Chương 12: Một loại diễn dịch khác khiến mọi người kinh ngạc

Chương 12. Một loại diễn dịch khác khiến mọi người kinh ngạc

Trong bụng giống như đặt một con dao, lật qua lật lại, khuấy đến khuấy đi, Quý Ưu Trạch đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Chẳng lẽ tối hôm qua ăn phải thứ gì không nên ăn? Hay là nói, sáng sớm uống sữa tươi quá hạn?

Quý Ưu Trạch siết chặt nắm tay. Cơn đau nhẹ thế này, không sao, cô có thể chịu được!

Khi quay bộ phim truyền hình nào đó, vì nam chính sai sót, mùa đông nhảy vào trong nước mấy lần, suýt chút nữa là đông thành cây kem như vậy mà, bọn họ có thể chịu được, chớ nói đến đau đớn nhỏ thế này?!

Đúng là chịu đựng một chút, đau đớn giảm bớt.

Quý Ưu Trạch quay đầu lại thấy Triệu Văn đang nhìn mình, vậy nên dùng ánh mắt hỏi cô ta làm sao vậy. Triệu Văn ngẩn ra, lập tức cười xấu hổ, lắc đầu.

Sau đó, Thôi Mộng Viên bí mật nói mấy câu với một nhân viên, nằm lên bàn, đạo diễn nói tiếng bắt đầu.

"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, sau đó biến mất không tiếng động.

Mắt Thôi Mộng Viên đang nhắm đảo qua lại, yên lặng, tay cầm lấy cái gối đạo cụ có hơi khó khăn.

Sau đó, tiếng đập cửa cốc một tiếng vang lên lần nữa.

"Mình vào đây." Khang Tịch nói, đẩy cửa lộ ra một lỗ nhỏ, chậm rãi bước một chân vào, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Đến bên cạnh Thôi Mộng Viên, Khang Tịch vươn tay, hơi dừng lại, sau đó khoát lên cổ tay Thôi Mộng Viên, chậm rãi ngồi xuống.

"Quan Cảnh. Mình biết cả đời này có thể cậu sẽ không tha thứ cho mình, xin lỗi. Mình chỉ muốn đến nói với cậu một tiếng xin lỗi." Khang Tịch nói, nước mắt chảy xuống đôi gò má, theo gò má chảy xuống lưng tay của Thôi Mộng Viên.

Ngón tay Thôi Mộng Viên khẽ động, sau đó chậm rãi mở hai mắt, nhìn Khang Tịch, giống như nhìn một người xa lạ.

"Cậu đi đi. Đừng giả mù sa mưa như thế. Tôi chịu không nổi." Thôi Mộng Viên nói không chớp mắt.

"Mình..." lời Khang Tịch còn chưa nói hết, Thôi Mộng Viên thò tay tìm kiếm, làm bộ nhấn nút, nhân viên bắt đầu sắm vai "y tá" đưa Khang Tịch ra ngoài.

Sau khi Vương Nguyệt Bán và Bạch Lâm xem xong, biểu cảm vẫn như lúc ban đầu, không có gì thay đổi.

Nhưng Quý Ưu Trạch biết, Thôi Mộng Viên vẫn có thể, chí ít so với Sở Hàm kia chắc chắn tốt hơn. Chỉ là, cứ cảm thấy thiếu gì đó.

Ngay sau đó là Triệu Văn.

Triệu Văn diễn đến tột cùng là như thế nào, Quý Ưu Trạch không rõ, bởi vì bụng cô đột nhiên lại đau. Cơn đau đến một trận lại một trận, khi thì bình phục, khi thì trầm trọng hơn, còn có chút buồn nôn.

Đợi đến khi cô bình thường lại lần nữa, Triệu Văn đã diễn xong.

Sau đó nghe được Vương Nguyệt Bán gọi tên mình, Quý Ưu Trạch đứng dậy, đi tới, chào mọi người một cái, sau đó nằm lên bàn kia.

"Cốc cốc cốc." Khang Tịch gõ cửa.

Quý Ưu Trạch không phản ứng.

"Tôi thấy cô ta đang bắt chước theo cô đó..." Triệu Văn hơi nghiêng người, thì thầm với Thôi Mộng Viên.

Thôi Mộng Viên liếc mắt nhìn Triệu Văn, trên mặt lộ ra biểu cảm không thèm để ý.

Lúc này, Khang Tịch trực tiếp đẩy nhẹ cửa ra.

Cót~~ két~~

Tiếng động kia rất nhỏ, nhưng vẫn bị Quý Ưu Trạch nghe được. Cô hơi nhíu mày, hai khuỷu tay để trên bàn, hơi nâng người, nhìn phía Khang Tịch.

Hình như chỉ xác định là ai tới. Sau đó, Quý Ưu Trạch lại tiếp tục nằm xuống, xoay người nhắm mắt lại, nghiên người ngủ.

"Quan Cảnh. Mình biết cả đời này có thể cậu sẽ không tha thứ cho mình, xin lỗi. Mình chỉ muốn đến nói với cậu một..." Khang Tịch nói, nước mắt rơi trên gò má, vươn tay chuẩn bị nắm tay Quý Ưu Trạch.

Nhưng, Quý Ưu Trạch lại nắm tay lại một lần nữa, nhắm mắt lạnh lùng nói: "Xin lỗi đúng không? Nếu nói thì cũng nói xong rõ ràng rồi, còn nói gì áy náy nữa? Nhưng thật ra, đáng thương cho vị hôn phu kia của cậu, cậu đã đồng ý lấy anh ta, còn chạy tới dây dưa cùng tôi, chỉ sợ là cậu nên nói xin lỗi với anh ta mới đúng đấy."

Quý Ưu Trạch nói, cơ thể càng nghiên thêm, gương mặt gần như vùi vào gối đầu.

"Mình đã từng thực hiện rất nhiều hứa hẹn với cậu, mình từng nói mình sẽ đi cùng cậu suốt đời." Khang Tịch nói, hít sâu một hơi rồi thở ra, sau đó hai tay cắm trong túi, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nước mắt dâng lên. "Nhưng mình thật khốn nạn, vậy mà không thực hiện được một việc này."

"Cậu thật sự... rất phiền, cậu đi đi, đừng nói những lời vô dụng này." Cơ thể Quý Ưu Trạch cuộn mình lại như đứa trẻ, nghèn nghẹn trầm thấp trả lời.

"Thật xin lỗi." Sau khi Khang Tịch nói xong ba chữ này, trầm mặc trong chốc lát lại nói thêm: "Là mình quá hèn nhát. Không thể như cậu, không quan tâm đến ánh mắt người khác, cũng không có cách nào trơ mắt nhìn cha mẹ mình chịu đựng chỉ trích của người khác. Là thế giới này quá sai, quá quá đáng."

Nghe vậy, Quý Ưu Trạch đột nhiên hừ lạnh cười, mắng trả: "Sao phải tìm mượn những cái cớ này? Thế giới là dựa vào con người mà thay đổi, nếu như mỗi người đều như vậy, không cố gắng, thế giới chỉ có thể vĩnh viễn không thay đổi. Cũng tỷ như nói khoa học văn minh, nếu không có người thách thức khám phá, tiến hành thăm dò, sợ rằng hôm nay chúng ta vẫn sống trong lạc hậu. Chính cậu không có lá gan thực hiện lựa chọn của riêng mình, cũng đừng đổ lỗi cho thế giới này!"

Sau khi nói xong, có lẽ do tâm tình quá kích động, Quý Ưu Trạch đột nhiên xoay người lại, mắt hồng hồng.

"Tôi biết cậu lo lắng nhiều thứ, cũng biết cậu không thích người đàn ông đó. Nhưng cậu biết gì không, Trầm Thanh Thiển, cậu như vậy mới khiến tôi không nhìn nổi. Nếu nói tình cảm của chúng ta chưa đủ sâu, phai nhạt, tôi chấp nhận. Nhưng sự thật không phải như thế. Chúng ta vẫn yêu vẫn bên nhau, nhưng cậu lại vì những thứ lộn xộn đó mà lo lắng, muốn đẩy tình cảm của chúng ta vào vực sâu. Ha, tôi thật sự khinh thường cậu!" Sau khi Quý Ưu Trạch nói xong, đột nhiên ôm bụng, nhíu mày, viền mắt đỏ đến khó tin.

Toàn thân cô dường như đều run rẩy, nhưng lại tận lực ép xuống, cả người vẫn duy trì tư thế đó không nhúc nhích, nhưng trông rất cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch.

Không khí giống như tràn ngập một loại tuyệt vọng quỷ dị.

Khang Tịch nghe xong sửng sốt, chợt tới gần cô, kéo cánh tay cô.

"Đừng đυ.ng vào tôi!" Quý Ưu Trạch thét to, vung tay Khang Tịch ra, sau cùng lại như là thể lực chống đỡ hết nổi, cả người nằm sấp bên cạnh bàn, tâm tình kích động há mồm thở dốc.

"Đúng, là mình hèn nhát, nhưng, còn cậu thì sao?" Khang Tịch đứng vững, đột nhiên yếu ớt hỏi ra lời.

Quý Ưu Trạch nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhìn nàng, sau đó lại nhìn mặt đất, cắn cắn môi dưới.

"Mình nói phải luôn bên nhau thật tốt, vậy mà cậu vẫn nghi kỵ hoài nghi. Mình ra ngoài ăn cơm với ai, thì cậu đã bắt đầu tăng đề phòng. Làm một người, lẽ nào không thể có bạn bè khác?" Khang Tịch đột nhiên nắm vai Quý Ưu Trạch, nói: "Người thật sự dao động không phải mình, mà là cậu! Là cậu luôn cảm thấy chúng ta không đi đến cuối cùng, là cậu luôn nghi thần nghi quỷ không có cảm giác an toàn!"

"Sự thật có thể chứng minh, tôi nghi kỵ hoài nghi là chính xác chẳng lẽ không đúng? Bây giờ cậu chạy theo người khác chẳng lẽ không đúng?" Quý Ưu Trạch kéo tay Khang Tịch ra, sau đó ho khan một hồi.

"Cậu cho rằng cậu đúng?" Khang Tịch đe dọa nhìn cô, trả lời từng chữ một.

"Cười chết tôi, chẳng lẽ không đúng?" Quý Ưu Trạch thở chậm sau đó cười khổ trả lời.

"Vậy mình hỏi cậu, về chuyện mình với người khác kết hôn, cậu nghe ai nói, cậu lại chưa từng tìm mình để hỏi? Cậu đã xác thực chưa?" Khang Tịch lại nắm cổ tay Quý Ưu Trạch lần nữa.

Mọi người chung quanh đều quên là mình đang xem phim, cảm thấy hai người kia giống như là thực tại, không dám thở mạnh, thậm chí lòng bàn tay âm thầm đổ mồ hôi.

"Chuyện đã xác nhận, sao tôi còn phải quấn quít hỏi cậu? Hơn nữa cậu vừa đến liền nói xin lỗi, chẳng lẽ không phải nói rõ hết thảy? Cậu hỏi tôi nghe từ ai? Được, tôi cho cậu biết, là ba cậu quăng một xấp ảnh lên mặt tôi bảo tôi đừng phá hư gia đình cậu, hạnh phúc của cậu, cuộc sống của cậu!" Quý Ưu Trạch lại đáp trả lần nữa, giữa hai người, có một mùi thuốc súng nồng nặc.

"Đúng vậy, là mình nói xin lỗi, là mình nói mình cùng người khác đính hôn, bởi vì mình muốn biết kẻ ngu ngốc này có thể hỏi gì đó hay không, có thể vào lúc này làm điều gì đó giữ lại mình hay không! Ba mình? Chẳng lẽ cậu không biết ông ấy luôn phản đối chúng ta bên nhau? Cậu không nghĩ ông ấy sẽ vì chia rẽ chúng ta chuyện gì cũng làm được?" Sau khi Khang Tịch nói xong. Há mồm thở một hơi, nhưng mà hơi thở thở ra đều phát run.

Quý Ưu Trạch nghe vậy, đôi mắt mở to, không nói gì, cả người giống như là đông cứng lại.

"Đó là... ý gì?" Từ từ, chậm rãi, Quý Ưu Trạch hỏi ra bốn chữ.

Khang Tịch lại đột nhiên ôm lấy Quý Ưu Trạch, nói: "Mình với cậu bạn kia đi xem áo cưới, nhưng chuyện cũng không phải như cậu nghĩ. Người con trai kia là một người bạn nam của mình, cậu ấy muốn tạo bất ngờ cho cô ấy, nhưng lại sợ tự mình chọn cô ấy không thích. Tầm vóc mình với người bạn gái kia giống nhau, thị hiếu thẩm mỹ cũng hợp, cậu ấy kéo mình tới thử. Nhưng tình cờ làm cho ba mình mời người đến chụp hình, bởi vì ông ấy vẫn luôn giám sát từng cử động của mình. Nên, ông ấy rửa hình đưa cho cậu, cậu hiểu không?"

Ôm ấp của Khang Tịch rất mềm mại, rất thơm, thật giống như loại thuốc nào đó đầu độc lòng người.

Quý Ưu Trạch ngây ngốc bị nàng ôm vào lòng, phản kháng gì cũng không có, khóe mắt lập tức chảy xuống hai hàng nước mắt.

Lúc này, Khang Tịch buông Quý Ưu Trạch ra, lau khô nước mắt, mỉm cười nhìn Vương Nguyệt Bán, nói: "OK, kết thúc."

Nhưng mà, trong phòng im lặng như tờ.

Quý Ưu Trạch cũng vội vàng lau sạch nước mắt, nhảy từ trên bàn xuống, nhìn Vương Nguyệt Bán, lại nhìn Bạch Lâm, còn chưa tỉnh hồn lại.

Sau một lát, trong phòng truyền đến tiếng vỗ tay thật thưa thớt.

"Khang Tịch, tôi thật sự không nhìn lầm cô, năng lực biên kịch chuyện xưa cũng rất tốt." Bạch Lâm mỉm cười vỗ tay gật đầu.

"Không nghĩ đến hai người sẽ trình diễn đặc sắc thành như vậy. Nói một chút cho mọi người hiểu thế nào đi. Đột nhiên tôi rất tò mò. Khang Tịch trước đi." Vương Nguyệt Bán cũng một bộ dáng khen ngợi vô cùng.

Khang Tịch suy nghĩ một chút, sau đó cười yếu ớt nói: "Trong bản gốc, bao gồm cả phần kịch bản. Thanh Thiển là một cô gái nhìn như yếu đuối nhưng chưa hề cũng sẽ không buông tay. Kịch bản vốn không có cảnh Thanh Thiển đính hôn cùng người khác, cảnh đính hôn tồn tại trong bản tiểu thuyết xuất bản, hơn nữa bên trong bởi vì không phải nữ yêu nữ, nên Quan Cảnh cũng không có chuyện gì. Mà nếu bản gốc Trầm Thanh Thiển là một người sẽ không buông tay, đã nói lên cô ấy thật ra cũng không yếu đuối. Nên tôi nghĩ, đạo diễn cho cảnh diễn này, có lẽ là muốn để tôi diễn ra giữa Trầm Thanh Thiển và Quan Cảnh có phải có hiểu lầm gì hay không."

Bạch Lâm nghe vậy, thật sự thỏa mãn muốn chết. Bà vỗ tay nói: "Có cô ở đây, tôi hoàn toàn không cần lo lắng bộ điện ảnh này sẽ chạy sai. Bởi vì cô đã 'nhai nát' vai nhân vật Trầm Thanh Thiển này rồi, không hổ là diễn viên đó!"

Vương Nguyệt Bán nhìn Bạch Lâm lên tiếng xong, cũng gật đầu một cái.

"Quý Ưu Trạch thì sao? Nói thật đi, cô khiến tôi giật mình đó, Khang Tịch quăng ra lời thoại nào cô cũng tiếp trả được toàn bộ, hơn nữa còn phối hợp với cô ấy đến cùng, diễn xuất kịch bản trong lòng của Khang Tịch." Vương Nguyệt Bán híp mắt nhìn Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Tôi chỉ nghĩ, trong lòng Quan Cảnh nhất định rất yêu Trầm Thanh Thiển. Cho nên cô ấy điên cuồng cho nên thậm chí cô ấy còn tức đến bệnh. Nhưng điều này cũng nói rõ nội tâm cô ấy mềm mại yếu ớt bất lực. Ở thời điểm này, Trầm Thanh Thiển đến thăm cô ấy, cô ấy cũng sẽ không thật sự muốn đánh đuổi Trầm Thanh Thiển. Cô có thể sẽ nói rất nhiều lời độc ác để làm đau Trầm Thanh Thiển, nhưng cô càng hy vọng nhận được, đó là Thanh Thiển quay lại bên cạnh mình. Không phải, trong bản gốc, hai người đến cùng cũng sẽ không cùng một chỗ."

Bạch Lâm nghe xong, không nhịn được đứng lên.

Bà đi đến bên cạnh Quý Ưu Trạch, cười cúi đầu, sau đó cầm tay Quý Ưu Trạch, nói: "Làm rất tốt."

Quý Ưu Trạch nghe vậy, nở nụ cười, sau đó bụng lại kéo tới một trận đau, cô lại cảm thấy mình sắp xong đời rồi!

***