Chương 10: Sau đó

Lãnh Tương rơi vào một cơn ác mộng kinh hoàng.

Đầu tiên cô mơ thấy mình bị ác quỷ địa ngục đuổi gϊếŧ, trong địa ngục quá nóng, cả người cô mồ hôi nhễ nhại, chạy chạy cũng không biết chạy đi đâu, cô trơ mắt nhìn ác quỷ mặt mũi hung tợn đuổi theo mình, sau đó ác quỷ đột nhiên bổ nhào về trước đè lên người cô, toàn thân cô giống như bị một chiếc xe tải cán qua, đau nhức muốn chết đi sống lại, trong mơ nhưng vì sao cảm giác lại chân thật như vậy, sau đó thừa dịp đại ma vương xé quần áo cô, cô quyết liệt trở mình một cái.

Bịch---------

Lãnh Tương rớt từ trên giường xuống đất.

Lúc này cô mới hoảng hốt mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, đầu óc mụ mị giống như có cái gì che lại vậy, thị giác khứu giác thính giác đều tạm thời đình công, cô phát ngốc thật lâu, khó khăn lắm mới khôi phục tinh thần lại, trì độn cảm thấy cơ thể mình hơi sai sai.

Toàn thân cô không có chút sức lực nào, cố gắng nhớ lại xem tốt qua đã xảy ra chuyện gì.

Cô có thể lờ mờ nhớ ra một chút gì gì đó, nhưng chưa thể đầy đủ, cô nâng một cánh tay lên, phát hiện trên cổ tay có một dấu răng nho nhỏ màu đỏ.

Lãnh Tương: "....................."

Lãnh Tương bật ngồi dậy, thân thể truyền đến một trần đau nhức tê dại "ui" một tiếng, rốt cuộc nhớ ra tốt qua đã xảy ra chuyện gì.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện trên giường còn có một người nữa.

Sáng sớm Tưởng Tư Tư đã bị động tĩnh của cô đánh thức, chăn bị Lãnh Tương cuốn xuống đất, cô ấy không có chăn che chắn, trên người cũng không mặc gì, làn da trắng như tuyết đập vào mắt Lãnh Tương.

Cô đã biết tối qua bản thân mình làm gì.

Không có hợp đồng đóng phim, chương trình bị người ta cắt, phòng trọ không thể ở nữa.

Vốn dĩ Lãnh Tương nghĩ mình đã xui đến tận cùng, nhưng mà ngàn lần không nghĩ đến, đó chỉ mới là khởi đầu cho con đường xui xẻo thênh thang của cô.

Lãnh Tương là một người phụ nữ theo chủ nghĩ bảo thủ truyền thống.

Chuyện này nếu như bị người khác biết, đoán chừng tám phần là không có ai tin.

Tuy rằng cô ở trong giới giải trí, nhưng mà cô không thích tiếp xúc thân mật với người khác, không thích quay cảnh hôn cảnh giường chiếu, tuy rằng sự chuyên nghiệp không cho phép cô từ chối những phân cảnh này, nhưng nếu có thể cô sẽ cố hết sức để không nhận.

Cô vẫn luôn cảm thấy loại chuyện này nên là một nam một nữ, yêu nhau, kết hôn, nằm trên giường, đóng cửa tắt đèn, sau đó từ từ mà làm.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, bản thân mình sẽ ở trên giường của một khách sạn xa lạ, nằm cùng một người phụ nữ, toàn thân đau nhức như chết đi sống lại.

Tưởng Tư Tư nhìn thấy sắc mặt Lãnh Tương từ hồng chuyển thành đỏ, đến cả lỗ tai cũng đỏ lên, cuối cùng màu đỏ chậm rãi tan đi, biến thành một khuôn mặt trắng bệch.

Tưởng Tư Tư đưa tay, muốn kéo Lãnh Tương từ mặt đất lên, nhưng còn chưa chạm đến Lãnh Tương, Lãnh Tương giống như kinh hoảng, đập một cái khiến tay Tưởng Tư Tư hạ xuống, ra sức lùi lại, làm hại cả người đau nhức, cảm giác ngất ngây, đau đớn hít một hơi khí lạnh.

Môi cô còn sưng đỏ, trên môi còn có rất nhiều vết thương nhỏ, sờ một chút đã cảm thấy rất đau.

Lãnh Tương ôm đầu đau khổ nhớ lại chuyện đêm qua, hình như cô uống say, cô tưởng Thẩm Tranh đến đón mình về nhà, sau đó cô theo người nào đó rời đi, sau nữa hình như ngửi được một mùi hương rất kỳ quái, cả người đều nóng lên.

Dường như có người đến cứu cô, một trận âm thanh lùm bùm, cô chỉ cảm thấy rất ồn rất ồn, cả người nóng như muốn cháy lên, mặc kệ là ai cũng được, ai đó có thể đến giúp cô.

Lại sau nữa, cô nhớ rõ là có cảm giác mát lạnh của khăn ướt, cộng với một bàn tay lạnh lẽo-------

Lãnh Tưởng há hốc miệng, hầu như chưa thể phát ra tiếng, giọng của cô khàn đặc, cô ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn: "Tại sao cô lại ở đây?"

Nếu có người đến cứu cô, cũng nên là người của Hắc Trì, tại sao lại là Tưởng Tư Tư?

Lúc này Tưởng Tư Tư mới nhớ, Lãnh Tương vẫn chưa biết mình là bà chủ của Hắc Trì, tối qua mình xuất hiện ở trước mặt cô đều đeo mặt nạ, vả lại Lãnh Tương cũng không nhận ra cô ấy.

Tưởng Tư Tư không trả lời, lại vươn tay qua, muốn kéo cô đứng dậy.

Lãnh Tương tự đứng lên, không thèm liếc Tưởng Tư Tư một cái, ném đống chăn lộn xộn trở lại giường.

Cô ngồi xuống giường, phát hiện hai người không mặc quần áo, nhất thời đỏ mặt, khó khăn vươn tay qua với lấy váy của mình ở trên giường.

Sau đó lại phát hiện vày của mình đã rách te tua.

Say rượu không nhớ gì, đa phần là gạt người, thực tế rất ít khả năng say đến mức không nhớ gì, sau đó lúc nào cũng sẽ hồi tưởng lại những gì mình đã làm.

Cô có thể nhớ đêm qua cô đã quấn lấy người ta như thế nào, người ta đừng lại bên trong cơ thể cô, hôn cô, hỏi cô có muốn không, mà chính cô nói là muốn, bảo người ta đừng đi, dường như là khóc giữ người ta lại.

Bởi vì nhớ ra những chuyện này, cô thậm chí không biết nên đối mặt với Tưởng Tư Tư như thế nào.

Nên tức giận? Nhưng mà tối qua chính mình quấn lấy Tưởng Tư Tư không cho người ta đi.

Nên cảm thấy không cam tâm? Nhưng mà chuyện đến nước này, không thể cứu vãn nữa.

Ngày thường sao cũng được, xem như cô sống trong nhà thuê cũng không có gì là to tát.

Chương trình bị cắt, phòng thuê bị lấy lại, không có nhà để về, chỉ có thể nhờ Thẩm Tranh cho ở nhờ, chuyện này còn chưa khiến trái tim cô tan nát, nhưng một đêm này, cô thật sự là không chịu nổi.

Nhưng mà về lý, cô không thể oán hận Tưởng Tư Tư.

Tưởng Tư Tư mặc quần áo, trên cổ cô ấy còn có mất dấu đỏ, Lãnh Tương nhìn thấy chỉ cảm thấy đặc biệt chói mắt.

Tưởng Tư Tư đứng ở bên giường: "Tôi đi tìm một bộ quần áo cho cô, thuận tiện mua đồ ăn."

Trong đầu Lãnh Tương rối tung rối mù, hỏi: "........... Tại sao cô ở đây?"

Vì cái gì cố tình là Tưởng Tư Tư.

Tưởng Tư Tư nói: "Tối qua tôi thấy có người mang cô vào khách sạn, nhìn trạng thái của cô có vẻ không ổn, không nói lời nào cũng không động đậy, tôi đoán là cô không phải là tự nguyện, cho nên tìm một vài người đến cứu cô, đêm qua chỉ có một mình tôi là con gái, nên tôi mới ở lại chăm sóc cô."

Kết quả là cô ấy không nghĩ đến chăm sóc lại là chăm sóc đến lăn lộn trên giường.

Thực tế và lời cô ấy nói không sai biệt lắm.

Lãnh Tương trầm mặc.

Tưởng Tư Tư muốn vuốt tóc cô, mới vừa đưa tay ra, Lãnh Tương tránh qua một chút, bàn tay rơi vào khoảng không.

Cô rất cảnh giác.

Tưởng Tư Tư thu tay lại, nói: "Tôi ra ngoài trước, cô đứng lên tắm rửa một chút, đồ lót của cô chắc là còn trên giường, cô tìm thử xem."

Tưởng Tư Tư nói một nửa, phát hiện Lãnh Tương vẫn cúi đầu, tay nắm chặt góc chăn, còn đang run rẩy.

Tưởng Tư Tư khẽ thở dài một cái, vươn tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.

Cô ấy ôn nhu nâng cằm cô lên, Lãnh Tương lắc lắc đầu, không muốn để ý cô ấy, rồi lại bị Tưởng Tư Tư dịu dàng giữ lại, Tưởng Tư Tư nhìn thấy khóe mắt cô đỏ hoe, có chút ngấn lệ, cô ấy nhìn mặt cô, đưa tay lau khóe mắt cô.

Thật sự có chút ướt.

Lãnh Tưởng kiêu ngạo kia, cái người mà vài năm trước bị cô ấy nói mấy câu trên chương trình truyền hình trực tiếp thì tức giận bỏ đi, mấy năm nay bị truyền thông Trác Tuyệt chèn ép cắn răng gắng gượng, vậy mà ngồi trên giường khóc.

Tưởng Tư Tư có chút áy náy, nhưng mà mặt khác lại cảm thấy có một loại cảm xúc khiến người ta sung sướиɠ từ trong lòng lặng lẽ toát ra.

Lãnh Tương để mặt mộc, cảm nhận được bộ dáng của mình khó coi.

Cô không muốn đối diện với cô ấy, cúi đầu, không nói câu nào.

Sau đó cô nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ truyền tới từ đỉnh đầu mình.

Tưởng Tư Tư đang rất áy náy, nhưng lại cảm thấy vô cùng thú vị, loại cảm giác này khiến cô ấy càng thấy tội lỗi.

"Tôi xin lỗi, thật xin lỗi." Cô ấy vuốt tóc cô, đưa tay lau nước mắt cô, nhẹ giọng nói, "Cô đừng khóc."

- ---------------------------