Chương 34

Sau khi rời khỏi tiệc cưới, Quý Ưu Trạch nói mình có chút chuyện cần làm, không về khách sạn, cũng không tiện đường với Khang Tịch.

"Vậy không bằng mình đi với cậu?" Khang Tịch cười hỏi.

"Không cần, cái đó, tự mình có thể giải quyết?" Quý Ưu Trạch vội khoát tay từ chối.

Vậy nên, Khang Tịch đành phải gật đầu, đi trước. Đợi đến khi bóng dáng Khang Tịch hoàn toàn biến mất, Quý Ưu Trạch mới đi ra ngoài. Nhìn xung quanh một hồi, mới đi đến chỗ mà Hướng Dụ Cẩm nói.

Là một quảng trường, Quý Ưu Trạch ôm tâm tình lo sợ bất an đi đến đối diện quảng trường, đè thấp mũ xuống một chút, kéo kính râm xuống, lại kéo khẩu trang lên cao. Nhìn sang bên kia quảng trường, lại nhìn sang bên cạnh lối đi bộ, tìm kiếm ông già bán hoa trong truyền thuyết kia.

Cảm giác thật ngu ngốc, loại chuyện đó sao có thể tin? Quý Ưu Trạch nghĩ như vậy, quay đầu muốn chạy. Thế nhưng, nếu đã đến rồi, không bằng đi dạo nhìn một chút thôi, coi như là dạo mát thưởng thức phong cảnh có sao đâu?

Nghĩ đến đây, nên Quý Ưu Trạch lại dừng chân, xoay người lại, tiếp tục tìm kiếm. Không bao lâu, cô nhìn thấy một ông lão kéo một chiếc xe ba bánh đầy hoa chậm rãi từ quán ăn nhỏ đối diện đi qua, vậy nên Quý Ưu Trạch lập tức đi qua lối đó.

"Cô gái, mua hoa sao?" Ông lão mỉm cười nhìn Quý Ưu Trạch.

"Mua, tất nhiên mua. Lấy hai cây." Quý Ưu Trạch quá khẩn trương, chợt quên mất chuyện hoa chữ Lượng.

"Ha ha, hai đóa hoa hồng đúng không? Có ngay." Ông lão nói xong, lấy ra hai đóa hoa hồng.

Sau một lát, đúng thật là có ông lão bán hoa đến. Giống lời nói của Hướng Dụ Cẩm. Mặt mũi hiền lành.

Quý Ưu Trạch nghĩ một hồi, đi đến phía trước, ho hai tiếng, nói: "Ông ơi, hôm nay có bao nhiêu người mua vậy?"

Theo lời Hướng Dụ Cẩm, có vẻ như người thứ một trăm mua, có thể được hạt giống hoa kỳ lạ đó.

Ông lão nghe vậy, nói: "Hôm nay buôn bán cũng không tệ lắm, ông vừa mới mở hàng, không ít người đến mua, cụ thể bao nhiêu người ông cũng không rõ lắm."

Quý Ưu Trạch còn muốn hỏi nhiều thêm chút, nhưng cảm thấy hỏi trực tiếp, cảm giác quá đần, vậy nên cầm hai đóa hoa cúi đầu đi về nhà.

Sau một lát, cô nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Bây giờ tôi mua, có phải người thứ một trăm không?" Giọng nói kia trong trẻo thuần khiết, ngọt mà không ngán.

Quý Ưu Trạch lập tức nghe ra là ai đến. Vậy nên, cô dừng chân tại chỗ, vểnh lỗ tai lên nghe chút tình hình bên kia.

"Này... tiểu thư, tôi bán hoa rất ít khi đếm hết, cụ thể bán ra bao nhiêu, đều là tối về mới thống kê. Với lại cũng không phải thống kê bán cho bao nhiêu người..." Ông lão ngại ngùng nói.

Quý Ưu Trạch hơi quay đầu, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai, chứng minh suy đoán của mình, tiếc là người nọ bị ông lão mặc áo khoác dài rộng che mất, nhìn không được.

"Không phải nghe nói, sẽ tặng hạt giống này nọ sao?"

"Hạt giống gì? Cô gái cô đừng đùa tôi chứ, cô có muốn mua hoa không? Những bông hoa này tươi cả!"

"Tôi... mua."

"Có ngay, cô muốn mua hoa gì?"

"Hoa hồng, lấy hai đóa đi."

"Có ngay..."

Sau một lát, ông lão đẩy xe rời khỏi.

Vậy nên, cô gái vẫn luôn bị ông lão che mất cuối cùng cũng lộ mặt thật.

Hình như nàng vẫn chưa chú ý tới Quý Ưu Trạch, chỉ cúi đầu bỏ ví tiền vào túi xách trên vai, lại vén sợi tóc bị gió thổi, quan sát đóa hoa trong tay. Qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, sau khi thấy Quý Ưu Trạch, nàng hơi hé môi dưới, kính râm gần như bị kinh ngạc rớt xuống mũi.

Ba phút sau.

Hai cô gái cầm hai bó hoa trên tay, đi bên cạnh nhau mang hai tâm sự khác nhau. Hình như đều đang suy nghĩ nên nói gì, nhưng từ đầu đến cuối lại không có ai mở đầu.

Hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, cánh hoa bên ngoài mềm mại, quấn trong lớp nilon trong suốt, trông rất đẹp.

Qua một lúc lâu, Quý Ưu Trạch rốt cuộc nhịn không được, nói: "Ha ha ha, không phải cậu tin Hướng Dụ Cẩm, nên mới..."

"Chẳng lẽ cậu không thế?" Khang Tịch giận cô liếc mắt, quay bông hoa trong tay.

"Mình cũng thế..." Quý Ưu Trạch lấy ra một tay, gãi gãi đầu, nói: "Từ nhỏ mình đã thích xem các loại chương trình khoa học, nên dưỡng thành thói quen, nhìn thấy hay nghe thấy được chuyện mình không hiểu, mình sẽ muốn đến đó, hiểu rõ hơn."

Quý Ưu Trạch nói, giơ lên hoa hồng trong tay, ấp a ấp úng nói tiếp: "Nên, nên, xuất hiện màn này cho cậu xem."

"Ờm." Khang Tịch nhíu mi, không thèm nói lại.

Hai người vẫn như vậy chậm rãi đi qua một quán trà, đi qua một quán trà sữa, đi qua một cửa hàng trang sức, đi qua một cửa hàng ăn nhẹ Đài Loan.

"Vậy, cậu thì sao?" Quý Ưu Trạch không nhịn được, chỉ chỉ hoa trong tay Khang Tịch.

"Mình cũng giống cậu đó." Khang Tịch quay đầu trả lời.

"Thật à." Quý Ưu Trạch gật đầu, lại vươn tay sờ sờ lỗ tai.

"Chỉ là, hoa nay mua, không biết nên xử lý sao nữa." Lại quay cành hoa vài vòng trong tay, khóe mắt Quý Ưu Trạch liếc về phía Khang Tịch.

"Cậu thích hoa không, thích thì mình đưa cậu." Ưu Trạch nói xong, quăng hoa trong tay vào lòng Khang Tịch.

"Ờm." Tay trái Khang Tịch cầm hoa của mình, tay phải cầm hoa của Quý Ưu Trạch, sau đó gộp lại một chỗ.

Hai người không hiểu sao có chút xấu hổ, có hơi ngốc.

Qua một lúc lâu, Quý Ưu Trạch hỏi lại lần nữa: "Ngày ấy, không phải cậu nói có chuyện muốn nói với mình sao? Lúc sau cậu cũng không nhắc lại nữa, là chuyện gì vậy?"

Khang Tịch nghe vậy, suy nghĩ một hồi lâu, ngẩng đầu, hỏi: "Suy nghĩ của cậu vẫn như trước chứ?"

"Suy nghĩ gì?" Không hiểu, Quý Ưu Trạch cảm thấy tay mình có hơi ướt mồ hôi.

"Khi đó, trong lớp có cặp đôi chia tay, sau khi hai bên chịu tổn thương, lại bên nhau lần nữa. Nhưng không bao lâu, lại chia tay. Sau đó hôm nọ lúc ăn cơm trưa, cậu có nói một câu." Khang Tịch có trí nhớ dai, thật sự rất khủng bố.

"Mình?" Quý Ưu Trạch chỉ ngực mình, không rõ.

"Lúc đó cậu nói, cậu khinh bỉ nhất là ăn xong người ta. Rồi chia tay, lấy cớ không hợp nhau. Nếu không hợp nhau, cũng không thể quen nhau, tại sao còn muốn quay lại. Ừm, lúc đó cậu nói, đại khái là ý này." Khang Tịch hơi vểnh khóe môi, quay đầu nhìn cô.

"Hả, mình nói? Thật không?" Ngón tay Quý Ưu Trạch vẫn chỉ trong ngực mình lại chỉ mặt mình, trừng mắt khó tin mà hỏi.

Khang Tịch để hoa dưới cằm, gật đầu.

"Khi đó, à, hình như mình thật sự có nói... Nhưng mà, cái đó, tình huống không giống! Tại sao có thể quơ đũa cả nắm được? Cái đó, hai người kia mỗi ngày đánh nhau, vốn không biết quý trọng này nọ, tiếp tục như vậy cho dù không chia tay, cũng sẽ có gì đó... nói chung là, quá bạo lực! Chúng ta... sao có thể đánh đồng với loại tình cảm đó..."

Sau khi nghĩ về nó, lòng Quý Ưu Trạch hoảng hốt, trở nên nói năng lộn xộn. Nhưng lại không dám lớn tiếng, nên vẻ mặt đều sắp bứt rứt đến vặn vẹo.

"Với lại, cậu xem, hai chúng ta tới giờ cũng chưa từng đánh nhau hoặc tranh cãi quá quyết liệt đúng không? Với lại... cậu xem, khi đó chúng ta đều nhỏ... đều không hiểu chuyện. Bây giờ, bày giờ chúng ta đã là người lớn, đâu còn sẽ..."

Khang Tịch thật không ngờ, mình chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, vậy mà có thể làm Quý Ưu Trạch gấp đến nỗi giống như kiến bò trên chảo vậy. Khang Tịch nở nụ cười, xì một tiếng.

Ngay sau đó, nàng kéo tay trái của Quý Ưu Trạch.

"Hôm đó mình muốn nói với cậu là... hay là chúng ta thử quay lại với nhau được không." Lúc Khang Tịch nói chuyện, cố sức ngắt ngón tay Quý Ưu Trạch.

Trong nháy mắt đó, Quý Ưu Trạch cảm thấy trời đông giá rét trước mắt đều bị nắng ấm đập tan, thế giới xuân về hoa nở. Loại cảm giác này, vừa khó tin, lại tuyệt vời. Như có nai con chạy nhảy bên dòng suối, lắc lư không ngừng.

Quý Ưu Trạch choáng váng. Một tay cô đặt trước ngực, vừa quay đầu nhìn Khang Tịch, chân dài vừa bước đi về phía trước một bước. Cho là mình đang nằm mơ.

"Cậu làm gì đấy, đi vào giáo đường hả?" Khang Tịch quay đầu lại, nhìn tư thế cứng ngắc khôi hài của Quý Ưu Trạch, không nhịn được cười ra tiếng, cầm hoa hồng trên tay trái đánh một cái lên đầu gối Quý Ưu Trạch.

"Không phải, mình chỉ là, thật không ngờ chúng ta có thể lại..." Quý Ưu Trạch kích động đến nỗi đầu lưỡi không lưu loát.

"Nếu chúng ta đều không buông bỏ được đối phương, vậy, vì sao không thể thử quay lại lần nữa chứ?" Khang Tịch cúi đầu, ngắm hoa hồng trong tay.

Thật ra trong lòng nàng, cũng xa xa không thể so với bình tĩnh biểu hiện bên ngoài. Rõ ràng hiểu được, chỉ cần mình nói ra, Quý Ưu Trạch nhất định sẽ đồng ý thử quay lại. Nhưng mà, thật sự đến lúc lời đến bên miệng, lại vẫn cứ suy nghĩ rất nhiều thứ.

Quý Ưu Trạch thật sự sẽ đồng ý sao? Chuyện cậu ấy thích mình cũng đã xác nhận mà? Rất rõ ràng, nhất định là thích mình! Nhưng, có thật không? Hay là tự mình có bệnh hoang tưởng, hệ thống não mình tùy tiện nói bừa lừa mình à?

Con người là kỳ quái như thế, ngay cả khi đã trưởng thành, hơn nữa đã trải qua rất nhiều việc, nhưng khi đối mặt với tình cảm, vẫn có thể thay đổi đến cẩn thận từng li từng tí.

Sau khi Quý Ưu Trạch nghe Khang Tịch nói, nội tâm vẫn vô cùng kích động như cũ. Giống như là sóng biển nhấp nhô trên bãi cát, lúc sóng biển dạt ra, lại cuồn cuộn tràn vào lần nữa. Loại cảm giác này, rất kỳ diệu. Trái tim, đang nhảy nhót.

Ban đầu, quan hệ không có tiến triển đến bước này, lúc chưa đâm thủng, các loại ở chung, cảm giác vẫn tương đối tùy ý tự nhiên. Nhưng sau khi thật sự bên nhau, ngược lại có chút xấu hổ luống cuống. Luôn cảm thấy, không biết nên dùng phương thức gì đối mặt với nhau.

"Vậy... sau này cậu, là bạn gái của mình?" Quý Ưu Trạch hỏi.

Khang Tịch gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi nghĩ đến, sau này mình có lộc ăn, có phải cậu rất kích động không hử?"

Quý Ưu Trạch nghe vậy, cả khuôn mặt đỏ đến mang tai, khẩu trang và kính mắt vốn không có tác dụng. Cái lỗ tai kia, trông thật giống như sắp bốc khói.

"Cô hai à, cậu đang nghĩ gì đấy?" Khang Tịch nghiêng đầu nhìn cô, dở khóc dở cười.

"Không có, cái gì mình cũng không nghĩ, là tự cậu nói để người ta rất cái gì gì đó."

"Cái gì gọi là rất cái gì gì đó? Mình nói gì cơ?" Khang Tịch hỏi đến cùng.

"Cậu... thì là cái kia, ôi trời..."

"Cậu đúng thật là... đầu óc suy nghĩ khác người. Ý của mình là, mình làm cơm nấu ăn không phải rất hợp khẩu vị của cậu sao? Nên mình nói, sau này cậu có lộc ăn." Khang Tịch cầm vài đóa hoa, ánh mắt liếc nhìn về phía cô.

"A ha ha, đúng vậy ha, đúng vậy, ha ha!" Quý Ưu Trạch đỡ lấy gương mặt như trái cà chua, cười đến xấu hổ.

"Nhưng mà, hình như cậu, vẫn chưa cho mình ăn sủi cảo, đúng không?" Khang Tịch đột nhiên quay đầu, tay nắm tay Quý Ưu Trạch tăng thêm vài phần lực.

"Cậu muốn ăn à? Gì chứ, nếu cậu muốn ăn, lúc nào mình cũng có thể làm cho cậu! Thật ra, cậu không biết đó, mình có thể làm món ăn khác cũng sẽ không làm, nhưng mà mấy năm nay, mình cũng học được làm sủi cảo, sủi cảo mình làm siêu ngon đó!" Quý Ưu Trạch nói xong, trong đầu lại nổi lên một loạt các câu hỏi.

Sủi cảo với hoành thánh có phải cùng loại da không? Còn có bánh bao... dù sao, đều băm rau thịt nhét vào bột nhỉ? Chắc là không khó, chung chung là nhào bánh, sau đó nhồi nhân thịt ở chính giữa rồi nặn? Đúng, gạo nếp trong bánh bao Nhật Bản với gạo nếp trong món ăn Trung Quốc không phải cùng loại nguyên liệu đó sao?

Quý Ưu Trạch càng cố gắng tự hỏi, các dấu chấm hỏi trong đầu sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi sắp bóp nát vũ trụ của cô.

Đương nhiên Khang Tịch không biết suy nghĩ trong đầu Quý Ưu Trạch lấp đầy hình ảnh làm sủi cảo. Mặc dù không tin Quý Ưu Trạch biết làm sủi cảo, nhưng cũng hiểu được có thể sẽ không quá tệ.

Đúng lúc này, người đại diện Thái Vân của Khang Tịch đột nhiên gọi tới.

Vậy nên, Khang Tịch đành phải buông tay Quý Ưu Trạch ra, lấy một tay nhận điện thoại.

"Alo, chị Vân, có chuyện gì vậy?" Khang Tịch hỏi.

"Hôm nay có một chương trình tên là "Ngôi sao giải trí" mời một người đàn ông tới làm khách mời mang mặt nạ. Trong chương trình không tiết lộ tên thật của ông ta, biệt danh là 'Bánh bao nhà quê', ông ta tự nói trước đây quan hệ cùng nhà em rất tốt, vạch trần rất nhiều chuyện gọi là có liên quan đến em. Em biết ông ta không?" Giọng nói của Thái Vân nghe có vẻ rất lo lắng.

Khang Tịch nghe vậy, vẻ mặt nhanh chóng nghiêm túc. Quý Ưu Trạch bên cạnh cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Ông ta nói gì vậy?" Khang Tịch hỏi.

"Rất nhiều chuyện. Bao gồm cả chuyện em học tiểu học ở đâu, đã từng làm gì, thậm chí còn có chuyện nhảy lầu của em với Chu Ngọc Liên. Khi nào em có thời gian thì xem thử đi. Chị đã ghi lại chương trình đó rồi, gởi trong hộp thư của em đó. Chị gọi cho tổ chương trình, hỏi người đó là ai, tổ chương trình kia sống chết không nói. Hình như là một người tương đối có lai lịch."

"Vâng." Khang Tịch cúp điện thoại xong rồi lại nhìn điện thoại.

Một người tương đối có lai lịch. Những người nàng quen biết, người có lai lịch nhiều không kể hết, trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể nghĩ ra là ai có thù với mình.

"Xảy ra chuyện gì?" Quý Ưu Trạch hỏi.

"Mình muốn mau về nhà, chị Vân gửi đồ đến cho mình, mình phải xem càng nhanh càng tốt." Khang Tịch nắm điện thoại trong tay, ngón tay căng thẳng.

Nếu như đối phương vạch trần chỉ một chút, vậy thì không có gì quá ngạc nhiên, nhưng nếu như cái gì cũng vạch trần, vậy thì không bình thường.

***