Chương 58: Cá quế
Tháng Hai đầu Xuân, Vệ thị TV cho ra mắt chương trình mới, gọi là “Vừa lòng 100%”.
Đây là tiết mục về ẩm thực, nội dung chính là so đấu trù nghệ, đánh lôi đài, mỗi
mộtsố
sẽ
tuyển
một
khán giả khách xem “Vừa lòng 100%” – ekip
sẽ
thông báo khán giả được chọn lựa, tiến hành thu thập tài liệu, lập hồ sơ cho khán giả, sau đó
sẽ
mời khán giả đến
hiện
trường, công khai hồ sơ, lôi chủ
sẽ
cùng người khiêu chiến thông qua nguyên liệu có sẵn ở
hiện
trường mà quyết định nấu món cho phù hợp, sau đó mang lên cho
một
khán giả và các giám khảo ăn thử, cuối cùng vị khán giả này cùng bốn vị giám khảo
sẽ
bỏ phiếu, quyết định khiêu chiến thành công hay
không.
Vì để gia tăng điểm thu hút cho tiết mục “Vừa lòng 100%”, ekip
đã
mời ngôi sao ca nhạc tiểu thịt tươi Lang Huân và mỹ nữ giới làm đẹp Tống Nghệ cùng nhau làm người chủ trì, năm vị giám khảo
thì
có bốn vị là người chuyên nghiệp, cam đoan tính chuyên môn của tiết mục, mà vị còn lại
sẽ
thay đổi theo mỗi số, khách mời là người làm nghệ thuật nghiệp dư, để thu hút rating.
Chu Diễm là lôi chủ của “Vừa lòng 100%”.
hắn
là người trẻ tuổi nhất đạt cấp đầu bếp đặc biệt trong cả nước,
một
đường phấn đấu khiến người ta cảm động, thiếu chút nữa còn được dựng thành phim, danh tiếng tự nhiên
không
cần
nói, hơn nữa diện mạo đoan chính, trong thế giới khói dầu
thì
có thể xưng là nam thần, hiệu quả thu hút quả
không
tồi, tự nhiên là nhân tuyển thích hợp nhất cho tiết mục mới này.
Tuyển thủ đầu tiên tranh đoạt vị trí lôi chủ với
hắn
là
một
đầu bếp có kinh nghiệp phong phú trong giới, lớn hơn
hắn
mười tuổi, bình thường
hắn
phải gọi
một
tiếng “chú”. Ekip tiết mục an bài như thế cũng rất có thâm ý,
một
vị là lão làng trong giới,một
vị là tay trắng làm nên, truyền thống đối đầu cách tân, đồng thời cũng là
sự
đối đầu của hai thế hệ.
Kết quả cuối cùng quả
không
phụ
sự
mong đợi của mọi người, phái trẻ tuổi thắng cuộc, lão đầu bếp chỉ biết thở dài
một
tiếng, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thua tâm phục khẩu phục, xoay người rời sân khấu, thua cũng rất thể diện.
Sau khi tiết mục phát sóng,
không
ít người quen chúc mừng Chu Diễm, sau đó khán giả còn lên mạng bình luận,
nói
thật
sự
là xem đến đổ mồ hôi lạnh, xem trận đấu này vô cùng phấn khích, cực kỳ mong chờ số tiếp theo.
Đối với chuyện này, Chu Diễm đều là cười nhạt.
Thắng trong cuộc thi là hoàn toàn trong dự kiến, chuẩn xác mà
nói, tất cả thành công mà
hắn
có đều là lẽ dĩ nhiên –
hắn
chính là chủ nhân của hệ thống mỹ thực, mỗi
một
bước
đi
đều trải qua
sự
tính toán tinh tế của hệ thống, cùng với người thường phải sờ soạng lăn lộn
đi
từng bướcmột
là
không
giống nhau,
hắn
là người được ông trời chiếu cố, từ bước đầu tiên ở bảy năm trước
đi
đến con đường ngày nay, thành công là điều
đã
được báo trước, điềuhắn
phải làm chẳng qua là
đi
cất
nhẹ
bước mà
đi
thôi!
rõ
ràng là tỷ thí
không
khó khăn gì, lại có
một
nhóm người ngu xuẩn bảo là khó phân thắng bại,
thật
sự
là rất buồn cười!
“Vừa lòng 100%” là tiết mục quay trước, thứ Hai quay, Chủ Nhật phát, bốn số phát sóng vừa vặn trong
một
tháng,
hắn
vẫn như cũ an ổn ngồi
trên
ngai vàng lôi chủ.
Chẳng qua ở số phát sóng thứ tư, xuất
hiện
sự
thay đổi –
“A, đây
không
phải là Tôn lão sư sao?”
Trong phòng nghỉ, hai vị giám khảo chuyên nghiệp và Chu Diễm
đang
trò chuyện vui vẻ, trong đó có
một
vị bình luận gia tên là Lâm Quyết giương mắt thấy
một
trợ lý thực tập của đài truyền hình mở cửa phòng nghỉ ra, sau đó Tôn Quyến Hướng từ ngoài
đivào.
Tôn Quyến Hướng mặc
một
tây trang sang trọng, giống như
một
lão thân sĩ, khi ông cười rộ lên khóe mắt
đã
có nếp nhăn, nhưng cũng
không
ảnh hưởng đến vẻ nho nhã của ông, ông
nhẹ
giọng
nói: “Chào mọi người.”
“Thầy?” Chu Diễm có chút kinh ngạc nhìn ông, “Thầy đến đài truyền hình có việc gì sao?”
Tôn Quyến Hướng
nói: “Thân thể Vương Bỉnh
không
tốt, phải phẩu thuật, tạm thờikhông
thể tham gia tiết mục này, vừa lúc hôm qua ta mới từ nước ngoài trở về, tuần này rãnh, nên đáp ứng ông ấy đến tham gia
một
số.”
Vương Bỉnh là
một
vị giám khảo chuyên nghiệp cố định khác, hơn 40 tuổi, là vị giám khảo lớn tuổi nhất trong ba vị giám khảo chuyên nghiệp, cũng là người rất
không
tốt ở chung,
không
nghĩ đến lại là bạn tốt của người có tiếng ôn văn nho nhã từ trước đến nay – Tôn Quyến Hướng.
một
vị bình luận khác tên là Lưu Tiểu San cười
nói: “Vậy
thì
ekip tiết mục này
sẽ
vui đến chết rồi, tôi nghe
một
đạo diễn
nói
qua, ban đầu
đã
muốn mời ngài tham gia, nhưng ngài
không
nhận.”
Lâm Quyết cũng phụ họa: “Đúng a đúng a, nếu
không
phải Tôn lão sư
không
đến, cũng
không
đến lượt tôi làm giám khảo rồi.”
Tôn Quyến Hướng lơ đễnh đối với
sự
khen tặng của hai người, chỉ là khách khí mỉm cười, quay qua
nói
với Chu Diễm: “Trước khi đến ta có xem qua ba số trước
trênmạng.”
Trải qua lần trước
nói
chuyện, Chu Diễm rất nhanh ý thức được đối phương có chuyện muốn
nói: “Thầy thấy sao ạ?”
Tôn Quyến Hướng ngại bên cạnh có người khác, nghĩ muốn cho
hắn
vài phần mặt mũi, vì thế vuốt cằm thản nhiên
nói: “Chờ số này kết thúc, chúng ta cùng nhau đánh giáđi.”
Chu Diễm cười
nói: “Tốt ạ, em đây
sẽ
rữa tai lắng nghe ạ.”
Người khiêu chiến ở số này có điểm
không
giống với trước kia.
Đến khiêu chiến là
một
cô
gái
tên là Từ Phỉ Phỉ, chỉ mới 23 tuổi, còn rất trẻ, cũngkhông
phải là đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng có
một
tay làm đồ ăn, là
một
blogger có tiếng gần đây ở
trên
mạng.
cô
trang điểm vô cùng đẹp, lông mi giả cong như chiếc quạt, mặt
thật
trắng, hé ra đôi má hồng tiêu chuẩn, hơn nữa còn có dáng người ma quỷ, khi trực tiếp quay
trên
mạng thu hút
không
ít fan trạch nam.
Nghiêm khắc mà
nói,
cô
không
hề phù hợp với tiêu chiếu của “Vừa lòng 100%”, nhưngcô
ta có danh tiếng
trên
mạng,
đã
hot
một
thời gian,
hiện
tại quay clip phát trực tiếptrên
mạng vô cùng thịnh hành, cho nên ekip tiết mục cuối cùng cũng đồng ý cho
côtham gia, tạo dư luận cho tiết mục, khiến tiết mục càng được quan tâm chú ý.
Đối với người như vậy Chu Diễm hoàn toàn
không
để trong mắt.
Nhưng nếu có thể trở thành
một
blogger có tiếng, Từ Phỉ Phỉ kia vẫn là có chút tài năng,
không
phải chỉ là bình hoa di động, nghe người chủ trì thông báo tư liệu của người xem kỳ này,
cô
nhạy bén bắt được thông tin người này tích ăn cá quế cũng thích ăn chua ngọt, lúc này chọn cá và cà chua.
Mà vẫn luôn có ác ý, Chu Diễm
không
dấu vết quan sát đồ
cô
ta lấy, sau đó bản thân mình cũng đến chọn cá và nguyên liệu như vậy.
Làm cá cũng
không
phải là chuyện dễ dàng, nếu đối phương có tự tin như thế,
hắncũng
sẽ
cho
cô
ta biết cái gì gọi là
không
tự lượng sức.
Nghĩ đến đây, Chu Diễm cúi đầu đánh vẩy cá, khóe miệng nhếch lên.
Nửa giờ sau, trình lên cho giám khảo và khán giả khách mời chính là
một
dĩa cá quế và tô canh cà chua với cá quế.
Món trước là do Chu Diễm làm, món sau là của Từ Phỉ Phỉ nấu.
Sau
một
phen ăn thử, khán giả khách mời và hai vị giám khảo chuyên nghiệp đều chọn món của Chu Diễm, vị giám khảo nghiệp dư
không
có chủ ý gì, sau khi nghe đánh giá của Lâm Quyết, cũng bỏ phiếu cho Chu Diễm.
Năm phiếu bầu
thì
đã
có bốn phiếu cho Chu Diễm, phiếu còn lại
thật
ra cũng
không
có ý nghĩa gì.
Ngay tại lúc này, toàn hội trường cho rằng Tôn Quyến Hướng
sẽ
bầu chọn cho Chu Diễm,
sẽ
dệt hoa
trên
gấm, giúp
hắn
có số phiếu kỷ lục.
Nhìn
trên
phiếu bầu, dòng chữ của ông vô cùng xinh đẹp, cho dù Từ Phỉ Phỉ là
một
tên tục khí, nhưng qua cách viết của ông, lại mang theo vài phần thanh tân, thoát tục.
Ánh mắt Chu Diễm trầm xuống, hai tay nắm chặt giấu sau lưng, hai bàn tay nổi cả gân xanh lên.
“Tuy phiếu này của tôi
không
thay đổi được gì, nhưng nếu bút
đã
trên
tay mình, tôi muốn viết xuống ý tưởng chân chính của bản thân.” Tôn Quyến Hướng trước sau nhưmột
bình luận vô cùng
nhẹ
nhàng, “Về mặt chuyên môn, vừa rồi Tiểu Lâm và Tiểu Lưuđã
nói
qua, tôi
không
có gì bổ sung,
sẽ
không
nhiều lời hơn nữa. Như lời hai vị đó
nói, món ăn của Từ tiểu thư còn chưa đủ lượng, nhưng tôi cảm thấy với
một
đầu bếp nghiệp dư mà
nói, có thể nấu như vậy
đã
là
không
tồi. Hơn nữa, món ăn này còn có chút đả động đến tôi, vừa rồi khi Từ tiểu thư giới thiệu,
cô
ấy sở dĩ đem món cá này
đinấu thành canh, là vì lo lắng
hiện
tại thời tiết còn lạnh, cũng thực khô hanh. Quả
thậtnhư vậy, vừa uống chút canh nóng vừa cẩn thận ăn miếng cá, quả
thật
so với ăn cá quế chiên
thì
thích hợp hơn. Ở
trên
phương diện đó, tôi cảm thấy Từ tiểu thư so với Chu Diễm càng thêm tinh tế, càng thêm vì thực khách mà suy nghĩ,
không
chỉ có phân tích tư liệu của khách mời, còn kết hợp với khí hậu, cho nên tôi đem phiếu của mình bầu cho
cô
ấy, xem như là cổ vũ
đi.”
Vốn chưa được phiếu nào, Từ Phỉ Phỉ rất xấu hổ, nhưng nghe được lời ông đánh giá,cô
thập phần xúc động, hướng ông cúi đầu cảm ơn: “Cám ơn Tôn lão sư! Tôi
sẽ
tiếp tục cố gắng,
không
ngừng hoàn thiện chính mình!”
Máy quay chuyển từ Tôn Quyến Hướng sang Từ Phỉ Phỉ, sau đó lại từ Từ Phỉ Phỉ chuyển sang Chu Diễm.
Chỉ thấy vẻ mặt Chu Diễm vẫn là
không
quan tâm thắng thua, chỉ khẽ mỉm cười, hai tay ở sau lưng
đã
thả lỏng để ở hai bên, nghe được tin
hắn
vẫn bảo vệ thành công vị trí lôi chủ
thì
khiêm tốn cám ơn, biểu
hiện
không
thể soi mói.
- - 25/100.
*
Sau khi trường đại học lân cận lục tục khai giảng, lượng sinh viên đến với Kỳ Ngộ Phường cũng dần dần tăng thêm nhiều.
Năm nay Ngụy Linh
đang
học năm hai,
cô
là sinh viên ở
một
trường đại học có tiếng ở thành phố B, vì từ trường đến phố Thiên Xuyên khá xa, cho nên
cô
cũng rất ít khi đến đây, lần trước đến
đã
là mùa Thu năm trước khi tổ chức mừng sinh nhật của bạn cùng phòng, sau khi bao
một
phòng riêng ăn cơm
thì
đi
xem phim, khi đó
trên
đường còn chưa có tiệm Kỳ Ngộ Phường này.
Hôm nay
cô
đến nơi này, cũng là vì cùng bạn
đi
dạo phố,
đi
được hai giờ
thì
có chút mệt, khi
đi
ngang qua Kỳ Ngộ Phường thấy ngoài cửa có treo biển phục vụ trà chiều, nên muốn vào ngồi nghỉ ngơi
một
lát, hai người còn có thể tám chuyện
một
chút.
“A, sao thực đơn của tiệm này lại kỳ quái như vậy?”
Sau khi ngồi xuống, Ngụy Linh nhìn nhìn thực đơn trà chiều, vốn nghĩ rằng cũng
sẽgiống những nhà hàng khác,
không
phải chỉ có trà sữa, cà phê và bánh ngọt hay mì xào gì gì đó,
không
nghĩ đến
một
list món ăn tinh tế, mỗi món còn khó có thể tưởng tượng được.
“Cho mình nhìn với.” Nữ sinh ngồi đối diện
cô
tên là Đường Mộng Tiệp, là
một
sinh viên năm 2 của
một
trường đại học có tiếng khác, là bạn trung học của Ngụy Linh, từng là lớp trưởng hồi lúc ấy, mà Ngụy Linh trước kia là cán bộ môn Văn, hai người từ trung học đều là cùng nhau tan lớp hoặc cùng nhau
đi
WC.
“Rượu vang đỏ, chanh khoai lang, sơn trà hầm trứng…” Đường Mộng Tiệp cười rộ lên, “Tốt rồi, chúng ta
đã
vào phải quán ăn bán món ăn hắc ám sao?”
Ngụy Linh thấy phục vụ còn chưa đến phục vụ hai người, vì thế
nói: “Dù sao bây giờ còn chưa gọi món, hay là chúng ta
đi
đi.”
Đường Mộng Tiệp ngăn cản
cô: “Đừng mà, chân mình
thật
sự
rất mỏi, muốn ngồi nghỉmột
chút,
nói
sau, thử
một
chút cũng
không
sai, cậu
không
thấy sinh ý tiệm này rất tốt sao?”
Ngụy Linh nhìn nhìn bốn phía: "Đúng thế."
Đường Mộng Tiệp
nói: “Nhưng nhìn đến tên mấy món này, đột nhiên mình nhớ đếnmột
người.”
Ngụy Linh hỏi: "Ai a?"
Đường Mộng Tiệp chống cằm, chậm rãi
nói: “Ai, cậu
thật
mau quên, hồi chúng ta ở trung học đó, mình và
cô
ta cũng
không
phải quá quen thuộc, cũng
không
nói
quá mấy câu, nhưng có
một
đoạn thời gian cậu và
cô
ta quan hệ cũng
không
tệ lắm, kêu Mộ gì đó… Tên
thì
mình
không
nhớ
rõ, nhưng mình nhớ
cô
ta có biệt danh là “Vu Bà”.”
“À, à, cậu
nói
là Mộ Cẩm Ca.” Ngụy Linh đối với người này có ấn tượng vô cùng sâu sắc, “Biệt danh “Vu Bà” là cậu đặt cho
cô
ta, cậu đương nhiên nhớ
rõ.”
Đường Mộng Tiệp cười
nói: “Mình? Là mình sao? Mình xấu đến vậy sao?”
Ngụy Linh
không
chút khách khí
nói: “Ha ha ha, thôi
đi
Đường Mộng Tiệp, cậu với mình còn làm chuyện xấu
không
ít sao, cậu quên rồi sao, khi đó có
một
nam sinh gửi thư tình cho “Vu Bà”, trong tiết thể dục
đã
lén quay về lớp lặng lẽ đặt thư dưới bàn
côta, vừa đúng lúc hai chúng ta trở về uống nước nên bắt gặp, còn giả bộ là “Vu Bà” viết thư hồi
âm, đùa giỡn người ta
một
phen đó.”
Đường Mộng Tiệp tự luyến
nói: “Cậu
nói
như vậy mình mới nhớ ra, ai, mình
thật
đúng là bụng dạ đen tối từ
nhỏ
đến lớn rồi.”
“Ha ha ha, cậu
thật
sự
là đủ.”
Nhìn tin nhắn
trên
di động, Ngụy Linh
nói: “Haiz,
anh
họ mình
nói
buổi tối mời bọn mình ăn cơm, hỏi chúng ta
hiện
tại ở đâu,
anh
ấy
nói
hiện
tại
đang
họp, sau khi họp xong
sẽ
đến tìm chúng ta.”
Đường Mộng Tiệp nhíu nhíu lông mi được vẽ kỹ càng: “anh
họ cậu? Chính là người giúp cậu lấy được chữ ký của Sào Văn đó hả?”
Ngụy Linh trả lời với chút khoe khoang: “Đúng rồi,
anh
ấy
hiện
đang
làm ở công ty giải trí, mỗi ngày đều có thể thấy rất nhiều ngôi sao đó.”
Đường Mộng Tiệp chớp mắt: “Vậy
nói
anh
ta lại đây
đi, mình muốn nghe vài tin tức.”
Ngụy Linh vừa nhắn tin vừa
nói: “Ha ha, tốt a, để mình báo vị trí cho
anh
ấy, để
anhấy đến đây tìm.”
Hai người chỉ là muốn tìm chỗ ngồi, cũng
không
có ý ăn gì, cho nên sau khi xem thực đơn
đã
gọi hai ly trà sữa và
một
món ăn có tên bình thường nhất, đậu hủ chiên.
Hôm nay người làm ở Kỳ Ngộ Phường có chút
không
đủ, Hầu Ngạn Lâm trở về công ty chủ trì cuộc họp, Vũ Ca xin nghỉ vì cảm nặng, Tiểu Bính và Tiểu Sơn vội đến chânkhông
chạm đất, cho nên người ở nhà bếp cũng hỗ trợ mang món lên.
Sau khi Mộ Cẩm Ca chiên xong món đậu hủ, thấy Tiểu Bính
đang
tính tiền, Tiểu Sơnđang
ghi món, Tiểu Cổ
đang
làm món ăn theo cách
cô
dạy, ở phía sau Vấn Hào
đangchuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối, mà Tiếu Duyệt
đang
vội làm thức uống – cà phê và trà sữa là do
cô
học trộm được từ chỗ Diệp Thu Lam, sau khi quen biết Diệp Thu Lam thường cùng Mộ Cẩm Ca và Hầu Ngạn Lâm
nói
giỡn, hỏi bọn họ có muốn mở rộng làm ăn, nếu muốn, có thể hay
không
cho
cô
thuê 20 mét vuông để mở khu đồ uống kinh doanh.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết, nếu Diệp Thu Lam thực
sự
đến đây, làm sao là vì kiếm tiến,
rõ
ràng là muốn gần quan được ban lộc, muốn ở gần Tiếu Duyệt hơn
mộtchút.
Món chiên
không
thể chờ, nếu đem ra trễ ăn
sẽ
không
ngon, cho nên Mộ Cẩm Ca tháo khẩu trang, chính mình mang món đó cho khách.
cô
đi
đến bàn của Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp, đặt đậu hủ chiên và chén nước chấm xuống: “Mời chậm dùng.”
“A, cám ơn… Á?” Ngụy Linh ngẩng đầu, liếc mắt
một
cái
đã
nhân ra người mặt mộckhông
trang điểm là Mộ Cẩm Ca, “cô
là Mộ Cẩm Ca?”
Loại chuyện bị hỏi tên như vậy
thật
sự
đã
xảy ra nhiều lần rồi, cho nên Mộ Cẩm Camột
chút cũng
không
ngạc nhiên, còn tưởng người nào
đã
thấy qua
cô
trên
TV haytrên
mạng.
cô
thản nhiên
nói: “Chào
cô.”
Sau khi thi trung học, hai người đều chưa từng gặp lại nhau,
không
nghĩ đến hôm nay lại trùng hợp như vậy, vừa nhắc Tào Tháo
đã
thấy Tào Tháo đến, cho nên Ngụy Linh cũng
không
quản phía trước có vấn đề gì với Mộ Cẩm Ca, rất nhiệt tình
nói: “Cậukhông
nhớ mình sao? Mình là Ngụy Linh, còn đây là Đường Mộng Tiệp, chúng là học chung hồi trung học đó.”
Mộ Cẩm Ca nhìn hai gương mặt được trang điểm cẩn thận trước mắt này, quả
thật
quá xa lạ, vì thế thành
thật
nói: “Ngại quá, tôi
không
nhớ
rõ,
cô
còn có chuyện gì
không?”
Ngụy Linh mặt nóng dán mông lạnh: “…” Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương