Chương 46

Tốn hơn hai mươi phút, cuối cùng cánh gà của Quý Ưu Trạch cũng vớt ra khỏi nồi. Vì bỏ nhầm tương đen thành xì dầu, mỗi cánh gà trông đen như mực, giống như dạo chơi một vòng từ địa ngục về vậy.

Không thể tốn thời gian ngẩn người, sân bay cách nơi này, khoảng hơn một giờ chạy xe, nói cách khác là cô chỉ còn nửa tiếng để làm món thứ hai. Cảm ơn trời đất, trước khi Khang Tịch thật sự về trễ hơn nhiều so với dự tính của cô.

Vừa rồi cô đã nghĩ kỹ, con nít mà, nói chung, thích ăn khoai tây chiên nè bánh Donut gì gì đó. Nhưng mà, cô cảm thấy hình như quá trình làm bánh Donut vô cùng phức tạp, vậy thì làm khoai tây chiên thôi.

Lấy ra hai củ khoai tây lớn, rửa sạch vỏ ngoài, Quý Ưu Trạch cầm dao phay khoa tay múa chân nửa ngày, không có chỗ xuống tay. Bỗng nhiên, cô nhanh trí, chạy như bay ra phòng khách, lấy dao gọt trái cây trong giỏ trái cây ra, cẩn thận từng li từng tí, gọt ra từng vòng vỏ, giống như đang gọt táo.

Lúc sau, trở lại phòng bếp, cầm dao lên, cưa một vết lên khoai tây, lưỡi dao bị kẹt bên trong, giống như chẻ củi điên cuồng chẻ xuống cả buổi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong phòng bếp binh binh bang bang vang dội không ngừng. Người bạn nhỏ đối diện sau khi làm xong bài tập về nhà, cầm chuông lục lạc đứng vịn trên cửa sổ, một tay vịn cửa sổ thủy tinh, một tay lắc chuông, trong miệng còn hừ hừ nói: "Thiên linh linh địa linh linh, để đại sư đây đuổi ma giúp bà cô!"

Quý Ưu Trạch ở đối diện, làm cơm cực kỳ chăm chú, vô tình làm động tác Lan Hoa Chỉ, chẻ khoai tây thành lát dài nhúng vào bột rồi bỏ vào mâm bên cạnh.

Chuẩn bị xong xuôi, cô đổ dầu vào nồi, cũng không biết nóng đến độ nào. Trong sách dạy nói là có thể cầm chiếc đũa cắm vào nồi dầu, nếu có dấu hiệu nổi bọt, có nghĩa là có thể bỏ đồ ăn vào. Vậy nên Quý Ưu Trạch cầm đũa cắm vào, kết quả tay hơi run, chiếc đũa rơi vào trong nồi. Quý Ưu Trạch trợn tròn mắt, sau khi vớt chiếc đũa lên, lấy khoai tây trong mâm đổ từ từ vào.

Chiên một lát, khoai tây phồng lên rất nhanh, lại một lát sau, màu sắc bắt đầu chuyển vàng. Quý Ưu Trạch tỏ vẻ rất vui, tràn đầy cảm giác thành tựu.

Cười. Xoay người lấy một cái chén nhỏ mới mua ra, đổ tương cà chua bên cạnh. Quay lại nhìn thử, Quý Ưu Trạch thấy, khoai tây chiên của cô thật mập, so với nhà hàng bên ngoài, của người ta đơn giản là 'cao đẹp giàu', mà của cô đúng là 'lùn xấu nghèo'!

*高富帅 - cao đẹp giàu: là từ mạng dùng để chỉ những người đàn ông thân cao trên mét tám, đẹp trai, giàu có, đối lập với 穷矮丑 - lùn xấu nghèo, những người đàn ông vóc người thấp bé, không có dáng, lại không có tiền.

Ai để ý nhiều như vậy!

Lấy khoai tây chiên ra bỏ vào dĩa, tắt lửa. Quý Ưu Trạch bưng hai dĩa đồ ăn mình làm ra, để lên bàn cơm. Lúc sau, cô lại đổ nửa nổi nước vào nồi hấp hơi bên cạnh cái chảo, đun sôi rồi để sủi cảo vào.

Bận rộn cả buổi, Quý Ưu Trạch dựa vào bên cạnh nồi, cảm thấy mình sắp mất nửa cái mạng rồi. Cảm giác nấu ăn thật sự quá khó khăn. Quý Ưu Trạch đột nhiên sinh ra ngưỡng mộ với những người biết nấu ăn.

Cô nghĩ, những người đó thật sự không thể gọi là người được, phải gọi là thần!

Sau khi hấp sủi cảo xong, Quý Ưu Trạch còn chưa kịp lau mồ hôi, lại không kịp cởi tạp dề trên người, chuông cửa đã vang lên.

Vớt cái sủi cảo cuối cùng ra dĩa, Quý Ưu Trạch lại lao nhanh ra mở cửa.

Khang Tịch xuất hiện trước cửa. Trước người nàng, còn có hai cô bé đang đứng.

Hai cô bé lớn lên đều trắng mịn như bào ra từ ngọc, nhìn sơ qua tuổi cũng không lớn lắm.

Cô bé khá cao cột tóc đuôi ngựa, sáng sủa, mặc một bộ đồng phục học sinh cũ, rộng thùng thình, vẻ mặt có chút giống bà cụ non, trông cũng chỉ khoảng tám tuổi.

Cô bé thắt tóc bím đôi, tóc mái dày, mặc một chiếc váy lá sen trắng, thêm quần yếm màu xanh đen, nhìn khoảng bảy tuổi.

Có điều, hai cô bé này trông khá đặc trưng.

"Con bé tên Tống Dũ." Khang Tịch vỗ cô bé đuôi ngựa.

"Con bé tên Tống Vũ." Khang Tịch vỗ cô bé thắt bím đôi.

*Cả hai bé đều là Vũ, một là vũ (舞- khiêu vũ), một là vũ (雨- mưa) từ mưa phiên âm là yǔ nên mình để Tống Dũ cho dễ phân biệt hai bé :3.

"Đây là bạn của dì Khang, cô Quý Ưu Trạch." Sau cùng, Khang Tịch giới thiệu Quý Ưu Trạch với hai cô bé.

"Con chào cô Quý ạ..." Hai cô bé nghe giới thiệu xong, có hơi mắc cỡ, ngại ngùng chào hỏi.

Trước đến giờ Quý Ưu Trạch không giỏi giao tiếp với con nít, chỉ có thể vươn tay như đang duyệt bình cười nói: "Chào các đồng chí..."

Nhưng mà, cứ coi như là vô tâm cắm liễu liễu thành râm* đi, hành động tùy tiện này của cô, ngược lại làm hai cô bé đều thả lỏng, không còn khẩn trương như trước, bật cười khúc khích.

*Thành công lại đến từ thứ không ngờ.

Sau đó Quý Ưu Trạch lập tức nhường đường cho các bé vào. "Vào đi, cô làm vài món rồi!"

Sau khi Tống Dũ và Tống Vũ vào cửa, Khang Tịch cũng đi vào. Quý Ưu Trạch kéo tay Khang Tịch lại nói: "Làm sao để ở chung với con nít vậy? Mình sợ lắm!"

"Từ từ sẽ ổn thôi." Khang Tịch nói xong, thừa dịp hai cô bé xoay người sang nơi khác, đột nhiên sát lại gần má của Quý Ưu Trạch, hôn một cái.

Quý Ưu Trạch che mặt, tim lại đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.

Lúc này, Tống Dũ xoay người lại hỏi: "Cô Quý, cặp sách của bọn con để ở đâu thì được ạ?"

Trong lòng Quý Ưu Trạch còn đang lơ lửng trên mây, nghe vậy bay về trả lời: "Các con xem chỗ nào thuận mắt thì để đó đi, không sao đâu!"

Tống Dũ và Tống Vũ nghe vậy, chớp mắt vài cái, tỏ vẻ không hiểu những lời này lắm.

"Đưa cho dì." Lúc này, Khang Tịch đi đến phía sau các cô bé, giúp hai cô bé lấy cặp sách xuống, đặt trên tủ ngắn bên cạnh ti vi trong phòng khách.

Sau khi mọi người rửa tay xong, ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Sủi cảo vốn làm phần hai người, giờ chia thành phần bốn người, xếp trong cái dĩa trắng sáng. Ở giữa xếp hai dĩa đồ ăn. Theo thứ tự là cánh gà và khoai tây chiên.

Chỉ ngửi mùi vị, thật ra cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng mà màu sắc có hơi thâm một chút. Cũng may sủi cảo là Dương Thải Lâm hướng dẫn làm, bề ngoài trông cũng tàm tạm. Dù sao thì mấy cái làm hư đều ném hết.

Khang Tịch cắn một cái sủi cảo, lập tức ngạc nhiên. Không thể tin nổi, món ăn ngon như vậy mà Quý Ưu Trạch làm được! Mùi vị này, thật sự nếu bán ra ngoài so với mấy đầu bếp ngoài phố ngon hơn nhiều!

"Wow, cánh gà kìa!" Nhưng mà, Tống Vũ chỉ quan tâm dĩa cánh gà, hai mắt cô bé gần như phát sáng.

Lúc này, Tống Vũ đang vươn chiếc đũa về phía cánh gà, kẹp lấy, bỏ vào chén của mình.

Quý Ưu Trạch gần như là nín thở nhìn cô bé làm xong một loạt động tác này.

Nhưng mà, lúc Tống Vũ cắn một miếng, lại lặng lẽ bỏ qua một bên, cũng không nói bất kỳ lời nào, lấy nước uống vài hớp.

Quý Ưu Trạch cảm giác trái tim mình bị viên đạn xuyên thấu, tổn thương nghiêm trọng.

Đúng lúc này, Khang Tịch cũng vươn chiếc đũa về phía dĩa cánh gà.

Trái tim Quý Ưu Trạch sắp nhấc đến cổ họng.

"Mình thấy, dĩa cánh gà này nên bỏ đi. Trước đừng ăn nữa." Quý Ưu Trạch lập tức đứng dậy, định bưng dĩa cánh gà đi.

Nhưng mà Khang Tịch lại đi trước một bước, bưng cánh gà đứng dậy.

Quý Ưu Trạch thầm nghĩ, nếu như bị tên kia ăn, vậy sẽ hoàn toàn phơi bày ra mình là một đầu bếp bỏ đi rồi, vậy nên vội vàng đứng dậy theo, vươn tay, cầm mép dĩa.

"Thả. Tay." Khang Tịch nhìn Quý Ưu Trạch, gằng từng chữ.

"Không. Thả." Quý Ưu Trạch vươn ngón trỏ tay trái để trống, quơ quơ trên không.

"Món đó, ăn rất ngon ạ..." Lúc này, đột nhiên Tống Vũ nhẹ giọng lên tiếng.

Quý Ưu Trạch không hiểu, xoay người nhìn Tống Vũ, giống như là tận mắt nhìn thấy kỳ quan thế kỷ nào đó, vẻ mặt lạ lùng.

"Không phải mặn lắm à?" Quý Ưu Trạch chú ý tới, ly nước của cô bé kia uống cạn còn nửa cốc.

"Không phải ạ, chỉ là con ăn quá gấp, sủi cảo chưa nuốt xuống lại gặm cánh gà, bị nghẹn, nên mới uống nhiều nước." Tống Vũ nói, hai mắt cười cong lên.

"Thật không?" Quý Ưu Trạch đột nhiên lại có tự tin.

Khang Tịch thấy dáng vẻ Quý Ưu Trạch hoang mang hoảng loạn, muốn cười. Chỉ là, Quý Ưu Trạch không ngăn nữa, để cho nàng ăn. Thật sự, tuy màu sắc cánh gà trông rất thâm đen, nhưng mùi vị vừa phải, không đầy dầu mỡ, mùi thơm ngon miệng.

Phải nói là, từng món ăn này, Quý Ưu Trạch đều căn cứ theo đúng công thức để làm. Bao gồm cả các loại gia vị cần bao nhiêu gram bao nhiêu mililit, cô đều cẩn thận lấy dụng cụ ra cân. Chỉ có điều là lấy nhầm tương đen với xì dầu, nên màu sắc biến thành khá kỳ lạ.

Sau khi cơm nước xong, mỗi người đều xắn tay áo lên, muốn giành rửa chén, tình cảnh thật hăng say.

"Hai con đi xem ti vi đi, để cô rửa chén là được rồi." Quý Ưu Trạch nói rồi muốn ra ngoài mở ti vi.

Nhưng vừa quay đầu lại, thấy hai cô bé Tống Dũ và Tống Vũ bưng chén dĩa chạy vào phòng bếp. Ngay cả Khang Tịch cũng không ngăn các cô bé.

"Này, hai con, không cần phải vậy đâu..."

"Các dì để hai bọn con rửa đi. Không thì bọn con áy náy lắm..." Tống Dũ đi đến, đẩy Quý Ưu Trạch và Khang Tịch ra ngoài, còn bổ sung một câu: "Khi mẹ còn sống có nói, làm người không thể chỉ biết đòi hỏi người khác muốn ăn uống, nhất định phải biết dùng chính sức lao động của mình để đổi lấy. Sau này lớn lên sẽ không trở thành một người vô dụng."

Cô bé nói rất có lý, Quý Ưu Trạch nghĩ nếu như lúc này mình tiếp tục ngăn cản, nhất định là cô cố tình nuôi dưỡng hai cô bé thành người vô dụng.

Sau khi dọn dẹp xong, đã hơn bảy giờ. Bên ngoài từ lâu đã đen kịt một mảnh.

Sau khi Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đẩy hai cô bé đi ngâm nước tắm, quay lại phòng khách, mở ti vi chờ đợi "Chúng ta là người tấn công" có Quý Ưu Trạch tham gia phát sóng.

Còn năm phút. Quý Ưu Trạch trông vô cùng hào hứng, một hồi uống vài ngụm nước, một hồi lại bỏ gối ôm lên đùi nhào nặn.

Đôi mắt trong veo như nước, ánh xạ màn hình ti vi thay đổi liên tục. Dù sao lúc tham gia ghi hình chương trình kia, cảm giác rất vui, nên sau khi Quý Ưu Trạch ghi hình xong, rất chờ mong kết quả cuối cùng.

Hơn nữa chương trình này phát sóng tới nay, nhanh chóng trở thành chương trình giải trí quốc dân đứng đầu, rất nhiều ngôi sao đang nóng lòng muốn tham gia.

Nhưng mà, xem được năm phút, Khang Tịch phát hiện một vấn đề: Phân cảnh của Quý Ưu Trạch, sao lại bị cắt nhiều vậy?

Tập này khách mời là Quý Ưu Trạch và Âu Dương Thần Trình, danh tiếng của hai người tương đương nhau, nhưng mà phân cảnh của Âu Dương Thần Trình tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng nếu so với Quý Ưu Trạch thì nhiều hơn. Bao gồm cả người dẫn chương trình, đều nhiều hơn Quý Ưu Trạch rất nhiều.

***