một
giờ sau, vị “Chung tiên sinh” trong miệng Nguyễn Đồng Đồng cũng nhanh chóng chạy tới cửa tiệm.
Đó là
một
thanh niên hơn hai mươi tuổi, cao khoảng 1,78m, dáng người hơi gầy, xem cốt cách
thì
không
phải là người phương Bắc.
anh
ta mặc
một
chiếc áo ấm dày màu xám,
trên
cổ quấn khăn len cùng màu, bộ dáng thanh tú, vẻ mặt hơi nhợt nhạt,
trên
chiếc mũi cao là cặp kính cận màu đen, mái tóc đen vẫn còn đọng tuyết.
“Chào
cô, tôi là Chung Miện, là chủ nhân của con Samoyed.” Vì
đi
quá nhanh, nên người đàn ông thở gấp,
không
ngừng lấy hơi, đứng trước mặt Mộ Cẩm Ca
nói, “Cám ơn
cô
đã
đồng ý giữ giúp Asimov Tchaikovsky …
thật
ngại quá, tôi cũng
không
biết
sẽ
bị biên tập kêu
đi
lâu như vậy, rất, rất cám ơn
cô!”
Mộ Cẩm Ca hỏi: "anh
nói
tên chú chó này là gì?"
"Asimov Tchaikovsky." Khi
nói
đến cái tên “đầy sáng tạo” do mình đặt, người có vẻ hướng nội như vị Chung tiên sinh này cũng
không
nhịn được
nói
thao thao bất tuyệt, nhưng vì
thật
sự
không
có quen cùng người khác
nói
chuyện, nên khi
anh
nói
chuyện có chút hỗn loạn, “Thời điểm nó đến nhà tôi, vừa lúc tôi đọc xong
một
quyển tiểu thuyết của Isaac Asimov*, tôi đối với ông ấy tràn ngập sung bái và kính nể, cho nên liền… Nhưng tôi tuyệt đối
không
có ý vũ nhục ông ấy! Chú chó này như là người quan trọng trong gia đình tôi, tuy
nói
tên chỉ là danh hiệu, nhưng cái danh hiệu này đối với
một
sinh mệnh là vô cùng có ý nghĩa! Tên này rất hay được dùng trong tiếng Nga, có ý nghĩa là bầu trời… Bởi vì Samoyed là loài chó đến từ Siberia, cho nên tôi nghĩ đặt thêm
một
tên tiếng Nga ở phía sau
sẽ
khiến nó cảm thấy thân thiết!”
(*: Isaac Asimov là
một
tác giả người Mỹ và là giáo sư hóa sinh tại Đại học Boston, nổi tiếng nhất với các tác phẩm về khoa học viễn tưởng, ông sinh ngày 02-01-1920 tại Nga và mất ngày 06-04-1992 tại Mỹ)
Sau khi hiểu
rõ
một
đống lời từ đối phương, Mộ Cẩm Ca nhìn thoáng qua chú chó Samoyed
đang
ngoan ngoãn mỉm cười ngồi bên cạnh, chỉ cảm thấy cái tên quả
thật
rất dài, đối với
một
chú chó mà
nói, có lẽ “A Tuyết” vẫn đơn giản hơn, mà cũng cảm thấy thân thiết nữa.
Nếu
đã
đến dây, Chung Miện cũng
không
thể dẫn chó nhà mình
đi
ngay, vì thế
anh
ngồi ngay tại quầy bar, thừa dịp vẫn trong thời gian phục vụ trà chiều, tùy tiện gọi
một
phần.
Có thể là cảm thấy có chút xấu hổ, sau
một
hồi im lặng,
anh
nhỏ
nhẹ
nói: “thật
ra trước đó tôi cũng ghé nhà hàng hai lần, nhưng
không
có mang Asimov Tchaikovsky theo, người
thật
sự
là,
thật
sự
là đông lắm… A, ý của tôi là quán của
cô
làm ăn rất tốt, đúng,
thật
sự
tốt lắm.”
Mộ Cẩm Ca cúi đầu thái đồ ăn, thản nhiên lên tiếng: "Vâng."
Vốn
không
có kỹ xảo giao tiếp nên lúc này Chung Miện càng thêm xấu hổ, cúi đầu,
không
ngừng chà xát hai tay mình, trầm mặc
không
nói
gì, cũng
không
biết
đang
suy nghĩ gì.
Mà lúc này, con Samoyed ngồi kế bên
thì
đang
nhìn
anh
ngây ngô cười.
Mười phút sau, Mộ Cẩm Ca đưa cho
anh
một
phần khoai lang trà chanh và kẹo dẻo.
"Mời từ từ thưởng thức."
Khi mở miệng, thiếu chút nữa Chung Miện cắn phải đầu lưỡi mình: “Cám, cám ơn.”
Chỉ thấy
trên
dĩa là sáu miếng khoai lang có độ dày và kích cỡ đều nhau, ước chừng 1,5 cm, phần vỏ
không
bị gọt bỏ, mà được ngâm trong nước rửa sạch bùn đất bên ngoài.
Món ăn
đã
được dọn lên, rốt cuộc
anh
cũng buông tha hai bàn tay
đã
bị chà xát đến đỏ lên,
anh
cầm lấy đôi đũa, chậm rãi gấp lên
một
miếng khoai lang trước mặt, cho vào miệng.
Bởi vì đích thân Mộ Cẩm Ca đứng làm sau quầy, cho nên
anh
có thể nhìn
rõ
từng quá trình làm ra món ăn.
Trải qua quan sát, Chung Miên phát
hiện, cách làm món ăn
nhẹ
này cực kỳ đơn giản, khoai lang sau khi được xử lý trực tiếp cắt thành từng miếng bỏ vào nước, sau đó cho chanh, đường và
một
ít muối ăn vào, sau
một
lúc
thì
vớt lên để ráo nước là được, có thể
nói
là thô bạo đơn giản.
- khó trách nhà hàng này phục vụ trà chiều lại rẻ như vậy.
Nghĩ như vậy, Chung Miện
không
khỏi có chút thất vọng –
anh
đã
ăn cơm ở chỗ này hai lần, hơn nữa đều lâm sâu vào rung động và mê muội, cho nên khi mới vừa gọi món
anh
quả
thật
có chút mong chờ, bởi vì chanh và khoai lang là hai loại thực phẩm hoàn toàn khác biệt mà
anh
rất
yêu
thích,
anh
chờ mong Mộ Cẩm Ca có thể mang đến cho mình
sự
kinh ngạc và vui mừng.
Nhưng khi thấy quá trình thực
hiện
quá giản lược, đơn giản,
anh
có cảm giác mình bị đối đãi tùy tiện.
Có thể, do
anh
không
quen gì với người ta mà lại khiến cho người ta giữ chó giùm,
nói
chuyện
thì
cũng
không
rõ
ràng lắm, nghĩ kỹ lại, chắc đối phương cảm thấy rất phiền, nên muốn đuổi
anh
đi
nhanh mà…
Với bản tính tự trọng, nhút nhát và hay giận hờn của mình, Chung Miện phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của
một
nhà văn, phát triển
một
hệ liệt tâm lý và hoạt động của Mộ Cẩm Ca, sau đó hạ mắt, có chút khó khăn mở miệng ra, cắn
một
miếng khoai lang.
- - Có thể ăn!
Mùi thơm dai dẳng lưu loát của chanh, sau khi nấu, tạo nên hương vị tươi mát sau những ngày hè nóng bức, mềm mịn
nhẹ
nhàng khi vào đông, vị ngọt ngọt chua chua trộn lẫn trong từng miếng khoai lang sáp, bổ sung hương vị cho nhau, hương vị của chanh cải thiện cho mùi vị của khoai lang, từng miếng khoai lang chua ngọt kí©h thí©ɧ vị giác, làm mờ hẳn vị chanh nguyên thủy,
sự
liên kết giữa các hương vị lưu lại dư vị
rõ
ràng trong miệng.
Chung Miện vốn
không
có đói lắm, mà bữa ăn này
anh
cảm thấy được mình
không
quá được chào đón, nên nghĩ
không
cần tiêu phí quá nhiều thời gian, nhưng
hiện
tại, khi vừa cắn miếng khoai lang trong miệng,
thì
không
thể dừng được,
một
hơi đem dĩa khoai lang
trên
bàn ăn
không
còn miếng nào.
- khi chỉ còn lại
một
miếng cuối cùng, khi mà
anh
ăn đến mức
không
thể tự kiềm chế, ánh mắt lơ đãng ngó sang chú chó cưng nhà mình nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm
anh, mới vận dụng hết nỗ lực tự kiềm chế của bản thân, chừa lại
một
miếng cuối cùng đó.
rõ
ràng nếu là lúc bình thường, tuy
anh
rất
yêu
thích món khoai lang, nhưng chưa bao giờ thử ăn hết
một
phần khoai lang nướng.
anh
gắp miếng miếng khoai lên, hạ thấp tay xuống, động tác cẩn thận đút đến miệng của chú chó Samoyed, dịu dàng
nói: “Món này rất ngon, mày ăn thử
một
chút nào.”
Asimov Tchaikovsky cúi đầu ngửi ngửi miếng khoai lang, sau đó lại giương mắt do dự nhìn Chung Miên, nhìn thần sắc của chủ nhân, nó mới
đi
lên gặm miếng khoai lang vào miệng từ từ ăn.
Chờ sau khi chú chó ăn xong, Chung Miện lấy ra
một
tờ khăn giấy, cúi người xuống gom những mảnh vụn khoai bị rớt xuống sàn, sau đó gói lại để lại
trên
khay.
- đối với đồ ăn rơi vãi của thú cưng mà cũng cẩn thận như vậy, có thể thấy
anh
nhất định là
một
người có trách nhiệm.
Nhìn
một
màn này, Mộ Cẩm Ca
không
khỏi nhìn lại bản thân.
Cho dù là
cô
hay là Hầu Ngạn Lâm,
trên
phương diện chăm sóc thú cưng, đều
không
tinh tế bằng vị Chung tiên sinh trước mặt này.
Uhm…Về sau phải tận lực đối xử tốt với Rượu trắng hơn.
Nhưng mà
cô
không
biết rằng, lúc này Rượu trắng
đã
nhảy xuống ghế cách đó
không
xa, nhìn
cô
rồi quay qua nhìn Chung Miện cùng chú chó kia, cả người như bị chìm
đi
một
nửa.
Meo Ô!
- lấy hiểu biết của nó với Tĩnh ca ca, nó vô cùng, vô cùng khẳng định, ánh mắt của
cô
rõ
ràng bao hàm ý nghĩ, “Tốt lắm, các ngươi khiến ta chú ý rồi, ta
không
tự chủ mà bị các người hấp dẫn!”
A a a a! Tĩnh ca ca còn chủ động giúp
anh
ta lấy khăn giấy!
Ngao ngao ngao ngao con chó lông trắng và gã áo xám đáng giận kia!
Mà ngay lúc Rượu trắng hé mặt ra, vô cùng căm phẫn nhìn
một
đôi chủ - chó kia, còn
không
kém muốn
đi
lên cắn
một
cái,
thì
đúng lúc Tiếu Duyệt thay Tiểu Sơn mang đồ ăn ra, còn ngẫu nhiên trò chuyện
một
hai câu.
Từ khi đến Kỳ Ngộ Phường làm việc, Tiếu Duyệt
đã
ăn mặc đơn giản hơn rất nhiều, cũng mặc đồng phục giống những người khác.
cô
nhìn thấy chú chó ngồi cạnh quầy bar, bình luận
một
câu: “Ơ, con Samoyed này
thật
đẹp, hơn nữa thoạt nhìn còn rất ngoan nha.”
“Meo.” Rượu trắng
âm
trầm kêu lên, mấy người biết cái gì, biết mặt chó làm sao biết lòng chó a! Trắng như vậy, khẳng định là
một
con Bạch liên cẩu
thì
có!
Nghe tiếng mèo kêu, Tiếu Duyệt mới phát
hiện
ra Rượu trắng cũng
đang
ở bên cạnh, quan sát nó
một
lúc, lại phát
hiện
thì
ra con mèo mặt ngốc này
đang
nhìn chằm chằm về phía quầy bar, mặt nhăn lại thành
một
đoàn.
cô
cảm thấy có chút thú vị, hiếm khi có hứng thú muốn chọc ghẹo con mèo, vật cát tường của quán này
một
chút – bình thường vì mèo đại nhân luôn ở bên cạnh tên Hầu Nhị đáng ghét kia, cho nên
cô
cũng
không
muốn chủ động cùng nó tiếp xúc.
Tiếu Duyệt
nói
giỡn: "không
phải mày ghen tị với mỹ mạo của người ta đó chứ?"
"Meo!" Rượu trắng quay đầu, hung tợn (nó tự nhận là như thế) trừng mắt liếc mắt nhìn
cô
một
cái.
đã
lâu Tiếu Duyệt
không
chọc ghẹo người, nghĩ mình luôn đấu
không
lại Hầu Ngạn Lâm, ngẫu nhiên chỉnh mèo của
anh
ta cũng
không
tệ,
cô
nói: “Mày xem, lông người ta trắng như tuyết, nhìn đẹp biết bao, còn mày
thì
sao, cả người như dính bụi, giống hệt
một
con chuột béo ah.”
"......" Béo, chuột béo?
“Còn có nha, mày xem mặt người ta kia, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày nhìn mày lại
đi.”
“…” Rượu trắng cúi đầu, nhìn thấy bóng dáng của mình
trên
chiếc bàn đen – tròn đến
không
thấy cằm
thì
thôi
đi, còn thực dẹt nữa chứ.
“Samoyed có biệt hiệu là “thiên sứ mỉm cười”, còn mày
thì
sao,
một
gương mặt khổ qua, giống như ai thiếu mày mấy vạn lương thực mèo vậy đó.”
"......"
Tiếu Duyệt nhìn thấy đôi mắt to tròn như hai hạt thủy tinh tựa như có
một
tầng hơi nước, có chút hoảng hốt, cảm giác mình
đang
khi dễ
một
cậu bạn
nhỏ.
cô
có chút quan tâm hỏi: “A, sao mày lại khóc?”
Dĩ nhiên, vấn đề hỏi ra, mèo làm sao trả lời
cô
được.
Tiếu Duyệt cũng chỉ là thuận miệng
nói
vài câu, ai biết được con mèo này lại có năng lực lý giải mạnh như vậy, nó có thể hiểu lời
cô
nói, cúi thấp đầu che giấu tâm tình thất lạc.
Cả đời của Tiếu đại tiểu thư
không
biết an ủi người khác, càng
không
nói
đến an ủi
một
con mèo, vì thế
cô
theo bản năng lấy di động trong túi ra, gọi người giúp đỡ.
Tiếu Duyệt: Cầu cứu khẩn cấp!
Diệp Thu Lam: 0 0 làm sao vậy?
Tiếu Duyệt: hình như là em chọc cho con mèo trong tiệm khóc,
không
dám cho Cẩm Ca biết, làm sao bây giờ?
Diệp Thu Lam: … em lấy đồ ăn của nó sao?
Tiếu Duyệt:
không
có!!!
Diệp Thu Lam: 0 0 vậy sao nó khóc?
Tiếu Duyệt: Hình như là vì em chê nó xấu,
không
đẹp bằng con Samoyed
Diệp Thu Lam: Vậy em khen nó đáng
yêu
đi
Xem xong tin nhắn,
một
tay Tiếu Duyệt đặt
trên
mặt của nó, sờ sờ lông nó, giọng
nói
có chút cứng nhắc: “Đừng buồn, mày tuy xấu, nhưng cũng rất đáng
yêu
mà.”
Rượu trắng: "...”
Vừa mới rồi khi nó cuối đầu,
không
cẩn thận bị
một
sợi lông đâm vào mắt, nhưng sau khi nghe câu “an ủi” của Tiếu Duyệt xong, nó
thật
sự
muốn “oa” khóc ra tiếng mà.