng lại, nhưng cách làm như vậy, mà nói với một trường trung học, là không đúng đắn lắm.

Vì vậy không đóng được bao lâu liền muốn thả ra, nhưng người ở cửa, thế mà càng đóng lâu lại càng nhiều hơn.

Cho đến khi có giáo viên gọi cho hiệu trưởng của trung học Nam Thành, hiệu trưởng bước vội đi tới, đứng ở cổng trường nhìn cảnh tưởng trước mắt này, nhức đầu một hồi.

Ông ta nhìn sang cô Khưu chủ nhiệm lớp của Sở Ca, dò hỏi: "Tin tức trên mạng là thật sao?"

Trên đường đến đây, ông ta đã tìm hiểu nguồn gốc của sự việc.

Cô Khưu ghé mắt liếc nhìn Sở Ca, gật đầu nói: "Là học sinh của lớp em."

Sở Ca ngước mắt nhìn thẳng thần long không thấy đuôi hiệu trưởng của trung học Nam Thành, trong mắt không có nửa điểm sợ hãi, giọng thản nhiên nói: "Người đó là em."

Hiệu trưởng phất phất tay: "Ừ, trước tiên nói một chút về quan điểm của em, em muốn giải quyết chuyện này thế nào?"

Sở Ca nhíu mày nhìn các phóng viên vẫn cứ kích động, hơi suy nghĩ rồi nói: "Nếu không thì cho bọn họ đi vào, tìm một phòng học an tĩnh được không ạ?"

Trước kia cô gặp loại chuyện này rất nhiều lần, biện pháp tốt nhất đó là làm hài lòng những người đó đã.

Tuy nhiên cô không biết, ở trường học, hiệu trưởng và các thầy cô có đồng ý cách làm như vậy hay không.

Hiệu trưởng cau mày suy tư một lúc, sau khi nhìn cảnh tượng ngày càng không kiểm soát nổi, liền gật đầu đồng ý: "Trước thế đã." Ông ta lấy cái kèn từ nhân viên an ninh ở bên cạnh, điều chỉnh âm lượng thấp nhất, cố gắng khống chế không quấy rầy đến các học sinh bên tầng giảng dạy bên kia.

"Các vị phóng viên thân mến, xin phiền bình tĩnh một lát được không? Ở đây là trường học, là chỗ học sinh học tập, bây giờ chính là thời gian tự học buổi tối, cũng hy vọng mọi người hãy thông cảm cho!"

Hiệu trưởng lặp lại mấy câu, sau một hồi lặng im, rất nhiều phóng viên đã bình tĩnh, mặc dù vẫn còn chút âm thanh ồn ào, nhưng so với "chợ bán thức ăn" náo nhiệt vừa nãy, thì lúc này đã yên tĩnh nhiều lắm.

Hiệu trưởng nhắm ngay thời cơ, liên tục không ngừng nói.

"Tôi hiểu cảm giác của các bạn phóng viên muốn tìm kiếm sự thật, nhưng vẫn mong các vị có thể cân nhắc đến bây giờ là thời gian lên lớp, vì thế không hy vọng sẽ mang ảnh hưởng không tốt đến các học sinh, bên kia vừa vặn có một cửa hàng, nếu như mọi người không ngại có thể đi đến đó đợi một lúc, học sinh Sở Ca sẽ lập tức đến đấy giải đáp thắc mắc cho mọi người." Lời nói của hiệu trưởng, nói khéo léo, khiến người ta không tìm được lý do để phản bác.

Dù sao vẫn đang ở trường học, mà nó còn là trung học trọng điểm Nam Thành.

Trong lòng mọi người vẫn có một chút kính trọng.

"Sở Ca sẽ ra thật?"

"Dĩ nhiên, tôi lấy danh nghĩa hiệu trưởng trung học Nam Thanh ra thề, nhưng mà tôi vẫn hy vọng mọi người phỏng vấn có trật tự, dù sao Sở Ca cũng là học sinh lớp mười hai, liền phải thi vào trường đại học, mong các vị chớ làm trễ thời gian học tập của Sở Ca."

Không lâu sau, phóng viên ở cửa đều đi đến cửa hàng mà hiệu trưởng nói.

Đó là một nhà hàng lớn nhất ở cổng trường trung học Nam Thành, lúc này cũng đông người, ánh đèn lấp lánh trước cửa, cực kỳ sáng sủa.

Trước cửa đúng lúc có một bãi đất trống rất lớn, đúng là nơi thích hợp nhất cho nhóm người bọn họ đứng.

Cô Khưu đi theo Sở Ca, sau khi trao đổi với hiệu trưởng ở trường một lát, liền đi qua.

Sở Ca vừa mới xuất hiện, liền có không ít máy ảnh hướng về phía cô chụp "Tách tách tách", hơi chói mắt.

Cô giơ tay hơi che chắn một ít, tránh những ống kính lập lòe thẳng tắp nháy lên kia, nhìn phóng viên đứng trước mặt mình.

Sở Ca rất lịch sự cúi người chín mươi độ, lúc này mới nhận lấy micro một vị phóng viên đưa cho mình nói, nhẹ nói: "Tôi là Sở Ca, đầu tiên vô cùng cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tôi."

Một phóng viên từ một tạp chí gấp gáp hỏi: "Bạn có phải là người mẫu Sở Ca của tạp chí xã hội Yang không?"

Sở Ca nhếch môi, khẽ cười, đáp lời: "Đúng vậy."

Vừa dứt lời, phóng viên bên dưới càng trở nên kích động.

Phóng viên 1: [Bạn có phải là người mẫu hợp đồng của tạp chí không?]

Phóng viên 2: [Xin hỏi bạn kí hợp đồng với tạp chí lúc nào, sau này sẽ là người mẫu hợp đồng của tạp chí trong tương lai chứ?]

Phóng viên 3: [Làm người mẫu sẽ không ảnh hưởng đến học tập của bạn sao? Trường học cho phép loại chuyện này xảy ra à?]

Phóng viên 4: [...]

Trong chớp mắt, tất cả các câu hỏi đều vứt hết cho Sở Ca.

Cô Khưu đứng bên cạnh, nhìn phóng viên đang ngày càng dồn ép hơn, cầm lấy cái loa trong tay hiệu trưởng, hướng về phía nhóm phóng viên nói: "Làm phiền lui về sau một chút, mỗi người hỏi một câu, Sở Ca còn phải đi về tự học buổi tối, mong mọi người hãy cho em ấy nhiều không gian để trả lời hơn."

Sở Ca cầm lấy micro, ứng tiếng: [Mọi người hỏi một câu thôi, tôi còn phải trở về trường học.]

Cô cong môi cười một tiếng, câu hỏi vừa rồi cô đều nghe được.

"Trước hết, tôi không phải là người kí hợp đồng với tạp chí xã hội, tôi chỉ là một người tạm thời, vì thiếu tiền, nên tôi tìm một công việc làm thêm, về việc nó có ảnh hưởng đến việc học của tôi không, tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo rằng nó không bị ảnh hưởng, đây chỉ là công việc cuối tuần, đối với trường học ở đây, là tôi sai sót, không có báo cáo với chủ nhiệm lớp cùng thầy hiệu trưởng, đây là vấn đề của tôi, nếu như vì tôi mà gây ra ảnh hưởng không tốt đến trường học, thì đó là lỗi của tôi... Vẫn mong mọi người không được nắm trường học không buông, trung học Nam Thành là một trường phổ thông rất tốt..."

Sở Ca giải thích, và trả lời từng câu hỏi của phóng viên.

Chờ sau khi đã giải thích toàn bộ, phóng viên mặc dù còn muốn hỏi, nhưng buộc phải cam kết với ý kiến của Sở Ca, nên bỏ qua cho Sở Ca.

Sở Ca đi theo chủ nhiệm lớp vào văn phòng của hiệu trưởng.

Bên trong văn phòng hiệu trưởng, trên mặt của hiệu trưởng, tràn đầy tức giận.

Về những chuyện xảy ra hôm nay, hiệu trưởng nhìn sang cô Khưu đứng ở một bên, giọng phẫn nộ nói: "Cô Khưu, cô làm chủ nhiệm lớp thế nào vậy?"

"Còn có em." Hiệu trưởng đưa tay chỉ Sở Ca, "Em học sinh này... Em nói rằng những gì em đã làm là không tốt ..." Lời phía sau còn chưa nói hết đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Hiệu trưởng cau mày nhìn người ngắt lời mình, "Có chuyện gì đấy?"

Thưký hiệu trưởng ở cửa gật đầu: "Hiệu trưởng, phía trên có người gọi điệnthoại tới."