Mười giờ tối.
Bề ngoài Hắc Trì là một quán bar, nhưng cũng không chỉ là một quán bar.
Hắc Trì nằm ở số 05 đường Nam, vị trí đắc địa của đường vành đai 3 thành phố B. Từ khách sạn thương mại năm sao ở tầng năm mươi cao ngất, đến nơi đầy nɧu͙© ɖu͙© dưới tầng hầm, đều là phạm vi kinh doanh của Hắc Trì.
Cửa chính quán bar là một cánh cửa gỗ nhỏ, có gác cửa trông giữ, cực kỳ không bắt mắt, trên cửa còn treo một cái chuông gió, gió nhẹ thổi qua sẽ phát ra âm thanh êm tai.
Lãnh Tương thích chỗ này.
Lúc gặp áp lực lớn, Hắc Trì đích thực là hộp đêm hoan lạc có thể giải tỏa rất nhiều áp lực.
Hắc Trì là quán bar dành cho riêng cho thành viên, chỉ cần cầm thẻ thành viên của Hắc Trì thì có thể vào, hoặc là được thành viên có thẻ vàng dẫn vào, người đến đây trừ người trong giới, đa số là những người có máu mặt.
Người ta đến Hắc Trì phóng túng tɧác ɭoạи, con mồi và thợ săn cám dỗ lẫn nhau, dục cự hoàn nghênh là trò lừa bịp diễn ra mỗi ngày.
Lúc Lãnh Tương có bạn trai, cô cảm thấy mình không nên đến nơi như vậy.
Còn như bây giờ, Tần Văn và cô đã chia tay, cô là một diễn viên thâm niên, vừa không có gánh nặng thần tượng, càng không có ràng buộc, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Hắc Trì nằm ở cạnh một cây hòe lớn, buổi tối đặc biệt u ám, thậm chí còn có chút ma quái, người bình thường thật sự sẽ không chú ý đến một cái quán bar nhỏ trong góc phía nam này, nhưng khi người ta đẩy tấm cửa gỗ vào trong, như bước vào một thế giới khác.
Âm nhạc ở đây thậm chí rất nhẹ nhàng êm ái.
Vũ công trong sân khấu chậm rãi lắc lư thân mình theo điệu nhạc, đường cong uyển chuyển giống như con rắn quấn quanh ống thép thẳng đứng ở giữa sân khấu, mang đến một màn múa cột cháy bỏng say đắm lòng người, là một loại cám dỗ thầm lặng.
Người có tình thấy tình, người háo sắc thấy sắc, mỗi người có thứ mình cần, mỗi người mỗi khác.
Lãnh Tương đưa thẻ vàng cho người gác cửa. Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, dưới ánh đèn mờ lại giống như màu đen, mà màu đen ở nơi quần ma loạn vũ này không quá bắt mắt.
*Quần ma loạn vũ: có nghĩa là bầy quỷ nhảy loạn xạ. Mô tả một nhóm người xấu tụ tập hoạt động. Người gác cửa vốn dĩ là không có hứng thú đối với cô, Lãnh Tương rất xinh đẹp, nhưng phụ nữ ở đây có ai xấu đâu? Tuy nhiên sau khi nhìn thấy thẻ vàng trong tay cô, vội vàng hoảng hốt cúi đầu với cô một cái, hai tay cầm thẻ vàng trả lại cho cô.
Lãnh Tương nhận lại thẻ, bỏ vào túi xách.
Người gác cửa đưa cho cô một cái mặt nạ hồ ly màu đen, mơ hồ che kín nửa khuôn mặt, hai bên có viềng hoa văn bằng kim tuyến.
Người vào Hắc Trì phải đeo mặt nạ, đây là quy củ xưa nay ở đây.
Lãnh Tương đeo mặt nạ lên, đi vào trong.
Mười giờ năm phút tối.
Lãnh Tương đeo mặt nạ hồ ly ngồi bên cạnh quầy bar, người pha chế pha một ly rượu, trong ly thủy tinh phản chiếu ra ánh sáng bảy màu chói mắt. Người pha chế dùng ngón út đẩy ly qua, nhẹ nhàng giao cho Lãnh Tương, thuận tiện nháy mắt hết sức quyến rũ diêm dúa lòe loẹt với Lãnh Tương, nói: "Cô đến một mình sao?"
Lãnh Tương "Ừm" một tiếng, nhận lấy ly rượu, cô mới vừa gọi một ly [Ngũ thể ban lan], màu sắc sặc sỡ, nhưng độ cồn không cao, tửu lượng của cô không phải đặc biệt tốt, một ly nhỏ như vậy là đủ rồi.
Vả lại cô đến đây cũng không phải để uống rượu.
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, bờ môi dính vào ly thủy tinh, răng hơi lộ ra, đầu lưỡi ướŧ áŧ, đôi môi đỏ mọng được tô điểm thêm dưới ánh đèn mờ mịt đặc biệt làm người ta muốn đến gần.
Ánh đèn xanh quanh quầy bar chiếu lên người cô, mặc dù đã che nửa khuôn mặt, nhưng không khó nhận ra, nhan sắc của cô so với toàn bộ người ở Hắc Trì tuyệt đối được xem là vượt trội.
Chiếc váy dài tôn lên vóc người đẹp đẽ của cô, dưới chân váy dường như rải có kim tuyến, khiến cả người trở nên thần bí lại thêm mê người. Váy lệch vai để lộ một bên vai mượt mà, dây áo trong suốt siết chặt lên da thịt trắng nõn, tầm mắt chuyển dọc xuống, dây đeo trong suốt dần khuất vào cổ cáo, vô tình khiến người ta càng muốn trộm nhìn phong cảnh sâu bên trong.
Chẳng qua cô chỉ ngồi ở đó, đã liên tục có những ánh mắt dò xét hướng về phía này.
Người pha chế thầm lắc đầu một cái, không nên nha.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, hết lần này đến lần khác lại lãnh đạm như vậy, một cái liếc mắt lại câu vào lòng người một cái, quyến rũ chết người.
Dường như cô không muốn dừng ánh mắt trên bất kỳ người nào, xinh đẹp trời sinh đi đôi với cao ngạo, vậy mà những thứ cao ngạo kia cũng không phải làm người ta cách xa ngàn dặm, nàng lùi một bước, có thể vô tình dẫn dụ người người ta tiến ba bước, mê hoặc người ta dõi theo mình.
Dõi theo khiến người ta say đắm, làm cho trong lòng dâng lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Có thể bản thân cô còn hồn nhiên không biết.
Ở trong quán bar gặp được loại mỹ nhân lạnh lùng này, quả thực có thể dễ dàng khơi mào hứng thú của người khác. Người pha chế nhận ra được xung quanh đã có nhiều người bắt đầu rạo rực trong lòng, mỹ nhân lạnh lùng đến cực điểm này hình như lại không phát hiện, tiếp tục uống rượu.
Người pha chế nói: "Lần đầu đến Hắc Trì sao? Nhìn rất lạ nha."
Lãnh Tương nhìn người pha chế một cái: "Không phải lần đầu."
Trong lòng người pha chế nghĩ ra một ý, tay chân nhanh nhẹn lại pha một ly rượu khác, rượu màu xanh được rót vào một cái ly đế cao, lắc đều dung dịch vodka cay nóng bên trong, rồi bỏ vào hai viên đá.
Người pha chế đưa ly rượu cho Lãnh Tương: "Nếm thử xem? Là vị mới, xem như tôi mời cô."
Kim đồng hồ trên tường chỉ mười giờ rưỡi, tiếng nhạc êm ái nhẹ nhàng bỗng nhiên dừng lại. Ống thép ở giữa sân khấu bị thu xuống, vũ công hướng về khán giả bên dưới hôn gió một cái, lui vào trong. Sân khấu vốn dĩ cao hơn mặt đất một bậc đang chậm rãi hạ xuống, cho đến khi biến thành một sàn nhảy hình tròn lớn màu đỏ ở trung tâm quán.
Hàng đêm ở Hắc Trì sau mười giờ rưỡi mới là bắt đầu thật sự mặc sức hoan lạc.
Lãnh Tương ngồi ở quầy bar uống rượu hai mươi phút, rốt cuộc chờ đến lúc này.
Cô nâng ly rượu người pha chế mới đưa qua nhấp một ngụm nhỏ, vị cay nồng tràn theo khóe miệng phát ra, thiêu đốt từ cổ họng thẳng xuống dạ dày, "Ngũ thể ban lan" ban nãy bây giờ đồng thời phát huy tác dụng, Lãnh Tương nhảy xuống đi khỏi quầy bar, theo đám người kia tràn lên sân khấu chính.
Mục đích cô đến đây chính là vì cái này.
Năm xưa Lãnh Tương cũng từng được mấy người bạn xã giao mời đến Hắc Trì, những người bạn kia nói đây là một chỗ tốt, chính là nói lúc này.
Sân khấu màu đỏ bị hạ xuống lúc nảy được mệnh danh là Hồng Trì. Nếu như nói bản thân Hắc Trì mang phong cách âm trầm nội liễm, thì sau mười giờ rưỡi sẽ xuất hiện Hồng Trì, chính thức thu hồi bộ dáng âm trầm giả tạo của Hắc Trì, lộ ra bộ mặt thật của nó.
Khuôn mặt bị che một nửa, ánh đèn từ trên trần chớp tắt vẩy xuống, âm nhạc trở nên sôi động điên cuồng, giống như sư tử giận dữ rống lên, những người đơn thuần đến uống rượu thì lui về sau, du͙© vọиɠ buông thả chính thức lan tràn.
Hắc Trì sau mười giờ rưỡi mới thật sự bắt đầu quần ma loạn vũ.
Lãnh Tương vô cùng yêu thích thời khắc này.
Cô thích khiêu vũ, bale cổ điển tao nhã, samba nồng cháy, jazz đầy phong tình dân gian, bất kỳ điệu nhảy nào cô có thể nhảy được, dễ như trở bàn tay.
Thẩm Tranh làm người đại diện cho cô mười năm, đối với sở thích của cô vô cùng hiểu rõ, đương nhiên biết cô thích nhất cái gì.
Cô tùy tiện bắt cặp nhảy cùng một người đàn ông, người đàn ông thụ sủng nhược kinh, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên ngang hông cô, hai người từng bước hòa vào trong đám người kia, tiến vào trung tâm Hồng Trì.
Cô và người đàn ông tựa vào rất gần nhau, người đàn ông ôm eo cô cúi người xuống, cô ngước mặt ngã người về sau, uốn eo thành một đường cong khó tin, cằm nâng lên khiêu gợi, kiêu ngạo lại mê người, vòng eo mềm mại tuyệt mỹ.
Người pha chế nhìn người trong Hồng Trì, đáng tiếc ly rượu ngon anh ta mới pha Lãnh Tương chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ. Anh ta đang định đem ly rượu đi rửa, đột nhiên có một người phụ nữ đeo mặt nạ màu bạc đến ngồi trước mặt anh ta.
Tưởng Tư Tư đến vội vàng, ngồi xuống bưng ly rượu trước mặt lên, cũng không để ý bên trong là gì, uống một hơi.
Người pha chế ai cũng có thể không nhận ra nhưng không thể không nhận ra boss nhà mình, trợn mắt há miệng nhìn Tưởng Tư Tư bưng ly rượu nặng độ một ngụm uống cạn.
Anh ta nhìn đi nhìn lại xác nhận mấy lần, cho đến khi Tưởng Tư Tư nhìn anh ta, nói: "Sao vậy?"
Người pha chế hít một hơi khí lạnh: "Vodka nồng độ cồn 70%, cô uống một hơi như vậy sao?"
Tưởng Tư Tư cười nói: "Tôi không được uống à?"
Người pha chế vội vàng ra vẻ thấp bé, nói: "Ngài là boss, rượu ở đây ngài cứ việc uống, dù sao ngài uống gì cũng như nước lã thôi, ngàn ly không say."
Tưởng Tư Tư nhớ lại hương vị vừa rồi: "Đây là loại mới sao?"
Người pha chế ném cho Tương Tư Tư một ánh mắt quyến rũ: "Đúng vậy, vốn là cho một tiểu mỹ nhân uống, đáng tiếc cô ấy vừa uống một ngụm đã chạy đi, hời cho cô."
Rượu này độ nặng, quả thực không phải là một loại tốt, Tưởng Tư Tư hỏi: "Người đâu? Cô ấy không sao chứ?"
"Cô ấy khiêu vũ dưới sân khấu, cái người đeo mặt nạ hồ ly mà đen, cô nhìn xem -----" Người pha chế chỉ vào Lãnh Tương ở trung tâm Hồng Trì, Tưởng Tư Tư nhìn, nhìn một lúc lâu mới thấy rõ, lại nghe người pha chế nói, "Cô ấy chỉ uống có một ngụm."
"Vừa rồi còn lạnh lùng, không để ý đến ai, mới hớp một ngụm rượu đã biến thành một con người khác."
Người pha chế nhìn Lãnh Tưởng ở Hồng Trì, vô cùng khách quan đánh giá: "Cô nói xem cô ấy có phải đang quyến rũ người ta không?"
Tưởng Tư Tư chống tay lên cằm, lười biếng, ngón tay chấm một cái trong không trung về phía Lãnh Tương, nói: "Cô ấy không phải đang quyến rũ người khác, mà cô ấy chính là cái dáng vẻ đó."
Người pha chế hiếu kỳ nói: "Hai người quen biết nhau à?"
Tưởng Tư Tư nói: "Biết, không quen."
- ---------------------------