Chương 10: Thẩm vấn

Đại khái trôi qua một tiếng đồng hồ, hai người đã đến thôn Bách Thọ.

"Hoàng Ngạo chắc hẳn là ở trong nhà gϊếŧ chết Ninh Tuyết Mai, cô cho rằng sau khi ông ta gϊếŧ người thì có khả năng giấu thi thể ở đâu nhất?"

"Vườn rau!"

Hai người đến vườn rau sau nhà. Vườn rau này tuy rằng không lớn, nhưng nếu như nói giấu thi thể ở chỗ nào đó trong vườn rau, muốn tìm ra e rằng cũng không khó.

"Thi thể của Ninh Tuyết Mai thật sự sẽ ở đây sao?" Hạ Thạch quan sát xung quanh, lẩm bẩm nói.

Sau khi Lạc Tỉnh quan sát một vòng, bỗng nhiên chỉ một gốc cây long nhãn nằm ở bên cạnh phòng củi của góc khuất vườn rau: "Cây này rất khả nghi."

Rõ ràng hai người đồng thời đến vườn rau, Hạ Thạch còn chưa nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, nhưng Lạc Tỉnh lại đã có phát hiện. Hạ Thạch quả thực là nghĩ không thông đầu óc của người phụ nữ rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào.

"Tại sao thế?"

"Còn nhớ bức ảnh trong phòng của Hoàng Ngạo không? Bức ảnh một nhà bốn người, bối cảnh chính là phòng củi này. Chỉ là, bên cạnh phòng củi trong bức ảnh, là không có gốc cây này, gốc cây này là sau đó mới trồng lên."

"Ẩn giấu thi thể!" Hạ Thạch hít vào một ngụm khí lạnh.

"Trong phòng củi hình như có một cái cuốc."

Hạ Thạch lập tức đi vào phòng củi, cầm lấy cái cuốc, sau đó nhanh chóng đi đến phía dưới cây long nhãn, mấy cuốc rơi xuống, liền nhìn thấy một xương sọ hình người xuất hiện!

Anh lập tức vứt đi cái cuốc, gọi điện thoại cho trợ thủ Diệp Thu Hùng: "Đại Hùng, tìm được Hoàng Ngạo rồi chưa?"

"Ừm, ông ta ở phòng 217 khách sạn Long Đằng, trước mắt chúng tôi đang theo dõi ông ta."

"Ông ta có liên quan đến ba vụ án mạng!" Hạ Thạch hạ lệnh nói, "Lập tức bắt giữ ông ta, đưa ông ta trở về cục. Bây giờ tôi trở về, tự mình thẩm vấn."

Lúc Hạ Thạch và Lạc Tỉnh lái xe trở về khu thành, đã gần tối 11h rồi.

"Bây giờ tôi trở về cục, cô xuống xe ở đâu?" Hạ Thạch hỏi.

"Cứ ở đây đi." Lạc Tỉnh tùy ý nói, cô dừng một chút, lại nói, "Điện thoại của anh cho tôi mượn chút."

"Làm gì?" Hạ Thạch vừa nói vừa đưa điện thoại của mình cho Lạc Tỉnh.

Lạc Tỉnh dùng điện thoại của anh gọi cho số điện thoại của mình, sau đó đưa điện thoại trả lại cho Hạ Thạch, sau đó thì không nói hai lời, xuống xe rời đi.

"Này, hay là ngày mai gặp nhau?" Hạ Thạch ở trên xe nói.

Lạc Tỉnh dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Hạ Thạch một cái, hình như có thâm ý nói: "Có lẽ, không cần đợi đến ngày mai."

"Có ý gì?"

Nhưng Lạc Tỉnh lại không nói nhiều lời, xoay người rời đi.

Hạ Thạch vừa trở về cục cảnh sát, liền nhận được điện thoại của La Ba.

"Đội trưởng Hạ, pháp y Lộ vừa đem báo cáo phân tích thi thể tới, thời gian tử vong của Mã Quan Vinh là từ 6h30 đến 7h30 tối nay, nguyên nhân tử vong là động mạch cổ của cổ họng bị cắt đứt, suy đoán hung khí là lưỡi dao."

*lưỡi dao: dao cắt giấy.

"Ngoài ra, bên khoa kỹ thuật kia nói, dấu chân phân tích hiển thị, chủ nhân của nhóm dấu chân được lưu lại trên bệ cửa sổ ở hiện trường vụ án, thân cao đại khái 1m67, sai biệt 2cm, cân nặng khoảng 65kg, sai biệt 5kg."

"Tôi biết rồi."

Hạ Thạch vừa trò chuyện với La Ba vừa nhanh chóng đi về trước, lúc này đã đến phòng thẩm vấn. Diệp Thu Hùng đang chờ đợi ở ngoài phòng thẩm vấn.

"Lão đại, đến rồi?"

"Người đâu?"

"Ở bên trong."

"Được, cậu theo tôi vào trong."

Hai người đi vào phòng thẩm vấn. Lúc này Hoàng Ngạo đã bị xích trên ghế thẩm vấn, chờ đợi tiếp nhận thẩm vấn. Ông ta cúi đầu, không nói một lời, cho dù nghe thấy tiếng Hạ Thạch và Diệp Thu Hùng mở cửa bước vào, cũng không có ngẩng đầu.

Hạ Thạch quan sát thể hình của Hoàng Ngạo, nhìn ra thân cao của ông ta không tới 1m70, vóc dáng trung đẳng, căn bản đều phù hợp với thân cao và cân nặng của chủ nhân dấu chân.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hạ Thạch hỏi Hoàng Ngạo: "Họ tên?"

Lúc này Hoàng Ngạo mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt bây giờ của ông ta tiều tụy, hai mắt đỏ hoe, hình như mệt mỏi vô cùng.

"Hoàng Ngạo." Giọng nói của ông ta khàn khàn trả lời.

"Ông liên quan đến tội cố ý gϊếŧ người, bây giờ chúng tôi thực hiện tạm giam giữ ông vì lý do hình sự." Hạ Thạch dừng một chút, xoay đầu nói với Diệp Thu Hùng, "Đưa giấy tạm giam cho ông ta ký tên."

Sau khi Hoàng Ngạo ký tên, Hạ Thạch lại nói: "Tôi là phó chi đội trưởng của chi đội hình sự thành phố N Hạ Thạch, cậu ấy là trợ thủ của tôi Diệp Thu Hùng, bây giờ chúng tôi dựa theo pháp luật tiến hành thẩm vấn hình sự với ông. Tuổi của ông?"

"63 tuổi."

"Người bản địa?"

"Đúng vậy."

Hạ Thạch hít một hơi, chuẩn bị tiến vào chủ đề chính.

Ninh Tuyết Mai, Hoàng Y Lài, Mã Quan Vinh, ba vụ án mạng. Hạ Thạch quyết định lấy vợ của ông làm điểm đột phá của thẩm vấn.

"Vợ của ông tên là Ninh Tuyết Mai, đúng chứ?"

"Ừm."

"Bà ấy mất tích năm nào?"

"Năm 1998."

Hạ Thạch cũng không vòng vo với ông nữa, trực tiếp nói: "Chúng tôi ở trong vườn rau phía sau nhà tổ của ông, đào ra được một xương cốt, thông qua giám định, tuổi tác, thân cao và cân nặng đều phù hợp với vợ của ông, hơn nữa thời gian tử vong là khoảng năm 1995 tới năm 2000, cũng phù hợp với thời gian mất tích của vợ ông."

Thực ra xương cốt còn chưa bắt đầu tiến hành giám định phân tích, Hạ Thạch chỉ là đang thử thăm dò Hoàng Ngạo.

Quả nhiên, Hoàng Ngạo vừa nghe Hạ Thạch nhắc tới xương cốt, thân thể liền bỗng nhiên run rẩy một cái, cùng lúc đó sắc mặt thay đổi.

Hạ Thạch nhân cơ hội hỏi: "Là ông gϊếŧ chết vợ của ông, đúng chứ?"

Cơ thịt trên mặt của Hoàng Ngạo hung hăng co giật một cái.

Hạ Thạch quan sát sắc mặt đối phương, biết trong lòng ông quả nhiên có quỷ, quyết định đột phá phòng tuyến cuối cùng của ông: "Chúng tôi ở trong nhà ông tìm được báo cáo giám định quan hệ cha con của ông với Hoàng Y Lài, biết được ông và Hoàng Y Lài không có quan hệ huyết thống. 17 năm trước, ông phát hiện ra chuyện vợ ông Ninh Tuyết Mai nɠɵạı ŧìиɧ, thẹn quá hoá giận, gϊếŧ chết Ninh Tuyết Mai!"

Hoàng Ngạo không ngờ điều tra của phía cảnh sát đã đến trình độ này, mặt như tro tàn, cúi đầu không nói.

"Có phải không?" Hạ Thạch quát hỏi.

Hoàng Ngạo giật mình một cái, lắp bắp thừa nhận: "Đúng... đúng vậy..."

"Ừm." Hạ Thạch hơi thả chậm lại giọng điệu, lại hỏi, "Nói như vậy, Hoàng Y Lài cũng là do ông gϊếŧ chết, đúng chứ?"

"Đúng vậy..." Hoàng Ngạo đè nén giọng nói thấp hơn.

"Động cơ thì sao?"

"Bởi vì..." Hoàng Ngạo đột nhiên cắn răng, ngẩng đầu lên, có chút kích động nói, "Nó không phải là con gái của tôi! Nó là một tạp chủng! Vốn dĩ, sau khi lỡ tay gϊếŧ chết Ninh Tuyết Mai, tôi... trong lòng tôi tràn đầy hối hận và áy náy, cho nên cũng không có làm gì nó. Nhưng mà nó... thật là khinh người quá đáng!"

Hoàng Ngạo định thần lại, tiếp tục kể: "Sau khi sinh tinh thần của nó không tốt, tôi cố tình đến nhà nó chăm sóc nó và đứa bé, vậy mà nó còn suốt ngày cãi nhau với tôi! Tôi nấu cơm giặt áo cho nó, nó còn bắt bẻ đủ thứ; Tôi đi vệ sinh lâu một chút, nó liền không ngừng hối thúc tôi ra ngoài; Đứa bé khóc tôi ôm một cái thì lại mắng tôi chiều hư đứa bé... Dù tôi có làm gì thì nó cũng đều ngứa mắt! Tạp chủng này, dựa vào cái gì chứ?"

"Những chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng điều tôi không thể nhịn được chính là, nó còn thường xuyên nói mang theo đứa bé đi tự sát gì đó! Nó không phải là tùy tiện nói chơi, cách đó không lâu, vậy mà nó thật sự mang theo Chi Chi ở trong phòng đốt than tự sát! Nếu như không phải tôi kịp thời phát hiện, nó và đứa bé sớm đã không còn rồi."

"Tạp chủng này, nó muốn chết thì tự mình chết đi, đừng có hại chết Chi Chi! Chi Chi mới mấy tháng tuổi, thì bị một người mẹ nổi điên hại chết, đáng thương biết bao! Tôi sợ hôm nào đó nó lại nổi điên muốn mang theo Chi Chi đi tự sát, cho nên dứt khoát hành động trước, kêu nó lên sân thượng, nhân lúc nó không chú ý, đẩy nó xuống dưới. Hừ! Dù sao thì nó vốn dĩ cũng muốn chết..."

Hận ý chất chứa hơn 10 năm một khi đã bộc phát, bản thân Hoàng Ngạo cũng không cách nào khống chế, vì vậy liền dẫn đến bi kịch.

Hạ Thạch nhẹ nhàng thở một hơi, lại hỏi: "Mã Quan Vinh sống ở trên lầu nhà Hoàng Y Lài, cũng là do ông gϊếŧ nhỉ?"

"Tôi... tôi không..." Hoàng Ngạo hình như còn muốn chối cãi.

Hạ Thạch hừ lạnh một tiếng: "Chúng tôi ở bệ cửa sổ lấy được dấu chân của ông. Sau khi ông gϊếŧ chết Mã Quan Vinh thì bỏ trốn từ cửa sổ nhỉ? Này đối với người từng là huấn luyện viên leo núi là ông mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi nhỉ?"

Nếu như mình đã để lại dấu chân ở hiện trường vụ án, thì còn có thể nói gì nữa chứ? Hoàng Ngạo thở dài một hơi: "Lưới trời l*иg lộng, tuy thưa khó thoát, chuyện xấu, thật sự là không thể làm."

"Đừng nói nhảm nữa! Người là do ông gϊếŧ phải không?" Hạ Thạch không kiên nhẫn chất vấn.

"Ừm."

"Động cơ thì sao?"

"Diệt khẩu, ưm, ông ta nhìn thấy tôi lên sân thượng."

"Sao ông lại biết ông ta đã nhìn thấy?"

"Sáng nay lúc ở nhà tang, tôi nghe thấy một hàng xóm trò chuyện với vợ của ông Mã nói."

"Nói quá trình gϊếŧ người đi."

"Ừm, đại khái khoảng 7h tối nay, tôi đến nhà ông Mã, lúc đó chỉ có một mình ông ở nhà, cánh cửa mở rộng, cửa kéo sắt thì đóng, ông ta ngồi bên cạnh cửa xem ti vi. Tôi gạt ông ta nói tôi là cảnh sát, nói ông ta là nhân chứng quan trọng của vụ án Hoàng Y Lài té lầu, cảnh sát chúng tôi cần sự hỗ trợ của ông ta. Ông ta vừa nghe thì liền hưng phấn, lập tức tìm chìa khóa cửa kéo sắt giao cho tôi. Sau khi tôi vào nhà, đóng cửa kéo sắt lại, khóa lại, rồi lại đóng cửa ngoài, đồng thời khóa dây xích lại. Lúc này ông Mã gấp rút nói với tôi, muốn biết gì thì hỏi ông ta đi. Nhưng ông ta còn chưa nói xong, thì đã bị tôi cắt cổ..."

Trần thuật của Hoàng Ngạo căn bản đều nhất trí với sự suy đoán của Hạ Thạch trước đó.

"Ông dùng hung khí gì?"

"Lưỡi dao."

Này cũng phù hợp với kết quả phân tích của pháp y.

"Sau đó thì sao?"

"Sau khi gϊếŧ người, tôi nhìn chằm chằm vào thi thể của ông Mã hơn 10 phút, cho đến khi xác định ông ta thật sự chết hẳn rồi, mới chuẩn bị rời khỏi. Nhưng mà lúc này, lại có người ở bên ngoài nhấn chuông cửa! Tôi biết rời đi từ cửa là không thể nào rồi, chỉ có thể bỏ trốn thông qua cửa sổ!"

Khẩu cung của Hoàng Ngạo, hoàn toàn phù hợp với các loại chứng cứ của phía cảnh sát nắm giữ, từ đó hình thành được một chuỗi dây xích chứng cứ hoàn chỉnh. Chuỗi dây xích chứng cứ này, đủ để định tội Hoàng Ngạo rồi.

Vì vậy Hạ Thạch kết thúc thẩm vấn. Diệp Thu Hằng bảo Hoàng Ngạo ký tên trên ghi chép.

Sau khi Hoàng Ngạo ký tên, Diệp Thu Hằng thu lại quyển ghi chép, hỏi Hạ Thạch: "Lão đại, đưa đến trại tạm giam sao?"

Hạ Thạch nhìn đồng hồ một cái: "Cũng đã hơn 11h rồi, sáng mai mới đưa đi, cậu mang ông ta đến phòng giam trông chừng trước đi."

"Vâng."

"Cảnh quan..." Hoàng Ngạo đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"Làm gì?" Hạ Thạch tức giận hỏi.

"Tôi muốn đi vệ sinh."

"Ồ. Đại Hùng, cậu mang ông ta đi đi. Đi vệ sinh xong thì trực tiếp đưa đi phòng giam!"