Chương 44: Sushi

"5--4--3--2--1--!"

Trong màn đêm, mọi nơi trong thành phố đều tràn ngập

âm

thanh đếm ngược –

trên

màn hình LED ở khu vực buôn bán lớn nhất

đang

tường thuật trực tiếp chương trình đón năm mới của đài truyền hình,

không

ít người còn chưa ngủ cùng nhau dán mắt vào TV xem tiết mục đêm giao thừa

trên

khắp nơi như ở khu vực buôn bán hay ở các ngã tư đường, hay ở quảng trường lớn…

Tuy tất cả mọi người đều biết đây là hoạt động trong đêm giao thừa đón chào năm mới, nhưng cũng

không

ảnh hưởng tâm trạng hưng phấn và vui sướиɠ của mọi người trong thời khắc tiễn năm cũ đón năm mới.

Ở những giây cuối cùng này, Diệp Thu Lam

đang

tự tay chỉ Tiếu Duyệt làm

một

món bánh ngọt, Trịnh Minh và Tương Nghệ Hồng

thì

cùng nhau

nói

chuyện phiếm qua điện thoại, Tiểu Cổ

đang

gửi pháo hoa trong game cho Tiểu Bính, người mới vừa bình an trở về nước – Sào Văn

nhẹ

nhàng hôn lên trán Lương Hi.

Nhưng mà, khi khắp nơi

trên

thế giới ồn ào náo nhiệt, vẫn còn tồn tại

một

nơi

nhẹ

nhàng yên tĩnh –

Cao Dương ngồi

trên

băng ghế dài trong công viên,

đang

trừng mắt nhìn Rượu trắng

đang

nằm

trên

đùi.

“Meo!” Rượu trắng dùng móng vuốt được phủ đầy lông mượt mà quơ quào: Ta phải ăn cái này!

một

tay Cao Dương bưng

một

hộp sushi,

một

tay cầm đũa, có chút

không

biết

nói

sao: “không

phải vừa rồi mày

đã

ăn ba miếng cá hồi rồi sao?”

“Meo!” Phải đó,

thì

sao nào?

“Ba miếng cá hồi là của mày, mày cũng

đã

ăn xong.” Cao Dương cố gắng giảng đạo lý cho

một

con mèo, “Thanh cua là của tao.”

“Meo!” Cái gì của

anh

của ta? Của

anh

chính là của ta, của ta chính là của ta, chỉ

một

đạo lý

nhỏ

vậy mà

không

hiểu sao?

Dĩ nhiên Cao Dương nghe

không

hiểu được những gì Rượu trắng

nói, nhưng

anh

đoán được tổ tông

nhỏ

này chính là đồ tham ăn

đang

tính bàn tính gì, khẳng định là nó ăn xong phần của mình lại muốn ăn luôn phần của

anh.

Ầy, cái tính tình

nhỏ

nhen này, đều là do thiếu gia và Mộ tiểu thư dung túng nó mà ra!

Vì thế

anh

không

thèm để ý đến nó, tự mình dùng đũa gắp

một

phần sushi cho vào miệng.

Nhưng khi mà sushi vừa sắp đến miệng, Rượu trắng trong bộ đồ màu đỏ đột nhiên ra lực, từ đùi

anh

nhảy lên

trên, mèo con hành động nhanh như sét đánh

không

kịp che tai –

… Liếʍ miếng sushi kia

một

chút.

Sau đó, lại trở về nằm

trên

“sô pha” mềm mại, Rượu trắng ngẩng cái mặt dẹt ngốc nghếch của nó lên, miễn cưỡng kêu “meo”

một

tiếng với

anh, giống như phát ra

một

hành động tao nhã mà khıêυ khí©h.

Sâu trong đôi mắt màu trà là

một

tia đắc ý bị che giấu dưới gương mặt trời sinh như khổ qua – mặt khổ qua

thật

sự

là giỏi che giấu, thoạt nhìn còn có chút vô tội.

Cao Dương: "......"

thật

sự



một

con mèo

không

biết xấu hổ vô địch mà!

Nó biết khi nhảy lên cũng

không

ăn được cả miếng sushi lớn, cho nên chỉ liếʍ trước

một

chút, như vậy

sẽ

khiến

anh

e dè đồ ăn có dính nước miếng mèo,

sẽ

không

ăn mà là cam tâm tình nguyện tặng cho nó!

- tuy biết

một

con mèo

sẽ

không

có khả năng có suy nghĩ kín đáo như vậy, nhưng cả ngày ở chung với nhau, Cao Dương cảm thấy bản thân có thể hiểu được từng hành động, mục đích và tật xấu của nó.

Khó trách vẫn có câu

nói

thú cưng giống chủ nhân, có chủ thế nào

thì

sẽ

có thú cưng như vậy.

Hầu Nhị thiếu xảo trá che giấu rất sâu, ngay cả mèo

anh

nuôi cũng biết tính kế người khác!

Cao Dương khóc

không

ra nước mắt, nhưng vẫn đẩy gọng kính lên, cố gắng duy trì tôn nghiêm thuộc về động vật linh trưởng cao cấp trước mặt

một

con mèo,

anh

đem đôi đũa vốn là đút đến miệng mình chuyển sang hướng khác, đưa đến trước mặt Rượu trắng, giọng

nói

đầy từ bi: “Được rồi, vậy tao cho mày.”

“Meo Ô!” Rượu trắng phát ra

một

tiếng giống như là hoan hô, khéo léo giương cái miệng mèo lên cắn

một

cái.

Nhìn thấy nó ăn uống ngon lành như vậy, trong lòng Cao Dương rất

không

vui, sau

một

lúc,

anh

đột nhiên

nói: “Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mày cũng

thật

đáng thương mà.”

Rượu trắng giương mắt nhìn

anh: “Meo?”

anh

đang

nói

ngốc gì vậy?

“Hằng năm vào thời khắc đếm ngược trong đêm giao thừa tao thường ước nguyện năm sau

sẽ

có bạn

gái.” Cao Dương nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn chăm chú hai mắt nó, “Nhưng mày

đã

sớm bị thiến

thì

chỉ có thể ước nguyện có bạn

gái

ở thế giới bên kia thôi.”

Rượu trắng: "......"

Sau khi

nói

xong, Cao Dương càng cảm thấy buồn hơn, cảm thấy mình mới là kẻ đáng thương nhất –

không

chỉ phải trải qua đêm giao thừa với con mèo của ông chủ, còn bỉ ổi đến nỗi

đi

trào phúng

một

con mèo để cảm thấy mình hạnh phúc hơn nó

một

chút.

“Meo.” Rượu trắng đem

một

bàn chân mập mạp đặt

trên

lưng

anh.

A, dám cười nhạo Bản đại vương,

anh

không

muốn sống phải

không, tin hay

không

Bản đại vương cào

anh

đến chết hả?

Nhưng mà Cao Dương lại hiểu sai ý nó, lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, sau đó

nhẹ

nhàng

nói: “Ngoan, tao

không

có việc gì.”

“… Meo!”Ai hỏi thăm

anh

hả? Ta là

đang

uy hϊếp

anh

biết

không

hả!? Mau nhìn vào đôi mắt tràn ngập sát khí của ta nè!

Cao Dương sờ sờ đầu nó: “thật

sự

không

có việc gì, mày

không

cần nhìn tao với ánh mắt lo lắng như vậy, làm cho tao có cảm giác được cưng chiều mà hoảng sợ.”

“Meo?” Đừng có mà tự mình đa tình

đi, ai lo lắng cho

anh

hả,



ràng ta đây như sài lang hổ báo hung ác trừng mắt nhìn

anh

có được

không

hả?!

Cao Dương đem hộp sushi và đôi đũa đặt sang

một

bên, đưa tay bắt lấy nó ôm vào ngực, cảm thán

nói: “không

nghĩ tới mày có vẻ giảo hoạt nhưng cũng

thật

đáng

yêu

mà.”

“Meo, meo, meo!” A a a a a loài người ngu xuẩn kia sao còn

không

mau để ông nội ngươi xuống hả!

Cao Dương thấy nó liều mạng giãy dụa,

không

thể nhịn cười

nói: “không

có gì đáng xấu hổ cả, mày

không

cần thẹn thùng à.”

“…” Rượu trắng

không

nói

gì nữa, chỉ cúi đầu cắn tay Cao Dương, lấy hành động cụ thể biểu

hiện

cho

sự

tức giận của mình.

Lần thứ hai bị nó cắn, Cao trợ lý cũng

không

nói

gì, ngược lại

anh

cảm thấy đây là biểu

hiện

thân cận, đối với con mèo này càng ngày càng thích: “Tao chưa thấy qua con mèo lại có tính người như mày vậy, cảm giác mày làm gì tao cũng có thể đại khái đoán được… Ai, đừng lấy lòng tao, bàn tay tao

đã

dính đầy nước miếng rồi.”

Có thể đoán đại khái?!

Ta đây là thông minh như người, nhưng

anh

thì

một

chút cũng

không

hiểu tính mèo đâu!

Rượu trắng cảm giác vừa mệt vừa

không

đáng

yêu, chỉ nằm bất động, trực tiếp ngã ra phía sau, nằm trong lòng ngực người phía sau, vô lực ngửa đầu nhìn trời, xem sao… Được rồi, hôm nay trời

không

có sao, đừng

nói

là ánh trăng.

Ai, Tĩnh ca ca a, khi nào

thì



mới đến đón ta a......

Cao Dương nhìn thấy nó đột nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, đột nhiên trong lòng xuất

hiện

cảm giác lo lắng.

Đều

nói

những động vật

nhỏ

đều làm người thích, quả nhiên đúng như vậy.

Xem xem, thiếu gia là người khó đối phó như vậy mà còn đối với con mèo này quyến luyến

không

quên,

không

phải là bằng chứng cụ thể sao?

- nếu Rượu trắng có thể đọc được ý nghĩ vào lúc này, đại khái nó

sẽ

mắng to

một

câu chửi bậy.

*

Sau giao thừa chính là Tết Nguyên Đán.

Bởi vì đây là ngày nghỉ, cho nên đại đa số người dân đều rãnh rỗi hơn, nhưng cũng có

một

số người ngược lại, mấy ngày lễ tết này hoàn toàn là thời gian bận rộn nhất của ngành kinh doanh ăn uống.

Sau Tết vài ngày, Hầu Ngạn Lâm phải trở về Hoa Thịnh theo lệnh của

anh

trai,

nói

là phải

đi

công tác vài ngày ở đảo Tam Á, vài ngày trước khi

đi

liền biến đổi nhiều cách theo đuôi Mộ Cẩm Ca,

nói

là phải tạm ứng trước cho mấy ngày

đi

vắng, y như miếng thuốc dán.

Cuối cùng

anh

bị Mộ Cẩm Ca cầm muôi đuổi ra ngoài.

Sau Tết Nguyên Đán, chính là tình trạng ế ẩm sau ngày lễ, giống như làm việc tăng ca cũng chỉ thường diễn ra vào lúc cuối năm, học thêm cũng chỉ diễn ra vào gần ngày thi, dòng người

đi

lại

trên

con đường Thiên Xuyên luôn ồn ào náo nhiệt cũng giảm



rệt, đây là tình trạnh

không

thể tránh khỏi.

Công việc trong Kỳ Ngộ Phường cũng theo đó mà thoải mái hơn

không

ít, lo lắng trời ngày càng rét lạnh, Mộ Cẩm Ca còn xếp ca làm việc cho sáu người,

không

cần mỗi người mỗi ngày đều phải đến làm, chỉ cẩn đảm bảo

một

ngày trong bếp có hai người, bên ngoài cũng có hai người là được.

Sau giờ nghỉ trưa, Mộ Cẩm Ca vẫn giống như lúc ở Capriccio mở thêm giờ phục vụ trà chiều, tất cả các món phục vụ cho buổi trà chiều



đều làm ngay tại quầy bar bên ngoài, thỉnh thoảng

sẽ

cùng khách ngồi tại quầy

nói

vài câu.



cũng là thông qua hình thức này mà quen biết



gái

trẻ Nguyễn Đồng Đồng làm ở nhà sách bên cạnh vào năm trước.

“Mộ tiểu thư,” Sau vài lần lui tới, Nguyễn Đồng Đồng vẫn quen xưng hô như thế với Mộ Cẩm Ca, hôm nay



mặc áo lông, bên trong còn mặc đồng phục của hiệu sách, vẻ mặt do dự từ bên ngoài đẩy cửa vào nhà hàng, nửa thân mình ngó vào dò xét, “tôi có thể nhờ



giúp

một

chuyện được

không?”

Rượu trắng

đang

uể oải nằm dưới chân quầy bar, như là

một

cái bánh mèo nằm dài ra, nghe được thanh

âm

cũng chỉ giật giật lỗ tai, ngay cả đầu cũng

không

ngẩng lên.

Lúc này Mộ Cẩm Ca cũng

không

có việc gì làm, vì thế

đi

tới, giúp đỡ vịn cửa hỏi: “Có chuyện gì?”

Nguyễn Đồng Đồng

nhỏ

giọng trình bày: “Là thế này, có

một

vị Chung tiên sinh là khách quen của cửa hàng chúng tôi, mỗi ngày đều

sẽ

mang theo chó cưng của

anh

ấy đến khu giải khát của chúng tôi ngồi đọc sách,

một

giờ trước

anh

ấy bị nhà xuất bản gọi

đi,

anh

ấy có nhờ tôi trông giúp chú chó, nhưng

không

ngờ là, mới vừa rồi trụ sở chính gửi đến thông báo, bảo chúng tôi đóng cửa

đi

đến trụ sở chính tham gia đại hội công ty.” Dừng

một

chút,



ấy có chút ngượng ngùng cuối đầu, “Tôi thấy chỗ của Mộ tiểu thư có khu vực chuyên dùng cho khách hàng mang theo thú cưng, cho nên muốn hỏi…”

Mộ Cẩm Ca

nói

thẳng: "Ý



là muốn đem chú chó đó gửi ở chỗ tôi?"

Nguyễn Đồng Đồng gật gật đầu: “thật

sự



không

phải ý tốt. Nhưng mà chó của Chu tiên sinh rất nghe lời,

không

quậy

không

phiền, cũng

không

có chạy loạn khắp nơi hay tùy tiện

đi

vệ sinh, bằng

không

cửa hàng chúng tôi cũng

sẽ

không

chấp nhận

anh

ấy mỗi ngày đều mang nó đến, mặt khác tôi và đồng nghiệp tôi cũng rất thích chú chó này, cho nên tôi nghĩ… Hẳn là

sẽ

không

tạo phiền toái lớn gì cho Mộ tiểu thư.”

Mộ Cẩm Ca thản nhiên

nói: "Được,



mang chú chó đó đến đây."

Nguyễn Đồng Đồng

không

nghĩ tới



sẽ

đáp ứng sảng khoái như vậy, sửng sốt

một

chút, lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻ

nói: “Cám ơn Mộ tiểu thư!

thật

sự

rất cám ơn

cô! Tôi

sẽ

lập tức trở về mang nó sang đây!”

Vì thế, hai phút sau, cái mũi mẫn cảm của Rượu trắng ngửi được

một

hương vị xa lạ.

Có thể do là sinh lý bản năng của khối cơ thể này gây ra, nó mạnh mẽ đứng lên, theo bản năng dùng mấy phần địch ý nhìn về phía cửa –

Chỉ thấy



gái

ngại ngùng làm việc ở cửa hàng sách kế bên mang theo

một

con chó Samoyed

đi

vào, con chó này cao gần nửa người lớn,

một

thân mình trắng như tuyết tươi sáng, dáng người tao nhã cao quý, miệng khẽ nhếch, khiến cho khuôn mặt hình tam giác xuất

hiện

một

nụ cười xinh đẹp dịu dàng, làm cho người ta

không

vì thân hình cao lớn của nó mà thấy sợ hãi, còn có thể nhìn qua

một

lần liền sinh ra cảm giác thân thiết và

yêu

thích.

Nó cũng

không

sợ người lạ, ngoan ngoãn cọ xát vào chân Mộ Cẩm Ca, cái đuôi

thì

cuộn lên vẫy vẫy.

Nguyễn Đồng Đồng cười

nói: "Xem ra nó thực thích Mộ tiểu thư."

Mộ Cẩm Ca quỳ xuống, sờ sờ đầu nó, hỏi: “Con chó này

thật

đẹp, biết nó tên gì

không?”

Nguyễn Đồng Đồng

nói: “Có nghe Chung tiên sinh

nói

qua, là

một

cái tên nước ngoài khá dài,

không

thể nhớ kỹ, mấy người ở cửa hàng tôi đặt cho nó

một

cái tên khác, gọi là A Tuyết, nó cũng biết là kêu nó… Cũng

không

biêt

anh

Chung dạy thế nào, con Samoyed này

thật

sự

rất ngoan,

không

giống những con khác hay cắn loạn đồ vật này nọ.”

Mộ Cẩm Ca nhìn thấy cặp mắt đen láy kia, thử kêu

một

tiếng: "A Tuyết?"

Con Samoyed liền hướng



cười

một

cái, nhiệt tình liếʍ liếʍ lòng bàn tay

cô.

Mộ Cẩm Ca hơi hơi cười

một

chút: "Có chút ngứa."

"!!!"

Đột nhiên trong lòng Rượu trắng có

một

hồi chuông báo động!

Nhìn thấy cảnh này, bộ lưu trữ trong người nó tự động hoạt động, phát lại đoạn ghi

âm

ban đầu nó quen biết Mộ Cẩm Ca –

"Có phải



không

thích mèo

không?"

"Đúng vậy, tao thích chó."

...... A, chết rồi.

Tác giả có lời

nói: [Màn kịch

nhỏ]

Cao trợ lý thấy ông chủ nhà mình theo đuổi bạn

gái

rất

không

dễ dàng, vì thế tính toán giúp đỡ mà

không

để lộ ra dấu vết.

một

ngày nọ, thừa dịp

anh

đến đón Rượu trắng

đi

thăm Vạn Lý Trường Thành, lặng lẽ ám chỉ với Mộ Cẩm Ca

một

chút.

Cao Dương: Mộ tiểu thư,



biết

không? Quá vài ngày nữa là Lễ Tạ Ơn.

Mộ Cẩm Ca: (Lãnh đạm)

không

biết.

Cao Dương:...... Đây là ngày lễ của nước Mỹ.

Mộ Cẩm Ca: À.

Cao DươngChâm chước) Thiếu gia

đã

từng du học ở Mỹ.

Mộ Cẩm Ca ngẩng đầu liếc mắt nhìn

anh

một

cái.

Cao Dương: Thiếu gia mới về nước hai ba năm, chắc là vẫn có thói quen đón ngày lễ đó, cho nên



xem…

Mộ Cẩm Ca: Ý của

anh

là, tôi cho

anh

ấy nghỉ lễ sao?

Cao Dương: (Đổ mồ hôi lạnh) Cũng

không

cần như vậy, nhưng nếu Mộ tiểu thư tặng

một

món quà nho

nhỏ

nào đó, thiếu gia nhất định

sẽ

rất vui vẻ…

Mộ Cẩm Ca: (Gật đầu) Tôi

đã

biết.

Cao Dương cả kinh,

không

nghĩ tới Mộ Cẩm Ca thế nhưng đáp ứng sảng khoái như vậy, vội liên tục

nói

tốt quá, rồi ôm Rượu trắng ra cửa.

Bởi vì trước đó

không

chọn qua quà tặng, Mộ Cẩm Ca

không

có kinh nghiệm, cho nên tìm người thoạt nhìn rất có kinh nghiệm là Tiếu Duyệt đến giúp mình.

Tiếu Duyệt: A, Cẩm Ca



muốn tặng quà cho người ta?! Tặng ai a?

Mộ Cẩm Ca:

một

người cần phải cám ơn.

Tiếu Duyệt: A,

hiện

giờ trời rất lạnh, tặng đồ vật có thể giữ ấm này nọ, có thể

đi, so ra có thể sử dụng.

Mộ Cẩm Ca: Có thể

Tiếu Duyệt: Người kia sợ lạnh

không?

Mộ Cẩm Ca: (Sau khi nhớ lại) Hình như

không,

anh

ấy mặc

không

nhiều lắm

Tiếu Duyệt: (Nghĩ thầm, chắc lại là

một

người thích giữ phong độ

không

cần độ ấm) Rất chú trọng hình tượng bên ngoài sao?

Mộ Cẩm Ca: Rất tự mãn

Tiếu Duyệt: (Nghĩ đến

một



gái) Như vậy a, vậy tặng món nào dễ thương

đi

Mộ Cẩm Ca: Tốt

Tiếu Duyệt:



ấy có cần món nào

không? Giống như mùa đông thường dùng bao tay hoặc khẩu trang a…

Mộ Cẩm Ca: (Nhớ tới hôm đuổi người đại diện của Ngu thị

đi, hai lỗ tai Lâm muội muội đỏ hồng) Tặng đồ chụp tai

đi

Tiếu Duyệt: Vậy được rồi,



ấy có thích vật gì đặc trưng

không? Như là mấy động vật

nhỏ

chẳng hạn

Mộ Cẩm Ca: Mèo

đi

Tiếu Duyệt: (Vỗ tay) Tốt lắm,

đã

xác định được mục tiêu, Cẩm Ca



theo tôi

đi!

Vì thế, hôm Lễ Tạ Ơn--

Mộ Cẩm Ca: (Mặt

không

chút thay đổi) Lễ Tạ Ơn vui vẻ

Hầu Ngạn Lâm: (Khó có thể tin, vui mừng kinh ngạc) Cái này, tặng tôi sao?

Mộ Cẩm Ca: Uhm

Hầu Ngạn Lâm: Tôi có thể mở ra xem

không?

Mộ Cẩm Ca:

anh

đeo luôn bây giờ cũng

không

thành vấn đề

Hầu Ngạn Lâm:...... Đeo?

Sau đó, Lâm muội muội bi kịch phát

hiện, trong hộp quà là

một

cái đồ chụp lỗ tai bằng lông mềm hình con mèo, còn là màu xanh xám.

Rượu trắng: Ai

yêu

không

tồi nha, cùng màu với Bản đại vương, là màu thịnh hành trong năm nay a

Hầu Ngạn Lâm: (Nhướng mày) mày cho là năm nay thịnh hành màu ngốc nghếch này sao?

Rượu trắng: Ngao ngao ngao xem ta chiến đấu với

anh

a!

[end]