Chương 32

Nếu là Lý Thủy Sinh đón đi, tại sao phải mạo nhận thành cậu? Hơn nữa, hổ dữ cũng không ăn thịt con, nếu có liên quan đến Lý Thủy Sinh, tại sao Lý Miên Miên lại lộ ra tử tướng chứ?

Nếu như không phải Lý Thủy Sinh đón đi, vậy chậm trễ thêm phút nào, Lý Miên Miên sẽ nguy hiểm thêm phút đấy.

Châu Thiện không dám khinh suất, cô bé kéo cặp sách chạy ra ngoài, sau đó tìm một chỗ có mặt sau bức tường ngồi xổm xuống, vội vàng gấp một con hạc giấy, dùng dao cắt ngón trỏ của mình và nhỏ máu lên đó.

Hạc giấy rất nhanh đã vỗ cánh bay lên, Châu Thiện lấy ra lá bùa bình an giống hệt với cái mà cô đã nhét cho Lý Miên Miên, đeo vào cổ hạc giấy: “Đưa ta đi tìm cô ấy.”

Trời lại mưa to, Châu Thiện thậm chí còn không có thời gian thay giày đi mưa, liền bước thấp bước cao đi theo con hạc giấy xuyên qua bùn.

Hạc giấy bay chậm, cộng thêm trên đường vẫn có người qua lại, Châu Thiện cũng không dám làm bừa, cứ vậy không ngừng đi theo hạc giấy.

Một người sống sờ sờ như cô bé dễ thu hút ánh nhìn của người khác, cũng may một vật nhỏ như hạc giấy không dễ bị phát giác trong thời điểm trời nhá nhem tối thế này.

Vòng qua vòng lại, bất giác đã vòng tới con phố tang lễ.

Ông chủ cửa hàng đồ tang lễ mà Châu Thiện làm ăn cùng đang che cái ô màu đen vừa hay khép lại ván cửa, thì nhìn thấy Châu Thiện vội vội vàng vàng đội mưa chạy tới, ánh mắt ông ta sáng rỡ: “Nhóc con, hôm nay có người tới hỏi cháu có còn loại bùa bình an lần trước không.”

Châu Thiện khoát tay: “Hôm khác nói sau.”

Cô bé không ngoảnh đầu lại mà lao vào màn mưa mịt mù.

Ông chủ ngược lại có chút nghi hoặc, cơn mưa lớn như vậy, cô nhóc này chạy đi làm gì đấy?

Mà khỏi phải nói, một đoàn người hôm nay tới cửa hàng nhà ông ta ăn vận cực kỳ quý phái, mở miệng là đã đòi loại bùa bình an mà ông ta bán ra lần trước.

Ông chủ khó xử nói rằng hết rồi, đích thực là hết rồi, mỗi loại bùa Châu Thiện đều chỉ gửi bán một tấm.

Nhưng người đi đầu nói thế nào cũng không tin, còn ra giá một trăm tệ một tờ.

Ông chủ lắc đầu, những người có tiền này cũng không biết nghĩ kiểu gì, một trăm tệ một tấm chẳng phải bán một trăm tấm đã có thể trở thành vạn nguyên hộ* rồi sao?

*Hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập từ mười ngàn tệ trở lên, từ ngữ này sinh ra từ cuối những năm bảy mươi, ở thời đại đó có mười ngàn tệ là gia đình tương đối lợi hại.

Chỉ với những chu sa giấy vàng này, vẽ một trăm lá bùa cũng không dùng tới mười tệ.

Châu Thiện cũng không biết được tâm tư của ông chủ, chỉ đang vất vả sải bước trong mưa theo hạc giấy.

Nước mưa đập vào người hạc giấy, hạc giấy bay về phía trước một cánh khó khăn, Châu Thiện đi theo hạc giấy ngày càng xa. Con hạc giấy rất nhanh bị kẹt ở một con hẻm cũ, nước mưa thấm giấy vụn thành từng mảnh, nó cũng không chịu nổi sức nặng yếu đi rơi xuống đất, lại biến thành một đống giấy mục nát.

Châu Thiện khá tiếc nuối nhìn vào đống giấy nát một cái, mới vận công ép nước mưa ra, nội tức của cô bé mạnh mẽ, rất nhanh đã hong khô quần áo.

Châu Thiện khom người nhặt bùa bình an lên, nặng nề nhìn con ngõ trước mắt, sau đó bấm đốt ngón tay tính toán.

Bấm đốt ngón tay tính toán không đơn giản như trong ti vi thường thấy, chính là phép tính kỳ môn độn giáp cao tầng nhất trong Dịch Kinh.