Vu San tiến vào phòng quay phim, nhìn thấy Lãnh Tương đứng đó.
Oan gia ngõ hẹp, câu này quả không sai.
Cô ta vẫn luôn nghĩ về sự việc tối hôm qua ở Hắc Trì, còn ghi hận trong lòng chuyện bị Lãnh Tương tát hai bạt tai, một ngày nào đó sẽ tìm cơ hội trả thù Lãnh Tương, rửa sạch nổi nhục này.
Vu San cong khóe miệng, đây không phải là cơ hội sao?
Vu San là nữ thứ chính theo quyết định nội bộ của bộ phim này, vốn dĩ thử vai chỉ là đi lướt qua, mà tổng đạo diễn của bộ phim ở trong trường quay quan sát cô ta thử vai, nên cô ta luôn cố gắng tỏ vẻ cho tổng đạo diễn xem.
Cô ta cảm thấy diễn một mình thật vô vị, nữ phụ và nữ thứ lại có nhiều cảnh đối diễn, cô ta ra vẻ thông minh hỏi tổng đạo điễn xem là có thể mượn một người ở phòng bên cạnh trợ diễn không.
Tổng đạo diễn không nghĩ nhiều, đồng ý.
Giám đốc casting nhìn thấy bà cô nhỏ Vu San này bước vào, muốn giới thiệu Lãnh Tương với cô ta một chút, lại nhìn thấy Vu San và Lãnh Tương liếc nhau một cái, tia lửa văng tung tóe.
Phía sau Vu San có người chống lưng, anh ta chỉ là một giám đốc casting nho nhỏ, còn không phải phó đạo diễn, nào dám đυ.ng đến bà cô này, đứng một bên không dám lên tiếng.
Vu San cười khẩy một cái: "Trùng hợp nhỉ, chị Lãnh Tương, chị đến đây thử vai nữ phụ sao? Thị nữ 1 hay là thị nữ 2 nhỉ?"
Lãnh Tương nhìn cô ta một cái, nói: "Số 1."
Vu San nói: "Vậy thật đúng lúc, bên chúng tôi cần thị nữ 1 trợ diễn, bên này mọi người đã chọn được chưa?"
Giám đốc casting bên cạnh nói: "Mới vừa chọn được, chính là người này."
Vu San cũng không thèm nhìn giám đốc casting một cái, nhìn chằm chằm vào mắt Lãnh Tương, ánh mắt tràn đầy sự khıêυ khí©h không hề che đậy: "Tôi biết, năm đó chị Lãnh Tương đã từng đoạt được ngôi Ảnh hậu, nếu như ngay cả vai này cũng không lấy được, vậy không phải là khiến thiên hạ chê cười sao?"
Giám đốc casting và hai người thử vai khác kinh ngạc nhìn Lãnh Tương.
Năm đó Lãnh Tương đóng nữ chính trong bộ phim nghệ thuật [Ly Nhân] không được đón nhận lắm, người xem cũng không nhiều. Huống chi giải Kim Lộc hằng năm giành cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, hơn mười năm nay, ngoài trừ nữ thần quốc dân Tống Ly Mặc nghịch thiên cải mệnh, còn có mấy người khác đoạt được giải thưởng vinh dự này, nàng bị tuyết tàng mấy năm như vậy, còn ai còn nhớ tới nàng chứ?
Vu San ác ý khıêυ khí©h nhìn nàng, từng là Ảnh hậu mà lưu lạc đến bước đường này, người khác sẽ nghĩ thế nào, Lãnh Tương là người cao ngạo, đối mặt với tình huống này sẽ cảm thấy thế nào?
Ngược lại, Lãnh Tương không có phản ứng gì, thản nhiên nói: "Không phải là cô qua đây tìm người trợ diễn sao?"
"Tôi nhớ nữ thứ là một mỹ nhân tài hoa phong nhã lòng dạ rắn rết, bộ dáng còn rất cao, hào quang không thể mất."
Lãnh Tương liếc mắt đánh giá Vu San từ trên xuống dưới, Vu San bị ánh mắt này của nàng nhìn thật sự là khó chịu cả người, trừng mắt nhìn nàng: "Cô có ý gì?"
Lãnh Tương nhìn thấy đôi giày kia của cô ta, thu lại ánh mắt, nói: "Không có ý gì, đôi giày hôm nay cô mang chắc ít nhất cũng mười lăm centimet nhỉ?"
Phòng quay phim bỗng chốc lặng như tờ, mãi đến khi người mới của Giải trí Tiêu thị đứng bên trái Giám đốc casting bật cười thành tiếng mới phá vỡ được sự im lặng của trường quay.
Vu San tức giận đến phát run, lúc ở Hắc Trì đã bị Lãnh Tương làm nhục một lần, bây giờ ở chốn đông người lại bị làm nhục một lần nữa, thậm chí bên cạnh có người đang nhìn, cô ta không thể ra tay đánh người.
Những người xung quanh cũng không nhịn được bật cười, cả trường quay đều bắt đầu cười, đến cả Giám đốc casting đứng một bên không dám nói gì cũng cười một tiếng.
Vu San run run chỉ tay vào nàng, dậm chân một cái, xoay người bỏ ra ngoài.
Lãnh Tương đi theo Vu San ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn nhận được ánh mắt cổ vũ của hai người mới cùng đến thử vai nữ phụ, có chút ngưỡng mộ có chút sùng bái, Lãnh Tương rùng người một chút, nở nụ cười với hai người kia, khoát khoát tay.
Lãnh Tương đi theo Vu San đến phòng thử vai bên cạnh, ở trong có tổng đạo diễn quan sát và một vài nữ diễn viên đang chờ.
Tuy nói thử vai chỉ là một đoạn cắt, nhưng vẫn phải tìm một số diễn viên khác đến đây làm cho có.
Tổng đạo diễn họ Vu, cực kỳ nhạy bén, rõ ràng là tuổi còn chưa tới bốn mươi, trên đầu đã không còn cọng tóc nào, đeo một cặp kính, nhìn rất nho nhã lịch sự.
(Thiếm Vu??? Vu nha đầu đây sao??? Hỏng lẽ quay Diên hi công lược chời???) Tổng đạo diễn nhìn Vu San và Lãnh Tương vào cùng nhau.
Sắc mặt Vu San đang nổi giận đùng đùng ngay tức khắc biến thành nhu thuận ngoan ngoãn, Lãnh Tương chậm rãi đi theo phía sau, nghe Vu San giới thiệu với tổng đạo diễn: "Đây là thị nữ 1 được chọn ở bên kia, tên là Lãnh Tương, diễn xuất rất tốt, còn từng nhận được giải Ảnh hậu."
Lãnh Tương đứng phía sau cô ta nhíu mày, đi tới.
Vu San không tốt bụng như vậy khen ngợi nàng trước mặt tổng đạo diễn, quả nhiên tổng đạo diễn có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lãnh Tương, liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thận trọng gật đầu, thật khách sáo nói: "Đã từng đoạt giải Ảnh hậu mà đóng vai thị nữ, thật đáng tiếc."
Vu San ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: "Cũng phải thôi, chẳng qua chị Lãnh Tương cũng không có cách nào khác, mấy năm trước ầm ĩ với truyền thông Trác Tuyệt, cũng không kiếm được tài nguyên tốt, chuyện đó, đạo diễn anh biết không?"
Vị đạo diễn tài giỏi cực kỳ này chau mày nhớ lại một chút, giống như lờ mờ nhớ ra có một chuyện như vậy, nhưng đã quá lâu, anh ta cũng không nhớ rõ lắm.
Lãnh Tương biết rốt cuộc Vu San có ý đồ gì, tuy rằng chuyện đã qua nhiều năm, lời gièm pha năm đó cũng theo thời gian chìm vào quên lãng, nhưng đó chắc chắn không phải là điều mà bây giờ nàng muốn cho đạo diễn biết.
Vu San là cố ý.
Tổng đạo diễn không nhớ nhiều lắm, cũng lười nghiên cứu, xua tay: "Các cô thử vai trước đi."
Kịch bản thử vai là một đoạn rất đơn giản, thị nữ 1 nhận sự phân phó của nữ chính, đi tặng đồ cho nữ thứ lúc này đang mang thai, nữ thứ dùng đủ mọi cách dụ dỗ thị nữ 1, nhưng thị nữ 1 không chút động lòng, cuối cùng nữ thứ tách động không được vào người thân cận nhất bên người nữ chính, sắc mặt từ ân cần dần trở nên mất kiên nhẫn, cuối cùng đuổi thị nữ 1 ra ngoài.
Phân cảnh này không khó, bởi vì có rất nhiều lời thoại với thị nữ 1, diễn một mình sẽ không thể nắm chắc được tiết tấu, cho nên Vu San mới đề ngị tìm một người vừa được chọn làm thị nữ 1 đến diễn cùng.
Vu San thấy tổng đạo diễn không thèm quan tâm đến vụ bê bối trước đây của Lãnh Tương, thậm chí cũng lười nhớ lại, có chút không cam lòng, nhìn chằm chằm Lãnh Tương một lúc, trong lòng nảy sinh một ý đồ, nói: "Đạo diễn Vu, em cảm thấy cảnh này không thú vị, hay là chúng ta đổi sang cảnh khác?"
Tổng đạo diễn đang lật kịch bản, giương mắt lên nhìn cô ta: "Vậy cảnh nào?"
Vu San nói: "Em cảm thấy nên cảnh thị nữ 1 phản bội quy phục quý phi kia khá hay."
Thị nữ 1 được nữ chính phân phó đi thăm quý phi mang thai, cự tuyệt sự lôi kéo của quý phi. Sau đó nữ chính rơi vào tù tội, nàng giải vờ nương nhờ quý phi nương nương, mới có thể tìm một con đường sống cho nữ chính.
Vu San nói là trong đoạn này, thị nữ 1 giả vờ quy phục, dốc hết mưu mẹo mới khiến cho quý phi nương nương nới lỏng cảnh giác, tin thị nữ này phản bội chủ tử.
Dù sao vai diễn thị nữ 1 của Lãnh Tương trong phim này cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Vu San tiếp tục thuyết phục: "Cảnh này mới kịch tính, anh nói xem có đúng không?"
Tổng đạo diễn nhìn Lãnh Tương, hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"
Trưa nay Lãnh Tương mới biết được mình phải đến đây thử vai, hai giờ chiều đã vội vã đến đây, nàng chỉ kịp đọc kịch bản của thị nữ 1 được đánh dấu trong buổi thử vai hôm nay, những phân cảnh khác nàng hoàn toàn chưa xem, bây giờ cũng không biết rốt cuộc cảnh đó cụ thể là gì, nhìn thấy tổng đạo diễn nhìn mình hỏi mình cảm thấy thế nào, nói trắng ra là hỏi mình có thể diễn được hay không.
Lãnh Tương gật gật đầu: "Tôi không có vấn đề gì."
Vu San lộ ra một nụ cười khi ý đồ xấu xa của mình đạt thành.
Tổng đạo diễn thấy hai người các cô đều nói không có vấn đề gì, vì thế để cho mấy nữ diễn viên thử vai nữ thứ xem qua kịch bản trước, chuẩn bị một chút, hai mươi phút sau bắt đầu.
Lãnh Tương ngồi một bên lật kịch bản, lật đến phân đoạn thử vai mới đổi lại lúc nãy, bấy giờ mới hiểu đượt rốt cuộc Vu San có âm mưu gì.
Trong cảnh này quý phi tát thị nữ 1 mấy cái.
Quý phi nhìn thấy thị nữ 1 phản bội đến quy phục, nghĩ đến lần trước lòng tốt của mình bị đứt khoát cự tuyệt.
Mà hiện tại? Nàng quỳ gối trước mặt van xin cô ta thu nhận và che chở, vì thế tâm tình cô ta tốt hơn, nâng mặt thị nữ 1 lên, tát nàng hai cái.
Lãnh Tương cười khẩy một tiếng, chẳng phải là Vu San muốn báo thù tối qua ở Hắc Trì sao?
- ---------