"Kế, kế hoạch?"
Vẻ mặt Chung Miện ngơ ngác, có cảm giác như bản thân
đang
trong
một
phim hành động của Hongkong.
Hầu Ngạn Lâm ngước mặt, đôi mắt hoa đào tựa như cười mà
không
cười, lặng lẽ ngồi đánh giá người đàn ông đối diện – a, bộ dạng
không
quá đẹp trai, tính khí
không
quá tốt, khung xương
không
rộng, ăn mặc cũng bình thường, giọng cũng
không
dễ nghe, khí thế đàn ông cũng
không
quá mạnh.
Nhìn từ đầu tới chân, chắc cao khoảng cao 1,60m
đi.
Tốt lắm, bọn
anh
chênh lệch nhau gần 40 phân.
Lại nhìn đối phương, người mà mình xem là đối thủ
một
lần nữa --
Hầu Ngạn Lâm di chuyển tầm mắt,
trên
mặt vẫn bảo trì nụ cười, ánh mắt dừng lại
trên
người Asimov Tchaikovsky, thầm nghĩ
không
ổn.
Chú chó này lông trắng như tuyết, hình thể tuyệt đẹp, mỉm cười ôn hòa, đôi mắt to tròn…
Vốn
không
chút để ý gì, Hầu Nhị thiếu đột nhiên quỳ xuống.
Bởi vì con Samoyed này
sẽ
khiến thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ!
anh
ôm Rượu trắng chặt thêm về phần, cũng
không
có trực tiếp trả lời vấn đề đối phương hỏi, mà là khiêm tốn
nói: “Chúng ta nên có qua có lại chứ, tôi
đã
tự mình giới thiệu rồi, xin hỏi
anh
họ gì ah?”
„Tôi là Chung Miện,“ Chung Miện nhớ đến đối phương
không
chỉ giới thiệu tên mà còn cả chức vụ, thân phận, vì thế sau khi suy nghĩ
một
chút,
thì
nhẹ
nhàng bổ sung thêm
một
câu, „Là, là
một
tác giả.“
- - người làm nghệ thuật.
Hầu Ngạn Lâm có chút đăm chiêu, hơi hơi vuốt cằm.
Haiz,
nói
thế nào
thì
Tĩnh ca ca cũng chỉ là
một
cô
gái
trẻ hơn hai mươi tuổi, rất dễ bị hấp dẫn bởi loại người dùng giấy bút văn chương thanh nhã, điều này có thể giải thích được.
Nhưng thực
thật
có lỗi, người có thể cùng Tĩnh ca ca trong tương lai, chỉ có thể là
anh.
Hầu Ngạn Lâm mỉm cười
nói: "Tôi nghe
nói, Chung tiên sinh phải về quê
một
chuyến,
không
tìm được người chăm sóc con Samoyed này."
Chung Miện sửng sốt đáp: "Á, Mộ tiểu thư,
cô
ấy
đã
nói......"
Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng đánh gãy lời
anh
ta: „Chung tiên sinh, tôi biết
một
nơi chuyên nhận chăm sóc thú cưng rất tốt, sang năm mới cũng
không
ngừng làm việc, nằm ngay ở khu phố phía trước,
anh
cũng là người nuôi thú cưng, chắc là cũng biết
đi.“
"A..." Chung Miện do dự gật gật đầu, "Tôi biết, chỉ là nơi đó chỉ nhận khách VIP trong dịp năm mới… Tôi biết nơi đó thiết bị tốt lắm, nhưng phí rất cao, cho nên đừng
nói
VIP, tôi chỉ có thể
đi
nhìn qua
một
lần."
Người này, rất thành
thật.
Tĩnh ca ca
sẽ
thích loại người thành
thật, chỉ cần liếc mắt
một
cái là có thể nhìn thấu như người đàn ông này sao?
Hầu Ngạn Lâm giống như thấy
sự
thua kém ngày càng giảm
đi.
Nhưng điều này cũng
không
ảnh hưởng đến gương mắt tươi cười của
anh,
anh
lấy ra
một
phong bì, từ trong đó lấy ra
một
thẻ VIP của cửa hàng nhận chăm sóc thú cưng, đặt ở
trên
bàn,
nói
với đối phương: „Thẻ này, tôi tặng
anh. Người ở đó khi thấy thẻ này,
sẽ
miễn phí chăm sóc thú cưng
anh
gửi đến.“
Chung Miện trừng lớn ánh mắt, vội hỏi: "Này, tôi làm sao
không
biết xấu hổ mà nhận chứ!"
Hầu Ngạn Lâm rất khéo hiểu lòng người mà
nói: „Tôi có cổ phần ở nơi đó, nhưng mỗi lần tôi
đi
công tác
thì
Rượu trắng luôn được Cẩm Ca chăm sóc, cho nên thẻ này đối với tôi là vô dụng, thay vì bỏ phí,
không
bằng đưa cho người
thật
sự
cần, phát huy giá trị lớn nhất của nó.“
Chung Miện cầm lấy tấm thẻ VIP màu đen, quay đầu nhìn chú chó cưng của mình, bốn mắt nhìn nhau.
Ngay lúc này,
một
giọng
nói
lạnh lùng vang lên từ phía sau Hầu Ngạn Lâm -
"Hầu Ngạn Lâm,
anh
làm gì ở đây?"
****
Hai mươi phút trước, Mộ Cẩm Ca nhận được điện thoại của Cao Dương kêu
đi
ra ngoài,
nói
là Hầu Ngạn Lâm có quà tặng từ đảo Tam Á cho
cô, nhờ
anh
chuyển giúp.
cô
cảm thấy có chút ký quái, nghĩ thầm, tại sao Cao Dương
không
trực tiếp đem món đồ đó vào trong nhà hàng cho mình, mà phải bắt mình
đi
ra ngoài lấy.
Nhưng nghĩ lại,
không
chừng tên ngốc kia muốn cho
cô
một
niềm vui ngạc nhiên, người mới
yêu
như con thiêu thân mà, cho nên dù trong lòng
cô
có hoài nghi, nhưng vẫn mặc áo khoác nhung
đi
ra cửa.
- không
nghĩ tới
không
có quà tặng gây niềm vui bất ngờ gì, nhưng khi trở về lại thấy,
thì
ra „niềm vui bất ngờ“ kia
đang
ở trong này chờ
cô.
Sau khi tiễn Chung Miện và Asimov
đi, Mộ Cẩm Ca quay đầu, mặt
không
chút thay đổi nhìn thấy tổ hợp diễn vô cùng chuyên nghiệp, trầm giọng
nói: „anh
theo tôi vào phòng nghỉ, chúng ta cần
nói
chuyện.“
Thẳng thắng
sẽ
được khoan hồng, kháng cự
sẽ
bị nghiêm trị, Hầu Ngạn Lâm bị bắt tại trận,
không
dám phản kháng, mà rất nghe lời ôm Rượu trắng đứng lên
đi
vào phòng nghỉ.
„Để Rượu trắng xuống.“ Mộ Cẩm Ca
nói
với
anh, „Tôi
nói
chuyện với từng người
một.“
Những lời này làm Rượu trắng bị dọa
không
nhẹ, khiến cặp kính râm
trên
mặt rơi xuống đất vang lên
một
tiếng „cách cách“, lộ ra
một
đôi mắt to tròn đầy hoảng sợ.
... A, đây là trình diễn màn quan đóng cửa bắt người sao.
Nhìn thấy cửa đóng chặt trước mặt mình, Rượu trắng nghiêm túc suy nghĩ có nên áp dụng 36 kế chạy là thượng sách
không, trước nên tìm
một
chỗ trốn, tránh bão
một
thời gian.
Ngoài cửa, con mèo mặt dẹt đầy ưu sầu, phía trong Hầu Nhị thiếu lại tươi cười vui vẻ, đem nội tâm khẩn trương của bản thân che giấu rất tốt.
Nhìn thấy Mộ Cẩm Ca đóng cửa lại, Hầu Ngạn Lâm nhướng mày cười
nói: „Sư phụ, tôi biết là
cô
rất nhớ tôi, nhưng mà
cô
mãnh liệt
yêu
cầu
một
mình ở cùng với tôi,
thật
sự
sẽ
khiến tôi hiểu sai à.“
Mộ Cẩm Ca xoay người, lấy ra
một
vòng đeo cổ bằng vỏ sò mà Cao Dương mới đưa cho mình, mặt
không
chút thay đổi hỏi: „Cái này là sao?“
Hầu Ngạn Lâm cười a a
nói: "Ngàn dặm tặng lông ngỗng*, lễ
nhẹ
nhưng nặng tình ý." (*: ý chỉ những món đồ vật
nhẹ)
Khóe miệng Mộ Cẩm Ca nhếch lên: "anh
trở về khi nào?"
Hầu Ngạn Lâm trừng mắt nhìn: "Máy bay vừa hạ cánh sáng nay, là tôi đến đây ngay."
Mộ Cẩm Ca hỏi: "Vậy sao
anh
còn nhờ Cao trợ lý chuyển quà giùm?"
Hầu Ngạn Lâm đối đáp trôi chảy, thập phần tự nhiên: "Muốn cho
cô
một
niềm vui bất ngờ đó mà."
Tin
anh
mới có quỷ!
Mộ Cẩm Ca cười lạnh
một
tiếng, lại hỏi: "Vậy tại sao lại
đi
tìm Chung Miện
nói
chuyện phiếm?"
Hầu Ngạn Lâm ra vẻ kinh ngạc, ngữ khí khoa trương
nói: "Á, sư phụ,
không
phải
cô
ăn dấm chua với cả đàn ông chứ? Tôi chính là
một
người đàn ông chân chính a, điểm ấy
cô
cứ yên tâm!"
Mộ Cẩm Ca ế
một
chút: "... Tại sao
anh
biết Chung Miện nhờ tôi chăm sóc chó cưng của
anh
ấy? "
Hầu Ngạn Lâm cười
nói: "Chung tiên sinh tự mình
nói."
Mộ Cẩm Ca nhìn về phía
anh, chậm rãi
nói: "Cho
anh
một
cơ hội
nói
thật, bằng
không
tôi mở camera theo dõi trong quán ra xem."
"Được rồi," Hầu Ngạn Lâm nhún vai, rất nhanh bán đứng đồng đội, "Kỳ
thật
là Rượu trắng
nói
cho tôi biết."
Chứng minh được suy đoán của mình, Mộ Cẩm Ca giật mình: „thì
ra hôm qua nó muốn tôi gọi điện cho
anh
là để
nói
cái này.“
"Sư phụ, đây là do
cô
không
đúng." Hầu Ngạn Lâm giả vờ thở dài, "Tuy rằng chú chó Samoyed kia rất được, nhưng
cô
cũng
không
có thể chỉ thấy người mới cười mà
không
nghe thấy người cũ khóc a, nó đều kể khổ với tôi trong điện thoại đó."
Mộ Cẩm Ca cảm thấy
không
hiểu gì cả: "Nó có cái gì khổ? Nó
không
phải cùng A Tuyết chơi đùa rất vui vẻ sao?"
Hầu Ngạn Lâm nghiêm trang
nói: "Bình thường mà
nói, hoàng hậu thất sủng đều rất thân mật với quý phi đắc sủng, mở miệng đóng miệng đều là tỷ tỷ muội muội, thoạt nhìn ở chung hòa hợp,
trên
thực tế trong lòng đều hận
không
thể gϊếŧ được đối phương."
"......"
Quá vài giây, Mộ Cẩm Ca
nói: "A Tuyết rất nghe lời, chơi đùa với Rượu trắng cũng rất tốt, ở chung
một
thời gian
sẽ
giải quyết được hiểu lầm thôi."
Hầu Ngạn Lâm lại hỏi: "Sau đó
thì
sao?"
Mộ Cẩm Ca nhìn về phía
anh: "Cái gì?"
Ánh mắt Hầu Ngạn Lâm trầm xuống, giống như
một
bức màn khuya lặng yên buông xuống,
anh
thấp giọng
nói: „Sau khi giải trừ hiểu lầm, cái người họ Chung kia
sẽ
người bằng chó quý, nương theo việc sủng vật vui chơi cùng nhau, càng ngày càng thường xuyên tới chỗ này, càng ngày càng có nhiều đề tài cùng
cô
nói
chuyện, các người càng ngày
sẽ
càng quen thuộc, đến lúc đó...“
Trái tim
cô
cũng
đi
theo
anh
ta luôn.
Ý thức được bản thân
không
khống chế được cảm xúc, Hầu Ngạn Lâm lập tức thu liễm lại tâm tình, mỉm cười
nói: „... Tôi xem qua
một
kịch bản tên là „Sủng vật kỳ duyên“, chính là phát triển theo con đường này.“
Mộ Cẩm Ca tựa hồ hiểu được cái gì, nhưng vẫn lãnh đạm
nói: „Chung Miện
không
có ý đồ đó với tôi,
anh
ấy là
một
người thành
thật, đơn giản,
không
có tâm nhãn gì, chúng tôi chỉ là quen biết bình thường mà thôi.“
Đơn giản? Thành
thật?
không
có tâm nhãn gì?
Càng nghe
thì
trong lòng Hầu Ngạn Lâm càng khó chịu,
trên
mặt lộ ra vài phần đùa cợt,
anh
không
không
chế được cảm xúc mà
nói
ra lời ác ý: „Sư phụ,
cô
không
biết sao, những người thành
thật
thường rất giỏi lợi dụng bộ dáng thành
thật
của họ, làm chuyện xấu mà
không
ai hay biết.“
Mộ Cẩm Ca chưa bao giờ thấy qua cách
anh
nói
chuyện như vậy, sửng sốt
một
hồi, nhíu mày
nói: „Khi nào
thì
anh
lại rành về
âm
mưu quỷ kế như vậy?“
Nghe xong lời này, trong lòng Hầu Ngạn Lâm dâng lên
một
nỗi... phiền chán
- đúng rồi, tôi chính là
một
người hiểu về
âm
mưu quỷ kế, là
một
người ác liệt như vậy đó.
Muốn tiếp cận
cô, nên vắt óc suy nghĩ bày ra nhiều kế, giống như
một
thợ săn giảo hoạt, dựa vào những bậy rập hoàn mỹ, còn
không
ngừng chủ động,
một
lần lại
một
lần
hiện
thân dụ con mồi vào bẫy, vì muốn có con mồi mà hết lòng hết sức.
Cho tới bây giờ,
anh
chưa bao bao giờ làm được bộ dáng thành
thật
tự nhiên.
Cùng với tên họ Chung kia khác nhau hoàn toàn,
anh
không
thành
thật,
không
đơn giản, tâm nhãn còn nhiều hơn cả lông của Rượu trắng, giấu mình rất sâu, ít chân thành, đầu óc thương nhân, cả người thô tục.
Ngay cả việc
nói
ra lời tâm tình cũng là ba hoa chích chòe,
không
giống như tên nhà văn kia, chỉ cần viết vài câu
thì
đều là thi từ ca phú.
Người kiêu ngạo như
anh,
đã
quen với việc
không
ai bì nỗi, lòng tự tin tràn đầy, thậm chí có thể
nói
là tự luyến, nhưng trong lúc tuyệt vọng này, lại phát
hiện
cả người đều là tật xấu,
không
thể che giấu, chỉ là bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa.
- điều này làm cho
anh
nóng nảy, đồng thời cũng có kích động.
anh
sợ mình
không
thể duy trì nụ cười ngụy trang kia,
không
khống chế được nỗi ghen tị và bất an đánh thẳng trong lòng mình,
sẽ
lộ nguyên hình trước mặt người này,
âm
hiểm xảo trá,
không
nơi
ẩn
nấp,
cô
sẽ
thấy được bộ mặt tà ác tham lam của
anh.
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Hầu Ngạn Lâm xuất
hiện
cảm giác chán ghét bản thân.
Điều này
thật
sự
không
giống
anh.
Mộ Cẩm Ca thấy
anh
không
nói
gì, thản nhiên hỏi: „Rốt cuộc
anh
muốn làm gì?“
Hầu Ngạn Lâm trầm mặc
một
lúc lâu, đột nhiên
nói: "Tôi thích em."
"......"
„Tôi thích em, nên
không
muốn người đàn ông nào khác tiếp cận em.“ Hai tay Hầu Ngạn Lâm nắm lại thành quyền trong túi quần,
anh
có chút phiền chán, hít
một
hơi
thật
sâu, để mình bình tĩnh lại rồi thẳng tanh
nói: „Cho nên tôi nghĩ hết mọi cách để em bên cạnh mình, khiến cho bọn người có ý với em
không
còn cơ hội nào cả, để cho họ biết khó mà lui.“
Mộ Cẩm Ca nhìn nhìn
anh,
không
nói
gì, mà là xoay người
đi
đến cạnh cửa.
Hầu Ngạn Lâm cảm thấy được thực thất vọng.
không
chỉ thất vọng với phản ứng của người đối diện, mà càng thất vọng với hành vi mất khống chế của mình hơn.
anh
đã
làm cái gì thế này...
không
chỉ đem kế hoạch làm rối loạn, mà còn đem mọi thứ làm hỏng.
Như vậy
anh
có khác nào những tên vai phụ có dụng tâm ác độc đâu chứ?
Ngay lúc
anh
hối hận
không
thôi, Mộ Cẩm Ca đứng ở cửa, lạnh nhạt
nói: „Hầu Ngạn Lâm,
anh
suy nghĩ nhiều rồi.“
Hầu Ngạn Lâm cười khổ, nghĩ thầm,
sẽ
nghe được
một
lời kịch hay diễn.
Kế tiếp, diễn viên chính
sẽ
vì tra nam mà
nói
chuyện
đi,
nói
cái gì „anh
ấy
không
phải như
anh
nghĩ,
anh
ấy
không
phải là người như vậy...“, biện hộ linh tinh gì đó.
Nhưng mà
sự
tình
không
phát triển theo dự đoán của
anh, Mộ Cẩm Ca quay đầu, nhìn
anh
trong chốc lát,
không
nhanh
không
chậm
nói: „Bởi vì tôi
đã
đem cơ hội đó cho
một
người họ Hầu tên là Tên Ngốc.“
Hầu Ngạn Lâm ngẩn ngơ.
Vài giây sau,
anh
mới phản ứng lại, kinh ngạc mà mở to mắt, khó có thể tin mà mở miệng: "Em
nói
cái gì?"
Mộ Cẩm Ca đem tay đặt
trên
cửa, khóe miệng giơ lên
một
nụ cười ôn nhu: "Lỗ tai của
anh
bị dấm chua làm hỏng rồi sao?"
"Em
nói, em cũng thích
anh."