Editor: Mướp“Vậy cảnh này đi.” Đạo diễn Trần gật đầu.
Ba người tự động hiểu cảnh phim nào trong kịch bản, chính là cảnh cuối của bộ phim.
Khương Nhan nhìn trang phục trên người mình không khỏi cảm thán đúng là trùng hợp.
Trong kịch bản, cảnh quay này nữ chính mặc một chiếc váy dài màu xanh.
Khương Nhan và người mới ngồi bên cạnh nhìn Giản Thanh Ninh biểu diễn.
Giản Thanh Ninh nhìn chằm chằm con rối trên mặt đất, trong ánh mắt phảng phất như một tia lụi tàn, một loại hận thù và bất đắc dĩ chôn sâu trong xương cốt.
Cô ta đặt một tay lên má con rối, với giọng điệu khinh thường, “Làm sao tôi có thể quên được, trái tim của anh đã mục nát từ lâu rồi.”
Giọng nói phẫn uất của Giản Thanh Ninh thể hiện sự căm ghét của cô đối với người chồng nɠɵạı ŧìиɧ của mình, trong khi giọng điệu có chút run rẩy bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô lúc này.
Một người phụ nữ không thường xuyên ra ngoài, dựa dẫm vào chồng để tồn tại mà lại tự tay gϊếŧ chết chồng mình, cho dù không mấy quan tâm, nhưng nếu nói không sợ là giả.
Nhưng cô phải cố gắng hết sức để tin rằng chồng cô đã chết bất ngờ, bởi vì chỉ bằng cách lừa dối chính mình thì cô mới lừa được người ngoài, lúc đó cô mới có thể thuận lợi sống một cuộc sống êm đẹp.
Chỉ sau một cảnh, diễn viên mới đã hoàn toàn hòa nhập vào diễn xuất của Giản Thanh Ninh, vỗ tay tán thưởng không ngừng.
Thế nhưng Khương Nhan lại nhìn ra sự ghét bỏ trong ánh mắt của Huy Nhiễm.
Đúng vậy, cô không nhìn lầm, ánh mắt Huy Nhiễm quét từ trên xuống dưới, cơ hồ như bắt bẻ từ sợi tóc đến ngón chân, nhưng cuối cùng thứ sót lại trong ánh mắt lại là sự ghét bỏ.
Tuy Khương Nhan biết rằng ánh mắt của Huy Nhiễm không được lịch sự nhưng cô biết đại khái Huy Nhiễm đang chán ghét cái gì.
Diễn xuất của Giản Thanh Ninh hoàn toàn không có gì để chê, sự uất hận, nét sợ hãi cô ta diễn rất tốt. Nhưng bản thân cô ta lại quên một điều, tình yêu.
Đúng, nỗi hận của nữ chính bắt nguồn từ tình yêu của cô đối với nam chính, cô yêu hắn.
Không ai có thể hiểu rõ nhân vật hơn chính biên kịch viết ra, cho nên Huy Nhiễm không tán đồng với Giản Thanh Ninh
Giản Thanh Ninh luôn luôn đắm chìm trong cảnh diễn của chính mình, không biết rằng cô đã bị người khác chê hoàn toàn.
Giản Thanh Ninh hoàn tất cảnh diễn của mình, tiếp theo là Khương Nhan.
Nhìn con rối rối trên mặt đất ngay cả mũi và mắt cũng không có, khóe miệng Khương Nhan giật giật, lộ ra tình cảm với thứ này, thật sự không dễ để nhịn cười.
Khương Nhan vuốt vuốt mái tóc dài của mình, tiếp đó chậm rãi ngồi xổm người xuống nhìn người chồng trên mặt đất.
Người đàn ông lúc trước cô yêu đến cỡ nào bây giờ lại hận vô cùng.
Mái tóc dài của Khương Nhan quét qua mặt đất, chạm đến gò má của con rối.
“Sao tôi có thể quên rằng trái tim anh đã mục nát như thế nào.” Nương theo lời thoại này, Khương Nhan chụp tay lên con rối.
Cho đến thời điểm này, màn trình diễn của hai người không có sự khác biệt, thậm chí bởi vì Khương Nhan diễn thứ hai nên giống như cô đang thua Giản Thanh Ninh một tầng.
Bàn tay Khương Nhan từ từ chuyển động, cuối cùng vẽ lên lông mày của chồng.
Tất cả các loại quyến luyến và luyến tiếc không thể nói thành lời, nhưng cuối cùng, cô đứng dậy, bước qua xác chồng, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt kiên quyết. Dù yêu đến mấy thì loại người thay lòng đổi dạ này cô kinh tởm từ đáy lòng trở ra.
Huy Nhiễm nhìn cô gái mặc váy dài màu lam trước mặt, gương mặt vô cảm của cô ấy cũng có chút biểu cảm.
Đạo diễn Trần bên cạnh nhìn cảnh này nhẹ nhàng thở phào, nhưng cũng không vui. Từ đầu ông đã nói với diễn xuất của Khương Nhan tuyệt đối có thể đảm nhiệm nhân vật này, nhưng Huy Nhiễm không đồng ý, lại còn tổ chức buổi casting như thế này. Giờ thì hay rồi, một bên là Khương Nhan đã sớm định sẵn, một bên là tân ảnh hậu, phỏng chừng hai bên đều không thể xử lý song toàn.
Huy Nhiễm không quan tâm đến những vấn đề này, thẳng tay ra hiệu tạm dừng, diễn viên tân binh đang định lên sàn diễn đứng tại chỗ một cách lúng túng.
Huy Nhiễm đứng dậy, từ tốn đi đến trước người Khương Nhan “Cô đúng là người mà ông trời ban cho tôi, Hứa Nhược, sau này hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Khương Nhan nhìn cô ấy, tóc mái che đi cặp lông mày, tóc dài chấm eo khiến cô ấy nhìn trẻ tuổi hơn một chút.
Không biết có phải do cô đã quen với chủ đề này hay không nhưng Khương Nhan cảm thấy cả người cô có hơi u ám, như là…một bông mandala đen vậy.
Khương Nhan vốn nghĩ Giản Thanh Ninh chắc chắn sẽ không vui, mà cô không ngờ lại ngược lại.
Trạng thái của Giản Thanh Ninh bình thường, thậm chí còn chúc mừng cô một câu: “Cố lên, diễn cho tốt nhé.”
Đây không phải lời châm chọc mà là thật lòng, Khương Nhan lập tức cảm thấy bản thân mình vừa rồi có hơi hẹp hòi.
“Cảm ơn chị Ninh.”
Không có những lời nói lạnh nhạt như dự đoán, cảnh tượng mọi người đều vui vẻ làm cho đạo diễn Trần cũng vui vẻ theo, vội vàng nghênh đón: “Sau này mọi người sẽ cùng nhau hợp tác nhiều hơn.”
“Chắc chắn rồi.” Giản Thanh Ninh nhẹ nhàng gật đầu sau đó đi ra khỏi phòng casting.
Khương Nhan ở lại để trao đổi với Huy Nhiễm một số thông tin chi tiết.
Thực ra Huy Nhiễm không biết Khương Nhan chính là người đã được định sẵn từ trước, càng cảm thấy mình tổ chức buổi tuyển chọn hôm nay là đúng.
Hiện tại Huy Nhiễm ghét nhất là những diễn viên trong giới giải trí chỉ biết bán mặt, Khương Nhan vừa có ngoại hình đẹp, vừa thỏa mãn khả năng diễn xuất mà cô ấy mong đợi. Chủ yếu là khí chất của Khương Nhan hoàn toàn hợp với hình tượng nữ chính Hứa Nhược.
Huy Nhiễm vô cùng hài lòng với cô.
Bộ phim điện ảnh có tên là “Đỏ và Trắng” một cái tên khó hiểu, thậm chí đến cuối phim mọi người mới hiểu được ý nghĩa của cái tên này.
Câu chuyện kể về nữ chính Hứa Nhược yêu đương với nam chính Lâm Dương từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì hai người kết hôn, tình cảm của cả hai luôn luôn tốt đẹp.
Cho đến khi, vào ngày kỷ niệm vài năm kết hôn, Hứa Nhược đang ở trung tâm thương mại chọn quần áo làm quà cho Lâm Dương thì vô tình phát hiện chồng mình đang ôm lấy trợ lý, động tác thân mật, nét mặt ái muội.
Hứa Nhược hiểu rõ, chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ rồi.
Có điều Hứa Nhược không cãi lộn, cũng không đi vạch trần Lâm Dương, thay vào đó cô sinh hoạt hoàn toàn bình thường như trước đây.
Ngày ngày nấu cơm ở nhà chờ Lâm Dương trở về, mặc dù số lần chồng trở về rất ít.
Đồng thời, cùng với đó Hứa Nhược càng ngày càng trở nên gầy gò, tiều tụy. Lâm Dương có lẽ đã đoán ra được vợ mình biết chuyện nhưng có điều hắn vẫn làm theo ý mình như cũ, và cuộc hôn nhân bình thường này đã khiến anh chán ghét từ lâu.
Cuối cùng, vài tháng sau, nhìn người vợ hiền lành đức hạnh, Lâm Dương hối hận. Lúc trước hắn phát sinh quan hệ với thư ký chỉ vì muốn thử cảm giác mới mẻ mà vợ là người đã đi cùng hắn từ những năm tháng đại học nên cuối cùng hắn chọn về với gia đình.
Những ngày tháng trôi qua êm đềm như mọi khi, vợ không nhắc một lời nào về chuyện lừa dối của mình nên Lâm Dương dần cảm thấy yêu sự yên bình và ấm áp của gia đình này, cũng như tài nấu ăn ngon của vợ.
Chỉ là lâm Dương hiểu rõ anh sẽ cảm thấy mệt mỏi vì những ngày như vậy.
Con người không bao giờ thấy hài lòng.
Nửa đêm, Lâm Dương trở về phòng ngủ sau khi đã xử lý xong xuôi công việc, trong phòng ngủ không có đèn, chỉ có anh trăng mờ ảo chiếu vào. Hứa Nhược mặc một chiếc váy dài màu lam, nằm một bên giường, cô không hề đắp chăn, gió thu thổi lên tà váy của cô, đôi chân như ẩn như hiện trong tầm mắt hắn.
Dưới ánh trăng, đôi chân từ đùi đến bắp chân đều lốm đốm vết thương, có chỗ hiện ra chất lỏng sền sệt đỏ như máu, thậm chí có thể nhìn thấy xương ở một số chỗ khác.
Lam Dương sợ tới mức bước lùi lại, lúc này người vợ tỉnh dậy, khập khiễng tiến gần về phía hắn.
Người vợ xinh đẹp ngày xưa trong mắt Lâm Dương hiện giờ như một nữ quỷ.
Hứa Nhược vừa đi vừa mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi biết có một cách có thể vãn hồi lòng người, đó chính là …thịt của chính mình.”
Nhìn chân của vợ, lại nghĩ đến cơm ăn mấy ngày nay, dạ dày Lâm Dương nhọn nhạo buồn nôn, đồng thời trái tim nhói lên một cơn đau.
Hắn bị đau tim bẩm sinh, thuốc trợ tim chính là vật bất ly thân, lúc sắp ngã xuống Lâm Dương sờ được thuốc trong túi.
Hắn đổ thuốc vào trong miệng, nhưng cuối cùng lại trừng to mắt trút hơi thở cuối cùng.
Hứa Nhược ngồi xổm trên mặt đất, tóc dài quét qua mặt hắn, đôi tay vuốt ve gương mặt, ngữ khí tiếc nuối: “Nhưng tôi lại quên mất, trái tim anh đã mục ruỗng hết cả rồi.”
Màu sắc cuối cùng mà lúc cuối đời Lâm Dương nhìn thấy chính là màu lam trên chiếc váy dài của người vợ, cũng chính là màu xanh của hương vị bạc hà trong miệng hắn.
Lâm Dương qua đời vì một cơn đau tim, hắn không có cha mẹ, cũng không có con cái vì vậy vợ hắn – Hứa Nhược tiếp quản công ty của hắn một cách danh chính ngôn thuận.
Lúc luật sư của công ty đến xử lý thủ tục bị thu hút bởi bức tranh hoa mẫu đơn hết sức sống động được treo trên tường.
“Lâm phu nhân còn biết hội họa sao?”
Hứa Nhược đảo mắt nhìn về bức tranh trên tường: “Chỉ là sở thích mà thôi.”
“Bức tranh thật đẹp, rất chân thật.” Luật sư tán thưởng.
Cuối câu chuyện, Hứa Nhược đứng trong bếp đổ màu đỏ và màu trắng xuống cống thoát nước, trong đó còn có những viên thuốc màu trắng.
Cả bộ phim không có quá nhiều cảnh, nhân vật cũng không nhiều.
Nữ chính do Khương Nhan thủ vai, nam chính Lâm Dương thì là do một ngôi sao mới nổi Giản Bách đảm nhận.