Nữ Tặc Trộm Tim

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đời phong lưu, đối với anh phụ nữ chỉ như thú vui mà thôi...Anh rất thích ca hát là một trong những thần tượng đình đám một thời... Người nào đến với anh cũng chỉ được vài hôm, an …
Xem Thêm

“Anh đưa em về nhà.” Lúc này trừ suy nghĩ lo lắng cho Lâm Ngôn Hi, anh không hề để ý bất gì điều gì khác.

Lam Tinh vẫn chưa từ bỏ ý đồ hấp dẫn anh, mãnh liệt hôn lên mặt anh.

“Tinh….”

Đẩy cô ra, Tề Hàn Tinh nhặt quần jean dưới đất nhanh chóng mặc vào, “Mặc quần áo đi, anh ở bên ngoài đợi em.” Nói xong, anh cũng không quay đâu lại, đi ra ngoài, để mặc Lam Tinh lẩm bẩm một mình mặc quần áo.

Đêm nay, Tề Hàn Tinh không dám chợp mắt một giây một phút nào, dù nằm trên giường nhưng lại lắng tai nghe ngóng phòng bên ngoài đầu hành lang có tiếng bước chân Lâm Ngôn Hi trở về hay không, vậy mà đến tận trời sáng vẫn không có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ Lâm Ngôn Hi xảy ra chuyện gì? Hay là, cô quyết định không thực hiện cam kết giữa bọn họ nữa……

Tất cả những suy đoán không ngừng quanh quẩn trong lòng, cuối cùng anh không kiềm chế được nỗi lo lắng, quyết định bước xuống giường đi đến phòng khách lầu dưới.

Khi anh xuống lầu dưới, phòng khách đã được lau chùi sạch sẽ, gọn gàng, cửa sổ mở rộng đón ánh sáng buổi sớm. Anh phào nhẹ nhõm, Ngôn Hi đã trở lại, thật tốt quá!

Thả lỏng tâm trạng căng thẳng, Tề Hàn Tinh đi về phía phòng ăn, chưa đến nơi đã chạm mặt Lâm Ngôn Hi.

“Chào buổi sáng.” Anh tươi cười chào hỏi cô.

“Chào buổi sáng Tề tiên sinh.” So với thái độ trầm tĩnh thường ngày, hôm nay Lâm Ngôn Hi lạnh nhạt hơn mọi khi một chút.

Hoàn toàn không để ý sự lạnh nhạt của cô, gương mặt anh vẫn tươi cười như cũ, “Sao tối hôm qua không về nhà, cô đã đi đâu vậy?”

“Tề tiên sinh, đây là chuyện riêng của tôi, không nhất thiết phải báo cáo với anh!”

“Không thể nói như thế được, bây giờ cô là giúp việc của tôi, ông chủ cũng nên biết một chút về giúp việc của mình mới phải chứ!”

“Giúp việc cũng có quyền không cần phải giải thích!”

Thiếu chút nữa gương mặt tươi cười bị cứng ngắc, Tề Hàn Tinh nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Hi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào với cô mới phải. Cô gái này thật sự có đủ ‘phiền phức’, anh đã rất cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười tự nhiên nhất, còn cô từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ xa cách, lạnh nhạt. Thật là, phụ nữ vẫn là phụ nữ, so đo tính toán nhỏ mọn.

Haizz! Tề Hàn Tinh anh ở trong đám phụ nữ lúc nào cũng như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi, kết quả đυ.ng phải cô gái này, không những vấp phải trắc trở khắp nơi, lại còn tự chọc cho bản thân nhiều phen khϊếp vía.

Tại sao anh lại muốn chịu đựng cô? Tại sao mặt dày cứ bám theo người ta mãi không buông? Cô cũng chỉ là nữ giúp việc tạm thời thôi mà, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn gặp lại, vì lý do gì anh lại phải nhân nhượng với cô? Nếu như cô muốn hai người nhìn nhau bằng ánh mắt chán ghét, anh cũng không phản đối.

“Bữa sáng của tôi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã đặt trên bàn ăn, Tề tiên sinh có thể dùng bữa.”

Bước qua Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh đi thẳng về phòng bếp không quay đầu lại.

“Tề tiên sinh, tôi quên nói cho anh, tôi không cẩn thận nướng cháy bánh mì, thật không may, vừa lúc bánh mì lại không còn, anh chịu thiệt một chút vậy.” Dứt lời, cô xoay người đi lên lầu.

Vừa nghe cô nói, Tề Hàn Tinh vội vàng chạy vào phòng ăn, nhìn miếng bánh mì không khác cục than đen sì là mấy, khuôn mặt liền chuyển sang màu xanh, đáng ghét! Cô gái này….. Thôi, dù sao lúc không có cô, anh còn ít khi ăn sáng nữa là, có điều kể từ khi quen được ăn những món ngon do cô nấu, bữa sáng nhất định phải ăn, không được bỏ, thật là ấm ức!

Ăn, không ăn, vật lộn trong lòng một phen, cuối cùng anh thở dài, quyết định nhẫn nhịn phản công lần sau, trừ hai mảnh đã cháy khét, những phần còn lại đều nhét hết vào trong bụng.

Bây giờ Tề Hàn Tinh cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhà dột lại gặp mưa to suốt dêm. Tình thế căng thăng giữa anh và Lâm Ngôn Hi vẫn chưa có dấu hiệu hòa giải lại nhận được điện thoại của mẹ, nói là tạm thời có việc, vài ngày nữa mới bay tới Đài Loan. Đây rõ ràng là có âm mưu!

“Mẹ, mẹ đừng tới đây nữa!” Lúc đầu, anh cho là mẹ không thể để cha ở nhà mà đi quá lâu, cùng lắm là nửa tháng, cho nên mới viết giấy cam kết với Lâm Ngôn Hi trong vòng một tháng. Bây giờ mẹ lại kéo dài thời gian như vậy, nếu qua thời hạn giao ước của hai người mà mẹ mới đến, vậy anh vất vả cả ngày trời thành công cốc hết sao?

“Tề Hàn Tinh, thái độ của con là gì vậy, con không muốn gặp lại mẹ nữa có phải không?”

Có người nói phụ nữ lật mặt nhanh hơn sách, câu này nói về mẹ quả không sai chút nào. Nhìn bà xem, một phút trước còn là một người mẹ hiền từ nhỏ nhẹ nói chuyện với anh, bây giờ lại lớn tiếng đùng đùng nổi giận thiếu chút nữa xé rách màng nhĩ của anh.

Nhanh chóng cầm điện thoại cách xa tai 5cm, Tề Hàn Tinh hướng về phía ống nói làm mặt quỷ, rồi giả bộ hết sức lo sợ nói: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con đương nhiên rất muốn nhìn thấy mẹ rồi, nhưng mà mẹ không nhất thiết phải vất vả bay tới Đài Loan làm gì, con có thể đến San Francisco thăm mẹ mà!”

“Thật sao? Vậy khi nào con rảnh?”

“Tháng sau con phải đi thu âm, lại còn phải đến Trung Quốc chụp hình cho music video mới, sau đó còn bận rộn cho hoạt đông quảng bá nữa, ít nhất cũng phải bốn, năm tháng…”

“Tề Hàn Tinh……”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, đây là công việc của con, rất khó quyết định thời gian chính xác.”

Ngừng một hồi lâu, Lưu Uẩn Từ thở dài nói: “Red, mẹ cảm thấy bây giờ con không còn là con của mẹ nữa rồi, một năm mới gặp con một hai lần, tết Nguyên Đán cũng không được gặp mặt, so với người hâm mộ của con mẹ cũng không bằng.”

“Mẹ, con xin lỗi! Không phải mẹ cũng nói con sinh ra đã thuộc về ánh hào quang sân khấu rồi à, mẹ nỡ để con từ bỏ sự nghiệp ngày ngày ở bên cạnh mẹ sao?”

“Tạm thời bây giờ con đang nổi tiếng như thế, mẹ mới không để con rời bỏ sân khấu. Mẹ sợ là ngoài ca hát con không biết gì cả, về sau ra ngoài không kiếm nổi một miếng cơm.” Lưu Uẩn Từ cố ý áp chế khí thế của con trai, thật ra Red nói cũng không sai, mặc dù ngoài mặt bà hay than vãn không muốn anh đi hát nữa, dứt khoát chuyển đến San Francisco ở với bà. Nhưng bà cũng chỉ nói thế thôi, bởi vì trong lòng bà biết rất rõ, bà không thể coi thường khả năng làm chủ sân khấu bẩm sinh của Red, trời sinh anh đã là đại minh tinh.

“Mẹ, mẹ đừng coi thường con trai mẹ như vậy, ngoài ca hát, con có thể sáng tác ca khúc kiếm tiền.”

“Đúng thế, đúng thế! Con trai mẹ là tài giỏi nhất rồi.” Mặc dù Red không phải đứa con do bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhưng anh lại là niềm tự hào nhất của bà.

“Mẹ, con đợi mẹ tới, có điều mẹ đừng để con đợi lâu quá, nếu không đến lúc đó con phải bỏ dở công việc theo hầu mẹ.”

“Thôi, mẹ cũng không mong muốn con đi với mẹ lâu, chỉ cần con ăn cơm với mẹ bữa cơm là mẹ mãn nguyện rồi.’

“Con hiểu rồi.”

“Được rồi, không thèm nghe con nói nữa, mất công con lại chê mẹ nhiều chuyện, khi nào rảnh rỗi mẹ sẽ lập tức bay sang Đài Loan thăm con, bye bye.”

Tạm biệt mẹ xong, Tề Hàn tinh gác điện thoại xuống, sau đó xuống giường cử động cơ thể có chút cứng ngắc.

Mặc kệ khi nào mẹ tới, trước mắt phải dàn xếp tình trạng căng thẳng giữa anh và Lâm Ngôn Hi đã, nếu không mẹ đến sẽ nhìn thấy bầu không khí giữa bọn họ, nhất định sẽ thấy kỳ lạ. Quan trọng nhất là anh không chịu được thái độ lạnh nhạt của cô, thường ngày cô đã không thể nào đáng yêu, chuyện gì cũng đâu ra đấy, quy củ cứng ngắc, bây giờ lại thêm bộ dạng này càng làm người ta phát điên.

Đại trượng phu co được dãn được, anh đối với phụ nữ luôn săn sóc có thừa, mười phần nhẫn nại, cần gì vì một chút chuyện nhỏ này mà đôi co với cô mãi không xong. Hiện tại cứ để cho cô chê cười đã rồi nói chuyện nghiêm túc sau, dù sao anh cũng là người có lỗi trước, cúi đầu xin lỗi cô cũng không có gì đáng hổ thẹn.

Thêm Bình Luận