Trước khi Kỳ Ngộ Phường khai trương
một
tuần, Mộ Cẩm Ca
đã
cùng Rượu trắng chuyển nhà,
cô
thuê
một
phòng
nhỏ
trong
một
khu tiểu khu cũ cách phố Thiên Xuyênkhông
xa, diện tích phòng gấp đôi phòng cũ, hơn
một
trăm mét vuông,
một
người
mộtmèo ở
thì
khá rộng rãi.
Hôm chuyển nhà, Hầu Ngạn Lâm chủ động xin được hỗ trợ, do đó
hắn
biết
rõ
địa chỉ nhà mới của Mộ Cẩm Ca – nếu trực tiếp hỏi, người kia
sẽ
không
ngoan ngoãn
nói
chohắn
biết, mà nếu tự mình
đi
điều tra,
sẽ
vi phạm lời hứa trước kia, cho nên, biện pháp tốt nhất là lấy cớ giúp chuyển nhà, có thể thu thập tin tức quang minh chính đại.
hắn
thật
sự
là cơ trí mà.
Hầu Ngạn Lâm đậu xe dưới lầu, ra khỏi xe vòng qua cửa tài xế phụ, mở cửa ra ôm
mộtđóa hồng tinh xảo mà
hắn
phải dùng quan hệ mới có thể mua được vào lúc trời tối như bây giờ.
hắn
không
chỉ tặng hoa, mà còn chuẩn bị hẳn chín mươi chín đóa hồng.
Thiên trường địa cữu, mãi mãi
yêu
em.
- không
chừng chiêu tục này có thể có hiệu quả thần kỳ
thì
sao.
Ôm ý tưởng như thế, Hầu Ngạn Lâm
đi
qua cổng chính của tiều khu,
đi
thẳng lên lầu ba, nhưng
không
có nhấn chuông cửa, mà lấy di động ra, gửi cho Mộ Cẩm Ca
một
tin nhắn: “Tĩnh ca ca,
cô
ngủ chưa? Nếu chưa ngủ có thể mở cửa cho tôi
không, tôi
đangđứng ngay trước cửa nhà
cô
đây.”
hắn
đã
tính kỹ rồi, nếu Mộ Cẩm Ca
đã
ngủ hoặc
không
chịu mở cửa cho
hắn,
hắn
sẽchờ ngoài cửa cả đêm, đợi sáng mai người trong phòng
đi
ra thấy
hắn, có thể chế tạo cho
cô
một
cảm giác ngạc nhiên vui mừng.
Vì thế,
hắn
còn chuẩn bị cả áo ấm năm sao để chống lạnh, chuẩn bị chiến đấu trường kỳ.
Nhưng áo ấm chuyên dụng
không
có cơ hội mặc vào hôm nay rồi.
Còn 10 phút nữa là 12h đêm, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫn chưa ngủ, khi thấy tin nhắn gửi đến,
cô
cũng
không
trả lời lại mà trực tiếp
đi
ra cửa, mở khóa chống trộm, hé cửa ra phân nửa, sau khi xác nhận người ngoài cửa đúng là Hầu Ngạn Lâm, mới đem cửa mở hoàn toàn ra, cũng mở luôn cửa sắt chống trộm bên ngoài.
Cửa mở ra,
không
khí ấm áp từ trong phòng phả vào mặt,
hắn
chỉ thấy Mộ Cẩm Ca đứng dưới ánh đèn, mặt
một
bộ áo ngủ tay dài màu xanh sọc trắng, tóc dài xõa dài đến lưng, như là vừa mới được sấy khô
một
nửa, mơ hồ còn có chút hơi nước.
Mặt
cô
không
hề gợn sóng,
một
đôi mắt đen thẩm so với trời đêm bên ngoài còn sâu thẩm hơn, nhìn Hầu Ngạn Lâm hỏi: “anh
tới làm gì?”
Hầu Ngạn Lâm ngây ngốc nhìn
cô
trong
một
lúc, cảm giác cả người vô lực, trong nháy mắt,
hắn
nghĩ mình
đã
đánh mất khả năng
nói
chuyện và hành động.
Vài giây sau,
hắn
mới nhớ đến mục đích hôm nay của mình,
trên
mặt treo lên nụ cười tươi tắn thương hiệu của Hầu nhị thiếu, chân tình
nói: “Tôi mang hoa đến tặng em.”
Hoa?
Lúc này Mộ Cẩm Ca mới nhìn thấy
một
đóa hồng cực to
trên
tay
hắn, cảm thấy
khôngbiết
nói
gì cho tốt.
Tại sao lúc mở cửa
cô
chỉ lo lắng nhìn người đối diện, lại
không
chú ý đến bó hoa khổng lồ kia?
Còn có hôm nay
cô
lại bị cắt trúng tay…
- chẳng lẽ bệnh ngốc cũng
sẽ
lây lan sao?
Hầu Ngạn Lâm cũng
không
nhìn
rõ
tâm tư của ngươi đối diện,
hắn
thấy Mộ Cẩm Cakhông
lên tiếng, nghĩ là đối phương mất hứng, vì thế vừa cẩn thận lại vừa giả đáng thương
nói: “Sư phụ, bên ngoài lạnh lắm,
cô
có thể cho tôi vào trong
không?”
Mộ Cẩm Ca nhìn
hắn
một
cái, rồi
nói: "Vào
đi."
Hầu Ngạn Lâm cảm thấy thực vui vẻ, nhanh chóng khom người, ôm hoa
đi
vào.
Thân hình
hắn
to lớn, khi
đi
vào phòng cũng mang theo khí lạnh từ bên ngoài, kết hợp với hương hoa hồng và mùi nước hoa hương gỗ của nam giới, làm cho người ta
khôngkhỏi nghĩ đến trong
một
khu rừng rậm cất giấu
một
khóm hoa thơm ngát.
Đột nhiên trong lòng Mộ Cẩm Ca dao động, lập tức có chút mất mất tự nhiên lùi về phía sau hai bước.
Hầu Ngạn Lâm đưa hoa cho
cô, cười tươi tắn
nói: “Sư phụ,
cô
có thể ôm hoa giúp tôikhông? Để tôi có thể đóng cửa.”
Mộ Cẩm Ca cảm thấy có chút kỳ quái,
không
biết tối nay
hắn
lại phát điên cái gì, ômmột
bó hoa lớn tới đây, nhưng
cô
cũng
không
hỏi, trước hết tiếp nhận bó hoa khổng lồ từ tay đối phương, xoay người muốn đặt hoa lên
trên
bàn trà.
Ngay sau khi
cô
xoay người
đi, sau lưng liền truyền đến tiếng đóng cửa, lập tức
mộtlàn hơi lập phả vào người, đem cả người
cô
và hoa ôm vào
một
vòng tay ấm áp.
Giọn Hầu Ngạn Lâm trầm thấp vang lên bên tai
cô, lộ ra phần ý cười: “Tĩnh ca ca, thu hoa của
anh, em chỉ có thể là người của
anh.”
Mộ Cẩm Ca: "......"
Bị người đàn ông ôm từ phía sau như vậy, bả vai của Mộ Cẩm Ca dựa vào lòng ngực của đối phương, có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt
trên
người đối phương, như là gỗ thông cùng đất trời đón nắng sau
một
cơn mưa rào, dưới ánh mặt trời – tản mát ra mùi hương thơm ngát độc đáo, trong đó còn xen lẫn
một
vị ngọt như có nhưkhông, trong sáng
rõ
ràng, ôn nhu mà
không
lỗ mãng, trầm ổn mà
không
nặng nề.
cô
luôn
không
thích người dùng nước hoa, huống chi là đàn ông mà xức nước hoa, nhưng ngoài ý muốn là
cô
có thể chấp nhận được hương vị
trên
người Hầu Ngạn Lâm, thậm chí khi ngửi thấy còn sinh ra cảm giác muốn đến gần
hắn
hơn.
- hắn
giống như là rất thích mùi hương nhàn nhạt này.
Mộ Cẩm Ca đột ngột bị người ôm lấy, cũng
không
vội vàng tránh
đi, mà bình tĩnh suy nghĩ tìm cách thoát ra.
Sau đó, ý nghĩ đến trong đầu
cô
là: À,
anh
ấy có cố gắng.
Hầu Ngạn Lâm thấy
cô
không
nói
gì, nghĩ rằng
cô
đã
bị mình dọa, vì thế hơi hạ khuỷu tay,
nói
giỡn với
cô: “Tĩnh ca ca, nếu em
không
nói
gì,
anh
sẽ
hôn em đó.”
Mộ Cẩm Ca cúi đầu nhìn chằm chằm chín mươi chín đóa hồng
trên
tay, nhìn thấy
trênđó có
một
tấm thiệp với nét chữ quen thuộc,
cô
thản nhiên
nói: “Muốn hôn
thì
hôn, dù sao
hiện
giờ
trên
tay em cũng
không
có dao.”
"!"
Tặng hoa lại mang đến
sự
kì diệu như vậy sao?!
Giống như sợ Mộ Cẩm Ca đổi ý, Hầu Ngạn Lâm gắt gao ôm
cô
vào trong ngực, sau đó cố gắng điều hòa lại hô hấp,
thật
cẩn thận đến gần sườn mặt
cô,
nhẹ
nhàng hôn
mộtcái.
Cứ như vậy mà đặt
một
nụ hôn chuồn chuồn lướt,
hắn
có thể cảm nhận được các cơ quan nội tạng của mình đều đập bùm bùm trong người.
Hôn xong cũng
không
thấy đối phương kháng cự,
hắn
rất vui vẻ, nghĩ muốn thừa dịp tâm trạng Tĩnh ca ca
đang
tốt, nhanh chóng chiếm chút tiện nghi, vì thế, sau khi do dự vài giây, nhịn
không
được hôn lên mặt Mộ Cẩm Ca vài cái nữa.
Ngay lúc
hắn
tính hôn cái thứ sáu, đột nhiên Mộ Cẩm Ca dựa vào ngực
hắn, hơi ngửa đầu về phía sau,
không
chút báo trước mà hôn lên môi của
hắn
một
cái.
"......"
Sau khi thu người về vị trí cũ, Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìn
hắn
một
cái, bật cười
nói: “Thế này
thì
tốt hơn.”
Hầu Ngạn Lâm: "!!!"
Sao có thể nhẫn nữa?!
Xem ra, đây là thời điểm chiến đấu vì tôn nghiêm!
Hầu Ngạn Lâm nắm chặt bả vai Mộ Cẩm Ca, quay người
cô
đối mặt với mình,
khôngnói
lời nào cúi đầu hôn lên gương mặt lạnh nhạt của
cô, khóe môi
không
giấu được
sựvui mừng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn bại lộ bản tính của động vật ăn mồikhông
sót tí nào,
không
còn sót lại
một
chút nào bộ dáng vô hại như vừa rồi.
Nếu
nói
vừa rồi
hắn
giống như con gà mổ thóc
nhẹ
nhàng hôn
cô,
thì
hiện
tại nụ hôn của
hắn
như mưa to gió lớn, dồn dập nhưng tỉ mỉ cắи ʍút̼ đôi môi mỏng như cánh hoa của
cô, sau đó canh đúng thời điểm,
không
hề báo trước mà đánh úp cạy mở khớp hàm của đối phương,
không
chút do dự tiến quân thần tốc, nóng bỏng đòi hỏi.
"Tĩnh ca ca?"
Vốn Rượu trắng
đang
trong phòng xem phim chờ Mộ Cẩm Ca, nhưng thấy
cô
chậm chạp
không
trở lại, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng
nói, vì thế nghi hoặc dùng chân mèo đẩy ra cửa phòng
đang
khép hờ, vừa kêu Mộ Cẩm Ca vừa
đi
ra ngoài…
Kia
không
thấy
thì
không
biết, vừa thấy
thì
bị dọa đến nhảy dựng lên!
không
nghĩ tới vừa ra ngoài
đã
thấy được
một
hình ảnh
không
thể miêu tả thành lời!
Cả thân mèo của Rượu trắng bị dọa đến ngốc luôn, ngốc lăng mà nhìn hai người
đangđốt lửa cho nhau, hóa đá ngay tại chỗ,
một
tiếng kêu “meo” bị nghẹn lại
không
thể kêu ra.
Ta là ai, ta
đang
ở nơi nào, các ngươi
đang
làm gì đó!
A, ông trời ơi, ta chỉ là
một
bé cưng mà thôi, tại sao lại đối với ta như vậy?!
Mơ hồ nghe được tiếng của Rượu trắng, Mộ Cẩm Ca tỉnh táo lại vài phần, vươn tay đẩy người
đã
lộ nguyên hình là “mặt người dạ thú” ra, cũng
không
quản “cầm thú”
đangtiến vào,
một
bên dùng tay đoạt lại đóa hồng
đã
bị
cô
ép vào ngực muốn rớt vài cánh hoa, đưa lên trước mặt hai người, dùng bó hoa khổng lồ đó cản trở ánh mắt kinh ngạc của bạn mèo kia.
không
có hoa hồng cản trở, ở giữa hai người có thêm
không
gian, Hầu Ngạn Lâm thừa dịp này dùng
một
tay ôm lấy vòng eo
cô, mãnh liệt muốn kéo
cô
đến gần mình hơn, muốn thu hẹp khoảng cách của hai người.
một
khi
hắn
đã
tiến công
thì
sẽ
không
thu lại, chỉ có càng ngày mãnh liệt, như
một
con sói được thả khỏi l*иg giam – chuẩn xác mà
nói, phải là
một
con hồ ly đói bụng, sau khi nắm chắc phần thắng
thì
nảy ra toàn ý xấu, từng bước tiến hành, rất nhanh chiếm được ưu thế trong cuốc tỷ thí dài hơi, rửa mối nhục trước đây.
hắn
xảo huyệt mà bày ra bẫy rập liên tiếp nhau cho đối phương, dẫn đối phương ngày càng lún sâu, bao nhiêu tiện nghi đều bị
hắn
chiếm hết.
Mộ Cẩm Ca
không
phải là đối thủ của
hắn, rất nhanh bại trận, bị
một
cầm thú giả heo ăn cọp ăn gắt gao, gương mặt trắng nõn giờ đây
đã
ửng đỏ, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng như đêm tối cũng
ẩn
một
tầng xuân sắc, mông lung
một
tầng hơi nước, nơi sâu nhất của đôi mắt như chiếc lá mùa thu lay động.
Hầu Ngạn Lâm cúi đầu hôn lỗ tai
cô, khẽ cười
một
cái, giọng khàn khàn
nói: “Tĩnh ca ca,
anh
có tiến bộ chút nào
không?”
Mộ Cẩm Ca tựa người vào ngực
hắn, mặc cho
hắn
ăn đậu hủ
trên
người mình, tạm thời
không
muốn trả lời
hắn.
Hầu Ngạn Lâm đem bó hoa
trên
tay để xuống, hoạt động tay
một
chút, có chút mỏi.
Sau đó,
hắn
giống như lúc này mới thấy Rượu trắng, chuyển tầm mắt qua nó, cười cười
nói: “Hi!”
"......"
Hi cái đầu
anh!
Rượu trắng
không
từ bỏ nhìn chằm chằm bọn họ, khó có thể tin hỏi: “anh
anh
anh
côcô
cô, các người khi nào
thì
ở cùng nhau?!”
- ở cùng nhau, từ này
thật
là đẹp.
Tâm tình của Hầu Ngạn Lâm rất tốt, nương theo vấn đề của Rượu trắng, cố ý hỏi Mộ Cẩm Ca: “Tĩnh ca ca, khi nào chúng ta bắt đầu ở cùng nhau?”
Rốt cuộc Mộ Cẩm Ca cũng biết mục đích tên ngốc này ôm hoa chạy tới đây, trong lòngkhông
khỏi cảm thấy buồn cười, nên cho
hắn
ăn
một
viên thuốc an thần mới được: “Hôm nay.”
Ý cười
trên
mặt Hầu Ngạn Lâm
không
tắt, nhịn
không
được muốn xác nhận
một
lần nữa,
nói: “nói
cách khác… Sau này chúng ta có thể lấy ngày hôm nay làm ngày kỉ niệm quen nhau sao?”
“Uhm.” Khóe miệng Mộ Cẩm Ca hơi nhếch lên, lấy tay vuốt lấy cằm
hắn, an ủi
nói, “Giao trái tim trong ngực rồi… Lâm muội muội, về sau
anh
chính là người của em.”
"!"
Trong lúc Hầu Ngạn Lâm đốt pháo ăn mừng trong lòng,
một
cầm ca lại tiến đến, hôn lên môi
hắn
một
cái.
Rượu trắng: "......"
Ta
thật
sự
là
không
thấy gì cả.
Hoa
đã
tặng, hôn cũng hôn rồi, quan hệ cũng chính thức được xác định, rốt cuộc Hầu nhị thiếu cũng an tâm quay về, ngủ
một
giấc ngon lành.
Lúc
hắn
rời
đi
cũng
không
nháo đòi ở lại, mà rất kiên quyết rời
đi.
Đoạn tình cảm này
không
dễ thành,
hắn
muốn chậm rãi tiến hành, nước chảy đá mòn,không
nghĩ muốn dồn ép đối phương.
Nhưng lúc cánh cửa kia đóng lại, trong lòng
hắn
âm
thầm lập ra
một
mục tiêu
nhỏ
--
Tiếp theo,
hắn
muốn ở trong phòng này đủ hai mươi bốn giờ!
Chẳng sợ đánh
không
thắng trận này!
Sau khi lên dây cót cho mình, Hầu Ngạn Lâm vui vẻ
đi
xuống lầu, khi ngồi vào xe vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt trong xe.
Sau đó,
hắn
mới phát
hiện, sau khi
hắn
gửi tin nhắn cho Mộ Cẩm Ca, có
một
tin nhắn từ Cao Dương gửi đến.
Cao Dương: Tằng đạo diễn
đã
thay đổi kế hoạch quay phim “Thiên tài Liêu Lý”, tạm hoãn vô thời hạn.
*
Hầu Ngạn Lâm
đi
rồi, Mộ Cẩm Ca đem 99 đóa hồng kia tạm thời dựa vào tường, sau đó cầm lên tấm thiệp lên xem
Rượu trắng đứng đó, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy hoa văn đằng sau tấm thiệp, vì thế nó tò mò hỏi: “Tĩnh ca ca, đại ma đầu viết gì cho
cô
vậy?”
Mộ Cẩm Ca đem tấm thiệp
nhỏ
kia cất vào sau miếng ốp điện thoại,
trên
mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, “Bí mật.”
Rượu trắng bất mãn
nói: "Tĩnh ca ca
cô
thay đổi!"
Kỳ
thật
Mộ Cẩm Ca
không
nói
cho Rượu trắng biết, cũng là vì muốn tốt cho nó.
trên
tấm thiệp, Hầu Ngạn Lâm chỉ viết
một
dòng ngắn gọn.
Nét mực đen, chữ viết vô cùng xinh đẹp, nét chữ có thể khiến người đọc cảm nhận được tâm tình người viết.
- -" Mộ Cẩm Ca,
anh
yêu
em."