Chương 15: Nước mắt của cây đậu

Hạ Thạch và Lạc Tỉnh lại đến Hoa Hạ Tân Thôn. Đã là lần thứ tư bọn họ đến đây trong hơn mười giờ vừa qua rồi.

Lần này đến mở cửa là Hoàng Y Kỳ. Trong lòng cô còn ôm con gái của Tang Hạo và Hoàng Y Lài.

Nhìn thấy Hạ Thạch và Lạc Tỉnh đi rồi lại quay lại, Hoàng Y Kỳ khẽ kinh ngạc: "Hạ... Cảnh quan Hạ?"

Hạ Thạch không nói vòng vo: "Là cô gϊếŧ chết chị của cô, đúng không?"

"A?" Hoàng Y Kỳ khẽ hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Ngay sau đó, nước mắt của cô tràn ngập cả hốc mắt.

Hạ Thạch cười lạnh một tiếng: "Hối hận rồi? Đáng tiếc pháp luật không tin tưởng nước mắt."

Hoàng Y Kỳ nức nở một lúc, bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Tôi không gϊếŧ chị..."

Hạ Thạch nặng nề "hừ" một tiếng: "Còn không thừa nhận sao?"

"Là thật đấy..." Hoàng Y Kỳ lại khóc lên, "Chị... chị ấy là vì cứu tôi..."

Cứ như vậy, cô vừa khóc, vừa bắt đầu kể câu chuyện bi thương này.

Ba người Tang Hạo, Hoàng Y Lài và Hoàng Y Kỳ, là bạn chơi thanh mai trúc mã.

Năm đó, Hoàng Ngạo vì muốn gặp mặt nhiều hơn với con trai ruột Tang Hạo, thường xuyên mang theo Hoàng Y Lài và Hoàng Y Kỳ đến nhà Tang gia chơi, lúc nghỉ đông và nghỉ hè, hai chị em thậm chí còn sống ở nhà Tang gia.

Trong khi chung sống, Tang Hạo bất tri bất giác thích Hoàng Y Kỳ có tính cách dịu dàng, mà Hoàng Y Lài mới biết yêu cũng có hảo cảm với Tang Hạo.

Tình cảm mông lung, quan hệ mập mờ, khiến tuổi thanh xuân của người ta tim đập thình thịch.

Năm đó, Tang Hạo 23 tuổi, Hoàng Y Kỳ 18 tuổi.

Năm đó, Hoàng Y Kỳ đang đợi Tang Hạo tỏ tình với mình, mà Tang Hạo cũng thực sự là chuẩn bị xong tâm lý tỏ tình với Hoàng Y Kỳ.

Nhưng mà có một đêm, Hoàng Y Lài lại đột nhiên hỏi em gái: "Kỳ Kỳ, em nói A Hạo có phải cũng thích chị không?"

Hoàng Y Kỳ mới biết, thì ra chị cũng thích Tang Hạo.

Cô và chị cảm tình cực kỳ tốt. Vì muốn thành toàn tình yêu của chị, cô quyết định buông tay mối tình đầu của mình.

Cô bắt đầu có ý tránh né Tang Hạo, chủ động rút lui khỏi trò chơi tình yêu này.

Tang Hạo cảm thấy kỳ lạ, còn cho rằng Hoàng Y Kỳ thích nam sinh khác rồi.

Sau đó, Hoàng Y Lài chủ động theo đuổi Tang Hạo, hai người xác định quan hệ yêu đương.

Tang Hạo quyết định quen chị, có phải là bởi vì chị và mình có khuôn mặt tương tự, anh ấy xem chị thành người thay thế của mình không? Hoàng Y Kỳ không thể nào biết được, cô chỉ là biết, ở trong lòng mình, vẫn luôn không thể buông xuống tình cảm đối với Tang Hạo.

Nhưng mà như vậy thì có thể thế nào chứ? Hôm đó cô vì hạnh phúc của chị mà bỏ cuộc theo đuổi tình yêu của mình, hôm nay càng sẽ không vì tình yêu chôn giấu ở đáy lòng mà đi phá hoại hạnh phúc của chị.

Sau đó, cha mẹ của Tang Hạo phản đối Tang Hạo với Hoàng Y Lài yêu đương. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng Hoàng Y Kỳ vậy mà lại có chút vui mừng.

Cô đang hoan tưởng, nếu như chị và Tang Hạo chia tay rồi, mình và Tang Hạo có phải là có cơ hội bắt đầu lại từ đầu không?

Mối tình đầu có đầu không kết, có phải có thể được tiếp tục nữa không?

Nhưng mà, cuối cùng Tang Hạo và Hoàng Y Lài vẫn là kết hôn rồi. Người đàn ông duy nhất mà cả đời này cô từng yêu, trở thành anh rể của cô.

Tất cả dường như đã được xác định.

Hoàng Y Kỳ chỉ có thể ở trong lòng âm thầm chúc phúc người đàn ông mà cô yêu, cùng với chị gái của cô.

Nhưng câu chuyện của ba người họ vẫn chưa kết thúc.

Hoàng Y Lài sinh con xong thì mắc chứng uất ức, Tang Hạo vì vậy mà phiền muộn không thôi. Có một đêm một mình anh đến quán bar uống say, muốn dùng say để giải quyết phiền muộn, cuối cùng thì uống đến say như chết.

Đúng lúc hôm đó có một đồng nghiệp của Hoàng Y Kỳ sinh nhật, buổi tối mọi người cùng cô ấy đến quán bar chúc mừng, Hoàng Y Kỳ cũng đi, vì vậy mà tình cờ gặp được anh rể say đến bất tỉnh nhân sự.

Hoàng Y Kỳ từ biệt đồng nghiệp, đỡ anh rể lên xe, muốn lái xe chở anh về nhà.

Nhưng mà Tang Hạo lại hôn Hoàng Y Kỳ.

"Tại sao? Kỳ Kỳ... Em rõ ràng biết là anh thích em, tại sao lúc đó lại phải tránh né anh?" Tang Hạo mượn ý say, bộc lộ lời kiềm nén ở trong lòng hơn 10 năm, "Nếu như chúng ta kết hôn, tất cả sẽ không phiền phức giống như bây giờ, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc..."

Hoàng Y Kỳ khóc không thành tiếng.

"A Hạo.... A Hạo..." Cô ôm thật chặt anh, giống như là hai người trở về khoảnh khắc hơn 10 năm trước lúc tình yêu mới nảy mầm.

Thế giới ngoài xe, dường như dừng chuyển động.

Trong xe chật hẹp, hai người ôm nhau mà hôn. Hai người hòa làm một thể.

Hoàng Y Kỳ vẫn luôn khóc. Bản thân cô cũng không biết, những nước mắt này là thuộc về sợ hãi vụиɠ ŧяộʍ với anh rể, áy náy khi phản bội chị, hay là lúc tình yêu đến trễ hơn 10 năm cuối cùng cũng được đền đáp mà đem lại vui sướиɠ và cảm động.

Sau đó, cô và Tang Hạo mấy lần đến khách sạn Tinh Thần vụиɠ ŧяộʍ.

Cô trước giờ chưa từng yêu, cho nên khi tình yêu đến, liền như trút xuống, không cách nào khống chế; Cô chưa từng buông xuống, cho nên khi tình yêu cuối cùng đến, cô giống như mất mà có lại, sẽ không nỡ buông tay nữa.

Tối hôm đó, hai người lại hẹn nhau đến khách sạn Tinh Thần.

Lúc Tang Hạo ở trong phòng tắm, cô nhận được tin nhắn của chị: "Chị cài đặt phầm mềm định vị trên điện thoại của em và A Hạo, bây giờ chắc em và A Hạo đều đang ở khách sạn Tinh Thần nhỉ? Chị ở sân thượng nhà chị đợi em. Nửa tiếng sau nếu như không nhìn thấy em, thì chị sẽ nhảy xuống dưới."

Hoàng Y Kỳ kinh ngạc, nói với Tang Hạo trong phòng tắm: "Em có chuyện gấp, đi trước đây!" Liền vội vàng rời đi.

Cô nhanh chóng đi về Hoa Hạ Tân Thôn, trong hoảng hốt lo sợ, không hề phát hiện Tang Hạo đi phía sau mình.

Hạ Thạch nghe tới đây, nhịn không được cắt ngang lời của cô: "Cô cưỡng ép chị cô nhảy lầu, chính là vì muốn cùng Tang Hạo ở bên nhau?"

"Tôi không có cưỡng ép chị nhảy lầu..." Nước mắt Hoàng Y Kỳ rơi như mưa, lặp lại lời vừa nãy mới nói lần nữa, "Chị là vì muốn cứu tôi..."

Khi Hoàng Y Kỳ thở dốc đến sân thượng, từ xa thì nhìn thấy chị gái ngồi ở mép sân thượng.

"Chị, chị đang làm gì thế?" Hoàng Y Kỳ gấp gáp nói, "Chị qua đây đi!"

Hoàng Y Lài quay đầu nhìn Hoàng Y Kỳ một cái, lạnh lùng nói: "Chồng cũng bị em cướp mất rồi, chị sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"

Hoàng Y Kỳ "bùm" một tiếng quỳ xuống, khóc ra: "Chị, xin lỗi... Em... Huhu... Xin lỗi... Em sẽ không gặp anh ấy nữa... Chị qua đây... Cầu xin chị... Huhu..."

"Vậy sao?" Giọng điệu của Hoàng Y Lài vẫn vô cùng lạnh lẽo, "Vậy em qua đây, đỡ chị một cái."

Hoàng Y Kỳ cho rằng chị bằng lòng tha thứ cho mình, vội vàng đứng dậy, đi đến mép sân thượng, đỡ chị dậy.

Nhưng mà lúc này, Hoàng Y Lài lại đột nhiên móc ra một cây dao gọt trái cây, chỉa thẳng vào Hoàng Y Kỳ, oán hận nói: "Tại sao? Trên thế giới này có nhiều đàn ông như vậy, nhưng em lại đê tiện vậy, phải quyến rũ anh rể của mình? Tại sao chứ?"

Hoàng Y Kỳ vừa sợ hãi vừa áy náy: "Xin lỗi... Xin lỗi..."

"Xin lỗi có ích sao?" Hoàng Y Lài cầm lấy dao từng bước ép sát về phía Hoàng Y Kỳ, "Tiện nhân, đi chết đi! Đi chết đi!"

Hoàng Y Kỳ vừa lùi lại về mép sân thượng, vừa run giọng nói: "Đừng... Đừng có qua đây..."

Hạ Thạch nghe tới đây thì rùng mình trong lòng: "Giọng nói mà Lạc Tỉnh nghe thấy xung quanh Hoàng Y Lài trước khi chết, thì ra không phải là do Hoàng Y Lài nói?"

Anh vừa nghĩ vừa nhìn Lạc Tỉnh một cái, lại thấy Lạc Tỉnh sắc mặt như thường, dường như sớm đã biết chuyện là như thế.

Lại nói lúc đó, Hoàng Y Kỳ lùi đến mép sân thượng, không cẩn thận đạp hụt, suýt nữa thì rơi xuống.

Cô không khỏi khẽ hô một tiếng: "A?"

Hoàng Y Lài trước giờ chưa từng nghĩ qua muốn ép chết em gái, chỉ là muốn hù dọa em ấy, để phát tiết oán hận trong lòng. Lúc này cô nhìn thấy em gái trượt chân, không chút nghĩ ngợi mà tiến về trước, vươn tay kéo cánh tay của em gái, muốn kéo cô trở lại.

Nhưng mà thực tế Hoàng Y Kỳ đang hoảng loạn, bản năng phản ứng mà tuỳ tiện vẫy cánh tay. Cô vẫy như thế, Hoàng Y Lài liền mất đi trọng tâm, tuy rằng Hoàng Y Kỳ được kéo trở lại, nhưng bản thân lại rơi xuống dưới.

"A?"

Tiếng kêu thảm thiết mà Lạc Tỉnh cuối cùng nghe thấy, chính là do Hoàng Y Lài phát ra.

Nhìn thấy chị té lầu, Hoàng Y Kỳ ngẩn ra, đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi một tiếng "bùm" lúc chị rơi xuống vang lên, cô mới hồi thần lại, nghẹn ngào kêu gào: "Chị!"

Sau đó, cô quỳ xuống đất, không biết làm sao.

Đúng lúc lúc này Tang Hạo đến sân thượng, nhìn thấy Hoàng Y Kỳ quỳ ở mép sân thượng, cho rằng cô lỡ tay đẩy Hoàng Y Lài xuống lầu.

Vì vậy anh lập tức xuống lầu lấy đi điện thoại trên thi thể của Hoàng Y Lài.

Đương nhiên, những chuyện này, Hoàng Y Kỳ không hề biết.

Lúc này, Hoàng Y Kỳ kể xong rồi.

Hạ Thạch nhìn Hoàng Y Kỳ mặt đầy nước mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Vụ án Hoàng Y Lài té lầu, đến đây chân tướng rõ ràng.

"Hoàng tiểu thư, cô cùng tôi trở về cục cảnh sát làm một phần ghi chép cặn kẽ."

"Ừm, tôi trở về phòng thay bộ đồ."

"Ừm, tôi giúp cô ôm đứa bé."

Hạ Thạch nhận lấy đứa bé, chỉ thấy con bé đang ngủ say.

Cô ngủ vô cùng bình thản, không hề biết mẹ của mình trở thành vật hy sinh trong tình yêu sai lầm này, cũng không biết mình đã vĩnh viễn mất đi người mẹ.

"Cô ta vốn dĩ là có cơ hội cứu Hoàng Y Lài." Lạc Tỉnh bỗng chốc nói ra một câu.

"Cái gì?" Hạ Thạch nhìn Lạc Tỉnh, vẻ mặt khó hiểu.

Lạc Tỉnh tiếp tục nói: "Chỉ là, khoảnh khắc đó, ác ma chiếm lấy tim của cô ta. Cô ta vì muốn có thể ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, buông bỏ chị gái của mình."

"Rốt cuộc là tình huống gì?" Đầu óc Hạ Thạch mơ hồ. Không phải chân tướng đã rõ ràng rồi sao?

"Anh tự mình xem bức ảnh hiện trường tử vong của Hoàng Y Lài. Một bức ảnh trong đó chụp được tay của cô ấy, hai bàn tay của cô ấy đều có vết rỉ sắt. Còn nhớ bên mép mặt đông sân thượng, gần nơi Hoàng Y Lài té lầu có một ống nước rỉ sét không? Tại sao Hoàng Y Lài lại sờ được ống nước đó chứ?"

"Chẳng lẽ..." Hạ Thạch nhìn phòng của Hoàng Y Kỳ một cái, như có điều suy nghĩ.

"Đúng vậy, sau khi Hoàng Y Lài kéo Hoàng Y Kỳ lại, bởi vì mất đi trọng tâm mà té lầu, nhưng cô ấy không có lập tức rơi xuống dưới, mà là cố hết sức bám vào ống nước bên mép sân thượng. Lúc đó, Hoàng Y Kỳ hoàn toàn có thể kéo Hoàng Y Lài lên. Nhưng cô ta do dự, trong lúc cô ta do dự 2 3 giây, thể lực Hoàng Y Lài hết sức, buông tay ra, rơi xuống dưới. Chính bởi vì như thế, cho nên sau khi tôi nghe thấy tiếng khẽ hô của Hoàng Y Kỳ bởi vì trượt chân mà phát ra, mới nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Y Lài té lầu."

Hạ Thạch không ngờ tới sự việc lại còn cất giấu một tình tiết như thế, không khỏi ngẩn ra, qua một lúc sau mới hồi thần lại.

"Lúc đó cô ta nhất định lập tức hối hận rồi, nhưng mà vậy thì thế nào? Chị của cô ta, sẽ không còn quay về nữa."

Hạ Thạch khẽ thở dài một hơi. Khoảnh khắc đó, anh không khỏi nhớ tới < Thất Bộ Thi > của Tào Thực.

"Chử đậu nhiên đậu ki, đậu tại phủ trung khấp. Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp?"

*bài thơ này dùng thân cây đậu và đậu cùng sinh ra từ rễ để hình dung anh em cùng cha cùng mẹ, người anh Tào Phi tàn sát người em, bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt với Tào Phi, phản ánh tư tưởng tình cảm u sầu kích động.

Cùng lúc đó, Hoàng Y Kỳ ở trong phòng thay quần áo, khi cô nhìn thấy quần áo của chị treo trong tủ, không khỏi lại nghĩ tới chị, nghĩ đến chuyện hồi nhỏ của cô và chị cô.

Lúc đó cô chỉ có 5 tuổi, chị cũng mới 10 tuổi, hai người còn sống ở thôn Bách Thọ. Hoàng hôn hôm đó, cha mẹ ra ngoài chưa về, hai người liền trèo lên nóc nhà chơi. Trên mái ngói mép nóc nhà mọc rêu xanh, Hoàng Y Kỳ giẫm lên rêu xanh, trượt chân, rơi xuống dưới, cũng may cô nắm được mép nóc nhà, tạm thời không có rơi xuống.

"Chị ơi... cứu em..."

Hoàng Y Lài vội vàng chạy tới, gắt gao nắm lấy cổ tay của Hoàng Y Kỳ, muốn kéo cô lên.

"Kỳ Kỳ, đừng sợ, chị cứu em..."

"Chị... đừng có buông em ra... Huhu..." Trên thực tế, nơi bọn họ ở là nhà trệt, nóc nhà cách mặt đất chỉ có mấy mét, dù Hoàng Y Kỳ có ngã xuống cũng không thể chết, nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi, "Cứu em... Chị...."

Lúc đó Hoàng Y Lài dù sao cũng chỉ là một đứa bé 10 tuổi, sức lực không lớn, cô cảm thấy hai tay mình sắp đứt ra rồi. Nhưng cô vẫn luôn gắt gao nắm lấy em gái, không có buông tay.

Cuối cùng, cô kéo Hoàng Y Kỳ lên, bản thân thì lại vì thế mà trật khớp.

"Chị..."

Hoàng Y Kỳ nghĩ tới đây, cũng không còn nhịn được nữa, lại một lần nữa rơi nước mắt.