Chương 61: Chân giò hun khói

Lúc này Rượu trắng mới phát

hiện, người bạn Chung Miện mang đến vẫn luôn nhìn nó.

không

giống như những vị khách nhìn vì thấy mèo chó đùa giỡn nhau rất thú vị, mà đó là

một

ánh mắt rất phức tạp, nặng trĩu, trong đó còn có cảm xúc như là giấu giếm điều gì đó, tất cả cảm xúc hỗn loạn đan xen nhau trong đôi mắt đen ấy, ngược lại

khôngnhìn ra được điều gì



ràng.

Theo lí mà

nói, đối với ánh mắt như vậy, nó phải cảm thấy dựng cả lông lên mới đúng.

Nhưng kỳ quái chính là, nó

không

chỉ

không

thấy sợ, ngược lại từ trong ánh mắt này cảm nhận được

sự

bi thương nồng đượm.



đã

muốn vượt xa trình độ u buồn, là mang theo tuyệt vọng bi thương.

Người này, tại sao lại như thế?

Rượu trắng trở mình khỏi móng vuốt của Asimovski,

đi

đến dưới chân Kỉ Viễn, thấy

anhta

không

có phản ứng gì, lại lớn gan nhảy lên đùi

anh

ta.

“Meo meo meo?”

anh

sao rồi, cuộc đời quan trọng nhất chính là vui vẻ, nếu

không

vui vẻ

thì

liền kêu

một

tiếng “meo”, nếu lại vẫn

không

vui

thì

kêu “meo meo” nhiều hơn vài lần.

Nhưng mà Kỉ Viễn

không

thể nghe được nó

nói, chỉ là nhìn nó chăm chú

một

lúc lâu, mới đưa tay ra sờ sờ đầu nó, nhưng cũng

không

giống như những khác vuốt ve mèo con, động tác cẩn thận giống như la xác nhận

sự

tồn tại của nó.

Có lẽ vì ít

nói

chuyện, nên khi

anh

ta mở miệng giọng có chút khàn khàn,

nói

rất

nhỏ, tựa như là

thì

thào: “Tôi

không

nhìn



lắm… Sao cậu lại biến thành như vậy?”

A?

Ta biến thành cái dạng gì?

Rượu trắng bị hỏi đến mờ mịt, bắt đầu lục nhanh trí nhớ xem trước đây có tiếp xúc qua người này

không, nhưng vô luận là kiểm tra trí nhớ của nó hay của thân thể này, kết quả kiểm tra đều là con số

không, tra

đi

tra lại nhiều lần vẫn là kết quả như vậy.

Nó có thể tự mình điều chỉnh

một

ít cảm quan đặc thù, ví dụ như vừa rồi nó điều chỉnh cho thính giác ở mức cao hơn, hơn nữa chỉ là

một

hướng chứ

không

phải tất cả mọi hướng, gần như là chỉ đặc biệt lưu ý chuyện của Tĩnh ca ca và đại ma đầu, nên trước đó Chung Miện

nói

gì với bọn họ, nó có thể hiểu được đại khái tình huống của Kỉ Viễn.

Bên trong đầu nó

không

ngừng đem câu

nói

vừa rồi của Kỉ Viễn lặp

đi

lặp lại nhiều lần, Rượu trắng mới nghe



nửa câu trước Kỉ Viễn

nói

chính là “Tôi nhìn

không



lắm”.

– cho nên nguyên nhân ngươi này bi thương là vì bản thân là

một

họa sĩ lại có tật ở mắt đúng

không?

Mà ngay lúc nó

đang

tìm cách an ủi đối phương bằng mị lực của

một

bé mèo, lại pháthiện

thân thể Kỉ Viễn đột nhiên run rẩy, tựa như bị động kinh.

“Meo!”

Rượu trắng vừa ngước mắt lên

đã

thấy

một

bóng đen ập xuống, sợ đến mức nó nhảymột

cái nhanh chóng trở về dưới đất.

Chỉ thấy giây tiếp theo, cả nửa người Kỉ Viễn

đã

bổ nhào lên

trên

bàn, thân thể dường như

không

thoải mái, cong tấm lưng gầy trơ cả xương, bờ vai đơn bạc lay động, thoạt nhìn tựa như là

một

người ăn mày

đang

phát run trước cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ngoài đường.

anh

ta đem mặt đặt vào hai tay, miệng phát ra tiếng kêu rên

không

rõràng.

sự

thống khổ ngày càng dâng cao,

anh

ta khó có thể chịu được, đem cả hai tay ôm lấy đầu, thân thể nhoáng lên, từ

trên

ghế ngã mạnh xuống đất.

Điều này khiến cho cả Asimovski cũng kinh sợ, bắt đầu sủa lên: “Gâu! Gâu!”

Động tĩnh

không

nhỏ

như thế khiến tất cả khách đều nhìn qua đây, người ở gần nhất chính là Vũ Ca

đang

dọn bàn ở gần đó, thấy thế liền bỏ bát đũa xuống, nhanh chóng chạy qua hỏi: “Vị tiên sinh này

anh

làm sao thế?”

Chung Miện cũng nhanh chân chạy qua, cùng vũ ca

một

phải

một

trái giúp Kỉ Viễn đứng lên, vô cùng lo lắng khẩn trương

nói: “Kỉ Viễn, cậu, cậu sao vậy? Có phải

khôngthoải mái

không? Hả?”

“Đầu đau quá…” Kỉ Viễn phát ra

một

tiếng rên, sau đó cố sức ngẩng đầu nhìn Chung Miện

một

cái,

trên

mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, “anh

Bất Hiểu?”

Chung Bất Hiểu là bút danh của Chung Miện.

Chung Miện cầm lấy tay lạnh lẽo của

anh

ta, vội hỏi: “anh,

anh

ở đây.”

Môi Kỉ Viễn trắng bệch, ánh mắt toát ra vài phần mờ mịt: “không

phải…

anh

đến khi nào vậy?”

Chung Miện chỉ nghĩ rằng

anh

ta

đang

hỏi

anh

khi nào

thì

từ quầy bar trở lại, vì thế vội vàng

nói: “Nhìn thấy cậu đột nhiên ngã xuống đất,

anh

liền trở lại…

thật

xin lỗi!

anhchỉ mới qua bên kia chào người quen,

không

nghĩ đến cậu

sẽ

như vậy…

thật

xin lỗi!”

“Chào hỏi?” Kỉ Viễn sửng sốt

một

hồi, sau đó chậm rãi đánh giá chung quanh, giọng có chút run rẩy, “Nơi này là… Sao em lại ở chỗ này?”

Giọng

anh

có chút suy yếu, nửa câu sau hàm hồ

không

rõ, Chung Miện cũng

khôngnghe

rõ, quan tâm hỏi: “Kỉ Viễn, cậu

nói

gì? Cậu

không

thoải mái sao,

anh

đưa cậu

đibệnh viện?”

“không

cần… Hôm qua em mới

đi

bệnh viện kiểm tra rồi.”

“Giấu bệnh sợ thầy là

không

được! Cậu còn trẻ như vậy!” Chung Miện vội la lên, “Cậuđã

một

tuần

không

có ra ngoài, hôm qua

anh

đi

qua nhà cậu, cậu nào có

đi

bệnh viện?”

Kỉ Viễn mở to hai mắt đầy tơ máu: “anh

nói

gì? Em…A!”

Còn chưa

nói

xong, đầu

anh

lại đau như bị xé rách ra, đau đến mức

anh

phải kêu lên.

Hầu Ngạn Lâm

đi

qua, nhìn

anh

ta như vậy,

nói: “Trực tiếp gọi 120

đi, tôi thấy ý thức cậu ta đều

không

quá



ràng.”

Chung Miện là quan tâm

sẽ

bị loạn, nghe đối phương

nói

vậy mới nhớ tới gọi xe cứu thương, nhanh chóng lấy di động ra, nhưng tay lại

không

có lực, thử vài lần vẫn

khôngmở khóa được, chờ đến khi

anh

giao diện nhập mật khẩu mở ra được rồi,

anh

còn chưa kịp nhập mật khẩu vào, cổ tay

đã

bị người dùng sức nắm lại.

Chân mày Kỉ Viễn giãn ra, tuy sắc mặt vẫn

không

tốt lắm, nhưng thần sắc

đã

thoải mái hơn nhiều,

anh

ho hai tiếng, chờ khôi phục lại

âm

lượng bình thường,

nói: “anh

Bất Hiểu,

thật

sự

không

cần, em chỉ là

không

nghi ngơi đủ, nên có chút chóng mặt,

hiệntại

đã

không

sao rồi.”

Chung Miện

không

tin

nói: “Vừa rồi cậu phát bệnh lợi hại như vậy, làm sao

nói

khôngcó gì

thì

liền

không

có gì?

không

được,

anh

không

cho phép cậu thể

hiện

như vậy.”

Kỉ Viễn ảo não nhìn

anh, có chút bất đắc dĩ

nói: “Vậy

thì

đi

bệnh viện, đừng gọi xe cứu thương, em có thể tự mình

đi.”

"Kỉ Viễn!"

Kỉ Viễn nhìn

anh

nói: “anh

Bất Hiểu, gọi xe là được rồi,

không

cần thiết phải làm lớn như vậy.”

“Được rồi,

anh

đưa cậu

đi

bệnh viện.” Chung Miện thở dài, vừa đỡ Kỉ Viễn vừa

nói

với Hầu Ngạn Lâm, “Hầu tiên sinh,

thật

có lỗi, món vừa gọi tôi gọi đành phải hủy bỏ, nhưng tiền tôi

sẽ

trả, buổi tối tôi

sẽ

ghé lại trả.”

Hầu Ngạn Lâm cũng

không

khách khí với

anh, chỉ vào Asimovski

nói: “Lúc này

anhcũng

không

thể mang chó đến bệnh viện, để lại cửa tiệm chúng tôi

đi, xem như là thế chấp.”

Chung Miện vừa rồi bị Kỉ Viễn làm cho sợ đến mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa quên

đi

sự

tồn tại của Asimovski,

anh

vội

nói: “Cám ơn!”

Khi hai người

nói

chuyện, Kỉ Viễn đứng bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt rơi

trênngười Rượu trắng.

Đột nhiên,

anh

giật giật môi, dùng

âm

thanh

thật

nhỏ

nói

một

câu –

“Tôi

thật

sự,

thật

sự

hâm mộ cậu.”

*

Sau khi giờ phục vụ trà chiều kết thúc, Hầu Ngạn Lâm

đi

vào bếp hỗ trợ.

Mộ Cẩm Ca nhìn thấy

anh

thỉnh thoảng nhìn điện thoại, đoán được

anh

đang

liên hệ với Chung Miện, vì thế hỏi: “Bạn của Chung Miện sao rồi?”

Hầu Ngạn Lâm cười cười trả lời: “nói



đã

đến bệnh viện,

đang

chờ khám, nhưng tối nay

anh

ta mới có thể quay lại mang chó cưng

đi, người đến khám cũng rất nhiều, hơn nữa buổi tối ở bệnh viện

không

cho ở lại.”

“Uhm.” Mộ Cẩm Ca thản nhiên trả lời, sau đó dùng bát cơm của Rượu trắng đựng

mộtphần cơm thịnh soạn, dặn dò: “Lấy cái này cho A Tuyết ăn.”

“Oa, Tĩnh ca ca, em lại còn đặc biệt làm cơm rang cho con Samoyed đó sao?” Hầu Ngạn Lâm tiếp nhận bát cơm, nhướng mày, “Rượu trắng

sẽ

ghen tị chết mất.”

Mộ Cẩm Ca

nói: “Bình thường nó ăn còn ít sao?

anh

xem chừng đó, đừng để nó ăn trộm của A Tuyết.”

Hầu Ngạn Lâm cười

nói: "Tuân mệnh."

anh

đem cơm

đi, phát

hiện

Rượu trắng

đang

nằm bên cạnh cục tuyết lớn –Samoyed, hai mắt nhìn ra khoảng xa,

không

biết

đang

suy nghĩ gì, ngay cả ngửi được mùi cơm rang cũng

không

có phản ứng.

Hầu Ngạn Lâm đem bát cơm để xuống trước mặt Asimovski, thấy nó ngoan ngoãn ăn còn Rượu trắng

không

có động tĩnh gì, trong lòng đầy tò mò, tiện tay nhéo nhéo gương mặt dẹt của nó: “Mèo ngốc, nghĩ gì thế?”

Rượu trằng trầm ngâm

nói: “Người Kỉ Viễn kia, có điểm kỳ quái.”

Hầu Ngạn Lâm sờ sờ tay mềm của nó,

không

chút để ý hỏi: “Tại sao lại kỳ quái?”

Rượu trắng nhăn mày khổ sở

nói: “anh

ta

nói

hâm mộ ta.”

Hầu Ngạn Lâm cười thành tiếng: “Này có là gì, tao còn hâm mộ mày nữa là, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, buổi tối lại thẳng

một

đường

đi

vào phòng Tĩnh ca ca ngủ mà

không

bị ngăn trở, còn có thể hưởng thụ Tĩnh ca ca chiếu cố.”

Rượu trắng nghiêm túc

nói: “Vấn đề là, ánh mắt

anh

ta nhìn ta rất bi thương.”

Hầu Ngạn Lâm chỉ cảm thấy nó nó

một

con mèo mẫm cảm, ngạc nhiên

không

thôi

nói: “Người muốn làm nghệ thuật, khí chất như thế là

không

sai biệt lắm, đặc biệt là loại thiên tài như cậu ta, suy nghĩ so với người phàm phu tục tử như chúng ta là

khônggiống nhau.”

“Được rồi…” Rượu trắng cũng

không

nghĩ ra được gì, nên đành mặc kệ. Thoát khỏi vấn đề rối rắm, nó mới đả thông khứu giác của mình, nghiêng đầu nhìn về phía bát cơm

đãđược Asimovski ăn hết

một

nửa, “Tĩnh ca ca lại làm cơm cho con lông trắng này?!”

Samoyed ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn nó: “Gâu?”

Hầu Ngạn Lâm mạnh mẽ bắt lấy nó trước khi nó bay qua bát cơm, mang theo vài phần vui sướиɠ khi thấy người gặp họa,

nói: “Tĩnh ca ca

nói, đây là đặc biệt làm cho A Tuyết, mày

không

được ăn.”

Rượu trắng bi phẫn

nói: “A a a a Tĩnh ca ca thiên vị! Lúc



ấy làm cho ta ăn cũngkhông

có nhiều thịt như vậy a a a a!”

Hầu Ngạn Lâm cười cười, muốn

nói

gì đó,

thì

nhìn thấy

trên

TV xuất

hiện

một

gương mặt quen thuộc, “Này, kia

không

phải là Chu Diễm sao?”

Chỉ thấy

trên

TV

đang

chiếu tập Từ Phỉ Phỉ khiêu chiến Chu Diễm trong chương trình “Vừa lòng 100%”, Chu Diễm làm món cá quế vô cùng tốt, nước sốt từ cà chua và chanh tản nhiệt,

trên

thân cá rắt thêm tỏi băm nhuyễn, đậu Hà Lan, tôm lột vỏ, măng và nấm hương, nhìn vô cùng phong phú, cách màn hình giống như có thể ngửi được mùi. Mà so sánh với món đó, món canh Từ Phỉ Phỉ nấu cũng có xanh có đỏ, nhưng nhìn qua

thì

nhạt nhẽo hơn nhiều, dưới ánh đèn có vẻ là

một



gái

nhỏ.

Tiểu Cồ vừa hoàn thành nhiệm vụ tính

đi

đến phòng nghỉ, nhìn thấy

trên

TV hình ảnh phóng to, bước chân chậm lại: “Ai, tôi vẫn

nói

là muốn tìm số này coi lại, thiếu chút nữa là quên.”

Tiểu Bính liếc mắt nhìn

anh

một

cái: “Như thế nào muốn nhìn thấy Từ Phỉ Phỉ sao?”

“Tuy trước kia có xem qua clip



ấy phát trực tiếp, nhưng là diện mạo của



ấykhông

phải là gu của

anh

mà.” Tiểu Cổ cười cười nhìn

cô, vội biểu lộ trung tâm, sau đó lại

nói: “Em

không

biết sao? Tập này của “Vừa lòng 100%” vừa phát ra

đã

tạo nên scandal,

nói

là Tôn lão sư và Từ Phỉ Phỉ có giao dịch ngầm đó.”

Tiểu Bính: “A. em có nhìn thấy

trên

mạng, nhưng

không

biết tại sao lại có tin như thế?”

Tiểu Cổ hai tay ôm trước ngực, phân tích: “một

người là đầu bếp cấp cao,

một

người là blogger làm bếp, ai chuyên nghiệp hơn

không

cần nghĩ cũng biết, nhưng giám khảo quyền uy nhất Tôn Quyến Hướng lại ở trước mặt mọi người đem phiếu cấp cho Từ Phỉ Phỉ, quả

thật

không

tin được, huống hồ, Tôn Quyến Hướng ngay cả học trò mình cũngkhông

duy trì, mà

đi

duy trì cho

một

nữ blogger.”

Tiều Bính đương nhiên nghe ra ý ngầm của cậu ta: “Nhưng đây là tiết mục ekip cố tình an bài

thì

sao?”

“Các thành viên trong ekip

đã

nói,

không

có can thiệp vào số phiếu của ban giám khảo.” Tiểu Cổ đem tin tình báo mình biết được

nói

ra, “Quan trọng là có chứng cứ a, hai vị giám khảo chuyên nghiệp khác đều

nói

trước đó có thấy Tôn Quyến Hướng và Từ Phỉ Phỉ có tiếp xúc, hơn nữa đêm giao thừa hai người

không

ở nhà đón giao thừa, ngược lại cùng xuất

hiện

ở Chu Ký, tuy

không

có cùng lúc xuất

hiện, nhưng có người thấy bọn họ trức sau

đi

vào Chu Ký.”

Tiểu Bính kinh ngạc

nói: “không

thể nào, Tôn lão sư

đã

lớn tuổi như vậy, làm cha Từ Phỉ Phỉ còn được.”

Tiểu Cổ chậc chậc

nói: “hiện

tại Tôn Quyến Hướng chính là đối tượng bị công kích

trênmạng, còn có người nặc danh lục lại những bình luận trước đây của ông mà dè bỉu, dùkhông

có chứng cớ



ràng, nhưng em biết đó,

trên

mạng có nhiều

anh

hùng bàn phím như vậy,

hiện

tại blogger kia lại

đang

hot, Tôn Quyến Hướng

một

đời thanh danh đềuđã

bị hủy

không

sai biệt lắm

trên

mạng, thậm chí còn có bài viết muốn ông cút khỏi giới ẩm thực nữa ah.”

“Trời ạ, vậy Tôn lão sư có giải thích gì

không?”

“Ông ấy cũng

đã

lớn tuổi nên

không

thường xuyên lên mạng, blog còn

không

có nữa mà, nhưng

thật

ra vị giám khảo nghỉ vì bị bệnh Trần Bỉnh có đứng ra

nói

chuyện cho Tôn Quyến Hướng, còn tức giận với ekip chương trình,

nói

là dù khỏe lại cũng

sẽkhông

trở lại làm giám khảo, còn

trên

blog của Từ Phỉ Phỉ cũng viết tin,

nói

ngày đó

côấy

không



đi

đến Chu Ký, giấu đầu lòi đuôi,

hiện

tại



ấy

đã

đóng tất cả bình luận.”

Tiểu Bính nửa tin nửa ngờ: “Em thấy Tôn lão sư

không

phải là loại người như thế.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm a.” Tiểu Cổ thấy náo nhiệt

không

chê làm lớn chuyện, cười

nói: “Em đừng thấy Tôn Quyến Hướng văn nhã giống như

một

lão thân sĩ,

nóikhông

chừng chính là cầm thú đội lốt người, thích chơi đùa

thì

sao.”

Hầu Ngạn Lâm

không

có chú ý đến tin tức của giới ẩm thực, cho nên vẫn là lần đầu nghe thấy tin này.

anh

nghe xong

thì

sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chỗ

không

đúng, nghĩ muốn hỏi thêm Tiểu Cổ,

đã

thấy Mộ Cẩm Ca

không

biết khi nào

thì

đi

ra, đứng ở phía sau Tiểu Cổ, mặt

không

chút thay đổi, ánh mắt

đã

kết băng.

Chờ đến khi hai người kia

nói

gần hết,



mới chậm rãi mở miệng

nói: “Tiểu Cổ.”

“Nếu tiện cậu đem phần tin

trên

mạng nãy giờ

nói

cho tôi xem được

không?”