Chương 17: Nghi án tự sát

Mặt trời sắp lặn, sắc trời đã có chút mông lung.

Lạc Tỉnh kết thúc một ngày làm việc, đi ra khỏi nhà tang, chuẩn bị đón xe về nhà.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng kèn của xe hơi.

Lạc Tỉnh xoay đầu nhìn, chỉ thấy ven đường đang đậu một chiếc xe Jetta đen.

Cô nhận ra đó là xe của Hạ Thạch.

Vì vậy cô đi qua đó, liếc nhìn trong xe một cái, quả nhiên nhìn thấy một đàn ông đội mũ ngồi ở ghế lái, chính là Hạ Thạch.

"Lạc Tỉnh." Hạ Thạch cười, "Cùng nhau ăn cơm không?"

Đôi mi thanh tú của Lạc Tỉnh nhíu lại, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chính là mời cô ăn cơm, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi phá vụ án của Hoàng Y Lài."

Sáng hôm kia, Hạ Thạch và Lạc Tỉnh đến Hoa Hạ Tân Thôn tìm được Hoàng Y Kỳ, triệt để vạch trần chân tướng vụ án Hoàng Y Lài té lầu. Hôm đó sau khi rời khỏi Hoa Hạ Tân Thôn, Hoàng Y Kỳ cùng Hạ Thạch trở về cục cảnh sát làm ghi chép, Lạc Tỉnh thì tự mình rời đi.

Mấy ngày sau đó, Hạ Thạch không có liên lạc qua Lạc Tỉnh.

Lạc Tỉnh tự nhiên cũng không chủ động tìm Hạ Thạch.

Cô vốn cho rằng Hạ Thạch chỉ là một người qua đường trong cuộc đời mình, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa, không ngờ hôm nay Hạ Thạch lại đến tìm cô ăn cơm.

Nhưng Lạc Tỉnh không hề hy vọng Hạ Thạch tiếp xúc đến cuộc sống của mình.

Không chỉ là Hạ Thạch, chắc hẳn là nói bất kỳ ai.

Cô trời sinh cô độc, không muốn cùng bất kỳ ai có tiếp xúc sâu hơn.

"Không cần." Lạc Tỉnh cự tuyệt lời mời của Hạ Thạch.

Trước mắt, xuất hiện trong cuộc sống của Lạc Tỉnh, có giao lưu với Lạc Tỉnh, chỉ có người nhà và đồng nghiệp của cô: Với người nhà, vì sống cùng nhau, sớm chiều gặp mặt, giao lưu là không thể tránh; Còn về đồng nghiệp, các loại công việc đều cần giao tiếp, tự nhiên cũng không cách nào tránh khỏi giao lưu.

Còn bạn bè thì sao? Lạc Tỉnh cho rằng thật là không cần thiết.

Hạ Thạch bị cự tuyệt, cũng không có không vui, chỉ là thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Thực ra tôi là có chút chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô."

Lạc Tỉnh nhìn Hạ Thạch một cái: "Nói đi."

"Nói thì dài, lên xe trước đi, chúng ta tìm một quán ăn ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi."

"Ồ."

Lạc Tỉnh không nói thêm gì nữa, đi lên ngồi ghế phụ. Cô rất hiếu kỳ Hạ Thạch muốn cùng mình thương lượng gì.

"Muốn ăn gì?" Hạ Thạch vừa lái xe vừa hỏi.

"Tùy ý." Lạc Tỉnh mặt không biểu cảm nói.

"Hay là ăn món Tây? Gần nhà tôi mới mở một nhà hàng Tây mới, nghe nói bít tết ở đó, là dùng thịt bò Charolais được nhập khẩu từ Pháp để làm ra." Hạ Thạch nói rồi thì liếʍ môi.

"Tôi đã nói rồi, tùy ý." Lạc Tỉnh tức giận nói.

Cô vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

"Tôi nói con người cô sao lại lạnh nhạt như thế chứ..."

"Đừng ồn, tôi gọi điện..."

Lạc Tỉnh còn chưa nói xong, thì điện thoại nghe rồi.

"A Tỉnh?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nói của phụ nữ trung niên.

"Dì, tối nay con không về ăn cơm."

"Được thôi. Tăng ca sao?"

"Không phải, con hẹn người khác."

Dì của Lạc Tỉnh có chút kinh ngạc "hả" một tiếng: "Hẹn người? Bạn?"

Giọng điệu bà kinh ngạc, có thể thấy bình thường Lạc Tỉnh căn bản sẽ không hẹn bạn bè ăn cơm.

Chắc hẳn là nên nói cô căn bản không có bạn bè.

"Phải." Lạc Tỉnh chuẩn bị kết thúc cuộc gọi.

Nhưng dì lại truy hỏi: "Là bạn trai sao?"

"Không phải." Lạc Tỉnh lạnh lùng trả lời, "Cứ như thế đi."

Không đợi dì trả lời, cô liền nhanh chóng cúp điện thoại.

"Cô sống cùng với dì sao?" Hạ Thạch hỏi.

Lạc Tỉnh liếc anh một cái: "Trước kia có một người..."

Hạ Thạch cười nói: "Biết rồi, bởi vì xen vào chuyện người khác mà chết!"

"Nói đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"

Hạ Thạch cũng không vòng vo nữa: "Được, vậy tôi trực tiếp vào chủ đề chính. Cô biết cái gì là dị năng chứ? Nói trắng ra, chính là năng lực đặc biệt, tiềm năng của nhân loại chưa được thông qua chứng thực của khoa học. Còn về những người sở hữu dị năng, chúng tôi gọi là người dị năng."

"Tuy rằng trước mắt dị năng còn chưa được giới khoa học thừa nhận, nhưng mà nó quả thực là tồn tại, điểm này e rằng bản thân cô cũng vô cùng rõ ràng rồi nhỉ?"

Hạ Thạch nói tới đây thì xoay đầu nhìn Lạc Tỉnh, tiếp tục nói: "Bởi vì, bản thân cô chính là một người dị năng."

Lạc Tỉnh khẽ "ồ" một tiếng, xem là trả lời.

Hạ Thạch hắng giọng, tiếp tục nói: "Tôi vẫn luôn có một ý nghĩ, chính là thành lập một tổ nhỏ, thành viên trong tổ, toàn bộ là người dị năng. Tôi hy vọng thành viên của tổ dị năng này có thể trở thành nhân viên liên thông với chi đội hình sự chúng tôi, phụ trách hỗ trợ giúp chúng tôi điều tra các loại vụ án kỳ dị mà dùng thủ đoạn bình thường không cách nào phá án được..."

Anh nói tới đây thì dừng lại, nhìn về Lạc Tỉnh: "Cô chính là người dị năng mà tôi vẫn luôn tìm kiếm, hơn nữa dị năng của cô --- tiếp thu thông tin trước khi nạn nhân chết, có tác dụng vô cùng quan trọng đối với việc phá án. Cho nên, tôi muốn mời cô gia nhập tổ dị năng này."

Lời Hạ Thạch vừa dứt, Lạc Tỉnh đã không chút nghĩ ngợi đáp: "Không hứng thú."

Hạ Thạch thấy Lạc Tỉnh cự tuyệt dứt khoát như vậy, có chút lúng túng, bổ sung nói: "Không phải bảo cô miễn phí giúp đỡ, sẽ cho cô tiền lương, còn về đãi ngộ tiền lương, sẽ trực tiếp tham khảo đãi ngộ lương bổng của nhân viên đơn vị sự nghiệp cơ quan của thành phố N phát, hơn nữa sau khi phá án sẽ còn tiền thưởng đặc biệt..."

Lần này Lạc Tỉnh còn chưa đợi Hạ Thạch nói xong thì cắt ngang lời của anh: "Anh không nghe rõ lời của tôi sao? Không --- hứng --- thú ---"

Hạ Thạch khẽ thở một hơi: "Xem ra là điều kiện còn chưa đủ hấp dẫn."

Lạc Tỉnh lười trả lời.

Nhưng Hạ Thạch lại tiếp tục nói: "Được rồi, Lạc Tỉnh, chỉ cần cô bằng lòng gia nhập tổ dị năng này của tôi, tôi còn sẽ đáp ứng cô thêm một chuyện nữa."

Lạc Tỉnh không khỏi có chút hiếu kỳ: "Chuyện gì?"

Hạ Thạch hít một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi sẽ vận dụng tất cả tài nguyên mà tôi có thể dùng được, tận hết khả năng của tôi, giúp cô tìm ra "người nhấn chuông cửa" đó."

Lạc Tỉnh khẽ ngẩn ra, sau đó giọng điệu trở nên lạnh lùng vô cùng: "Anh điều tra tôi?"

Hạ Thạch ngượng ngùng cười: "Không phải là điều tra... Ưm, chỉ là vì muốn hiểu rõ cô hơn."

"Hành vi của anh thật khiến người ta ghê tởm." Lạc Tỉnh cắn răng, "Dừng xe!"

"Đừng như thế mà..."

"Tôi nói lại lần nữa, dừng xe!"

"Cô nghe tôi giải thích đã..."

Hạ Thạch còn chưa nói xong, Lạc Tỉnh đột nhiên mở cửa xe, nhảy ra ngoài.

Hạ Thạch giật mình một cái, vội vàng đạp phanh xe, mở dây an toàn ra, nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng đi đến trước mặt Lạc Tỉnh.

Lúc này Lạc Tỉnh đã từ dưới đất bò dậy, chỉ thấy cánh tay và đầu gối của cô đều bị trầy da, máu tươi chảy ròng.

"Cô đây là làm gì thế? Có chuyện thì từ từ nói."

"Không có gì nói hết." Lạc Tỉnh chịu đựng đau đớn, xoay người, tự mình rời đi.

Hạ Thạch nắm cánh tay của cô lại: "Cô nghe tôi nói đã..."

Lạc Tỉnh dùng sức vẫy tay của Hạ Thạch ra: "Đừng đυ.ng tôi!"

"Tôi biết là tôi không đúng... Này!"

Lạc Tỉnh không trả lời nữa, đi về phía xa.

Hạ Thạch nhanh chóng hít một hơi, hắng giọng nói: "Tôi hỏi qua một số hình cảnh cũ trong chi đội hình sự, năm đó, gần như tất cả hình cảnh tham gia vào điều tra vụ án của cha mẹ cô, đều cho rằng vụ án đó không có nghi điểm gì, cho nên vụ án rất nhanh thì kết án. Nhưng mà, có một hình cảnh tên Tạ Nhạc Huy, lại cảm thấy sự việc có điều kỳ lạ, tiếp tục lén lút triển khai điều tra..."

Lời của Hạ Thạch khơi gợi lại hồi ức đau khổ của Lạc Tỉnh.

19 năm trước, cô 8 tuổi tận mắt nhìn thấy cha mẹ chết ở trước mặt mình.

Từ đó cô được dì và dượng nhận nuôi, tính cánh cũng dần dần trở nên cô độc và lạnh nhạt.

"Tiếp sau đó." Lời của Hạ Thạch cắt ngang mạch suy nghĩ của Lạc Tỉnh, "Vị cảnh quan Tạ đó trong quá trình điều tra vụ án của cha mẹ cô, đột nhiên tự sát!"

Lúc này Lạc Tỉnh đã đi đến nơi cách hơn 10m, nghe thấy câu nói này của Hạ Thạch, không khỏi thả chậm bước chân.

Hạ Thạch thấy sự việc có chuyển biến, vội vàng đuổi lên theo, bổ sung nói: "Ông ấy không có bất kỳ động cơ tự sát nào!"

Cuối cùng Lạc Tỉnh cũng dừng lại.

Hạ Thạch chạy tới trước mặt Lạc Tỉnh, nói tiếp: "Tôi cho rằng, cảnh quan Tạ không phải là tự sát, mà là chết do mưu sát! Hung thủ gϊếŧ chết ông ấy, có liên quan rất lớn đến cái chết của cha mẹ cô, thậm chí chính là "người nhấn chuông cửa" đó!"

Nghe Hạ Thạch nhắc "người nhấn chuông cửa" lần nữa, Lạc Tỉnh vẫn là nhịn không được rùng mình trong lòng.

Đúng vậy, người này, tuyệt đối có liên quan rất lớn đến cái chết của cha mẹ. Chẳng lẽ hắn sợ cảnh quan Tạ điều tra ra chân tướng, cho nên gϊếŧ ông ấy diệt khẩu, đồng thời ngụy trang thành tự sát?

Cô vừa suy nghĩ, vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Thạch một cái, nhưng không nói chuyện.

"Chỉ cần có thể bắt lấy "người nhấn chương cửa" này, thì có thể biết được chân tướng cái chết của cha mẹ cô! Mà điều tra vụ án tử vong của cảnh quan Tạ đó, chính là điểm đột phá để bắt lấy người này!"

Hạ Thạch vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Lạc Tỉnh, phát hiện hình như cô có chút dao động, vội vàng nói: "Lên xe đi! Tôi nói chi tiết với cô về vụ án của cảnh quan Tạ."

"Ồ."

Lạc Tỉnh trả lời một tiếng, đi về phía xe của Hạ Thạch. Hạ Thạch vui mừng, vội vàng theo sau.

Hai người vừa lên xe, Lạc Tỉnh liền lạnh lùng nói: "Nói đi."

"Lúc đó, vụ án của cha mẹ cô đã kết án rồi, nhưng vị hình cảnh tên Tạ Nhạc Huy lại cho rằng sự việc có điều kỳ lạ, hướng cấp trên đề ra điều tra lại hiện trường. Cấp trên không có phê chuẩn, vì vậy ông ấy lén lút triển khai điều tra. Nhưng mà, sau đó, ở buổi tối nào đó, ông ấy đột nhiên tự sát ở sơn trang San Hô của vùng ngoại ô thành phố N."

"Tại sao phải tới nơi đó tự sát?"

"Không rõ."

"Tự sát như thế nào?"

"Dùng kim độc."

"Ồ?"

"Lúc ông ấy tự sát, con nuôi của ông ấy cũng ở sơn trang San Hô. Ưm, hai ngày trước tôi đến trung tâm quản lý hồ sơ tra cứu hồ sơ vụ án Tạ Nhạc Huy tự sát, còn tỉ mỉ xem qua ghi chép lúc đó của con nuôi ông ấy."

Hạ Thạch hắng giọng một cái, vừa lái xe, vừa kể lại nội dung của ghi chép.