Chương 25

Khương Tô nói là trở về chuẩn bị lúc này đang nằm ở trên giường ngủ ngon, Khương Tô cũng có nằm mơ, nhưng giấc mơ của cô không giống với người bình thường, cô chưa từng mơ về quá khứ, mà giấc mơ của cô đều tiên đoán trước tương lai.

Cô mơ thấy cảnh tượng mình bị nhốt trong phòng thí nghiệm, ngày nào cũng bị rút máu để nghiên cứu về bí mật trường sinh bất lão.

Cô nằm trên một cái giường giải phẫu, mu bàn tay bị cắm ống truyền, trong ống truyền chính là máu của cô, chảy từng chút, từng chút ra bên ngoài, cô cảm nhận được bản thân vô cùng yếu ớt, đột nhiên cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, có người đi vào, khi ấy đầu óc cô không tỉnh táo khó nhọc quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông đi từ ngoài phòng thí nghiệm vào, người này mặc đồ phẫu thuật, đội mũ phẫu thuật và khẩu trang, dáng người cao to, bước về phía cô…

Khi cô cố gắng hết sức muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó, đột nhiên giọng nói của ông Tô vang lên.

“Khương Tô?”

“Khương Tô?”

“Dậy dậy...”

Khương Tô mở mắt ra.

“Khương Tô, mười giờ rưỡi rồi.” Nhìn thấy cô mở bừng mắt, ông Tôn nhắc nhở cô.

Khương Tô vẫn chưa tỉnh táo lại, cô còn đang đắm chìm trong giấc mơ.

Cô biết giấc mơ này chính là những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, cô sẽ bị người ta bắt giữ, trở thành vật thí nghiệm, mặc người khác nghiên cứu.

Khương Tô tự hỏi nguyên nhân, có lẽ là chuyện cô trường sinh bất lão bị phát hiện, loại chuyện này, từ rất lâu về trước đã từng xảy ra một lần, có lẽ là đã hơn mấy trăm năm, hay một ngàn năm rồi, bây giờ nhớ lại ký ức đã trở nên mơ hồ, hình như người đó là một bậc thầy luyện đan, gã đó khùng điên muốn dùng cô để luyện đan… Có lẽ là vì thời gian đã quá xa, cô đã không nhớ rõ mình chạy thoát như thế nào, chỉ nhớ người đó đã bị cô tra tấn rất thảm thiết.

Giấc mơ của cô có thể dự báo tương lai, nhưng tương lai này bao lâu mới xảy ra thì trong giấc mơ lại không thể hiện rõ.

Mấy ngày mấy năm vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm sau cũng có.

Không lý gì mà bây giờ lại bắt đầu nơm nớp lo sợ vì một chuyện không biết khi nào mới xảy ra.

Đây thật sự không phải tính cách của Khương Tô.

Cho dù hành hạ như thế nào thì cũng không chết được, đây mới là tiền vốn lớn nhất của Khương Tô.

Nếu như chết thật thì cũng khá tốt, cô đã muốn đi xem âm phủ trông như thế nào từ lâu, trước giờ chỉ nghe nói qua, còn chưa có cơ hội tự mình trải nghiệm.

Nghĩ như vậy, Khương Tô đang nằm trên giường bật người ngồi dậy, biếng nhác duỗi người, vứt “ác mộng” kia ra sau đầu, hỏi ông Tôn: “Đồ đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong hết rồi.” Ông Tôn nói.

Ông ấy không biết giấc mơ của Khương Tô, nếu như biết thì e rằng từ nay về sau không dám ngủ thẳng giấc mất.

Khương Tô đi ra bên ngoài, kiểm tra lại số đồ ông Tôn đã chuẩn bị một lần, hài lòng gật đầu, phong cách làm việc của ông Tôn vẫn giống như mấy chục năm trước, ổn thỏa, cẩn trọng.

Khương Tô sầu não không thôi, một đời của ông Tôn với cô mà nói chẳng qua chỉ ngắn ngủi như hạt muối bỏ biển.

Nếu như ông Tôn chết cô sẽ khó mà tìm được một vị tôi tớ trung thành tận tâm như ông Tôn.

Dù sao bây giờ không có nơi nào để cô tùy tiện nhặt một tên ăn xin trở về nuôi dưỡng.

Tài xế nhà họ Trịnh canh đúng mười một giờ đỗ xe ngay trước cửa, tài xế cũng đã nghe lời đồn kia rồi, khi đến tận nơi thì càng cảm thấy cả căn nhà này bốc lên một luồng âm khí dày đặc, anh ta chỉ dám ngồi trong xe mà không dám xuống xe.

Nhìn thấy Khương Tô ra anh ta mới vội vàng xuống xe mở cửa ghế sau cho Khương Tô.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin