Nữ Tặc Trộm Tim

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đời phong lưu, đối với anh phụ nữ chỉ như thú vui mà thôi...Anh rất thích ca hát là một trong những thần tượng đình đám một thời... Người nào đến với anh cũng chỉ được vài hôm, an …
Xem Thêm

Bình thường khi ra ngoài, anh sẽ không đặc biệt cải trang như vậy, bản thân là một nhân vật của công chúng, về phương diện nào đó, được người khác chú ý cũng là một phương thức để nổi tiếng, mà hôm nay lại ăn mặc như vậy, nói một cách thẳng thắn là không phải vì suy nghĩ của cô gái đứng trước mặt anh, anh cũng không muốn cùng cô tới siêu thị, kết quả là cô lại mang đến nhiều phiền phức không đáng có.

“Vậy anh không cần đi ra ngoài với tôi không phải tốt hơn à?” Lâm Ngôn Hi thực sự không muốn đi ra ngoài với cái bộ dạng này của anh. Cô chỉ nói là cô phải ra ngoài chọn mua thức ăn, còn cần mua một ít đồ dùng hằng ngày, hỏi anh siêu thị ở chỗ nào, anh cũng nhiệt tình muốn chở cô đi, không phải cô yêu cầu anh làm như vậy.

Tề Hàn Tinh tủi thân nói: “Cô nói như vậy là không công bằng rồi! Tôi đi cũng là vì nghĩ cho cô, một mình cô xách theo túi lớn túi nhỏ, lại đi đường xa nữa, rất vất vả, tôi lái xe chở cô không phải là dễ dàng hơn nhiều sao?” Không phải anh đang khoe khoang, anh là người rất quan tâm tới người khác, nhất là đối với phụ nữ thì khỏi phải bàn.

Liếc nhìn anh một cái, Lâm Ngôn Hi cảm kích nói: “Anh lo lắng nhiều quá rồi, tôi có bị thương đâu, tôi không biết bắt taxi đi được sao?”

Chuyện gì vậy, chăm sóc lại bị nói thành lo lắng quá nhiều, cô gái này thật không biết tốt xấu gì cả!

“Taxi bây giờ nguy hiểm lắm, nếu cô xảy ra chuyện gì, lương tâm tôi sẽ cắn rứt, còn có lỗi với người nhà của cô nữa, cô nói có đúng không?” Nói thế chỉ muốn khoa trương mà thôi, cô càng không muốn anh đi cùng, anh lại càng muốn đi, nhất định phải chứng minh cho cô thấy, anh cũng có rất nhiều điểm tốt.

Thật là một người đàn ông dẻo miệng như vẹt! Hơi nhíu mày, Lâm Ngôn Hi mất kiên nhẫn một chút, “Anh thật sự muốn đi cùng tôi?”

Làm ơn đi, nói cái gì vậy, anh giống một cái đuôi lẵng nhẵng đeo bám khiến người ta chán ghét như vậy sao! Anh hoàn toàn có ý tốt mà, thật là một người phụ nữ không biết trời cao đất dày! Thôi, đại trượng phu khoan dung độ lượng, không chấp nhặt với phụ nữ.

“Ừ, tôi muốn đi siêu thị với cô.” Anh kiên định nói.

“Nếu như anh nhất quyết muốn đi, nhớ giúp tôi một việc, lúc tôi đi mua đồ, phiền anh đừng mở miệng nói chuyện với tôi.” Nếu cô buộc phải đi cùng cái người kỳ dị này tới siêu thị, ít nhất cô cũng không muốn người khác nhìn ra hai người đi cùng nhau.

Cười chết mất, ai muốn nói chuyện với cô chứ, nói tới nói lui đâu ra đấy, không đáng yêu chút nào hết, anh mới không nổi hứng muốn nói chuyện với cô.

“Tuân lệnh!” Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù trong lòng có rất nhiều điều kháng nghị muốn khiếu nại, nhưng khi nhìn cô, anh không còn hơi sức phản bác lại. Có lẽ là vì bộ dạng luôn cẩn thận tỉ mỉ của cô, ép khí thế của anh thành một ‘cậu nhóc con’, hại anh muốn nói thêm cái gì cũng trở thành cố ý gây sự.

“Nếu không còn ý kiến gì nữa, vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Ngôn Hi đi ra cửa trước.

“Rốt cuộc ai mới là ông chủ đây?” Khẽ thở dài, Tề Hàn Tinh đi theo ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có bữa sáng ngon miệng, chắc chắn sẽ có bữa tối phong phú, hấp dẫn rồi, cho nên chưa tới sáu giờ tối, Tề Hàn Tinh đã đến phòng ăn chuẩn bị ăn tối, vậy mà trước mặt anh lại là bàn ăn trống trơn.

“Không phải chứ!” Bởi vì hôm nay ăn sáng muộn, buổi trưa lại chạy đi siêu thị, cho nên anh đặc biệt cho phép Lâm Ngôn Hi không cần làm cơm trưa, cũng không thể để người giúp việc ngày đầu tiên đã vất vả mệt nhọc như thế. Dù sao không ăn một bữa cũng không chết được, nhưng anh có nói tiết kiệm cả bữa tối nữa đâu!

Bĩu môi, Tề Hàn Tinh hoài nghi nói: “Không lẽ cố ý để ta đói bụng à?” Anh biết mình không đúng, không giữ lời hứa, lúc đi chọn mua đồ ở siêu thị, cứ càu nhàu bên tai cô suốt. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh được, anh muốn mua thứ gì, cô cũng không mở miệng nói một câu được hay không, anh lẩm bẩm cũng là lẽ thường tình thôi, sao cô lại vì chuyện này mà không làm bữa tối chứ?

Đúng lúc này, bụng của Tề Hàn Tinh không biết phải trái kêu ùng ục một tiếng, đáng ghét! Sớm biết thế, anh mua một thùng mì tôm còn hơn.

Lê bước chân không còn chút sức lực, anh ảo não quay trở lại phòng khách, vừa mắng Lâm Ngôn Hi tàn nhẫn độc ác, vô tâm vô tình, lòng dạ hẹp hòi, nữ ma đầu xấu xa…..

“Tề tiên sinh.”

Nhìn chằm chằm vào Lâm Ngôn Hi bất thình lình xuất hiện không một tiếng động, gương mặt Tề Hàn Tinh lộ rõ vẻ chột dạ, vừa mắng chửi cô, cô liền xuất hiện, cô gái này thực sự rất thích hù dọa anh.

“Làm ơn, đừng gọi tôi là Tề tiên sinh, nghe như một ông già vậy.” Trời ạ! Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Anh nên quan tâm vì sao cô không chuẩn bị bữa tối, cố ý bỏ đói anh, mà không phải…. Thôi, tìm hiểu trong lòng anh đang suy nghĩ gì cũng vô nghĩa, chỉ cần gặp cô gái này, suy nghĩ của anh giống như ngay lập tức bị trật khỏi quỹ đạo bình thường.

“Ý anh muốn tôi gọi anh là ‘ông chủ’ ”?

“Tôi không có ý này, gọi ông chủ cũng không hay lắm, cô gọi tên tôi Tề Hàn Tinh là được rồi.”

“Nếu để mẹ anh biết được tôi gọi thẳng tên của anh, có thể bà sẽ nghi ngờ thân phận của tôi.”

Đúng rồi, mẹ tinh ý như vậy, vừa nghe đã biết có ẩn ý, suy nghĩ một chút, anh nói: “Hay là như thế này đi, lúc có mẹ tôi ở đây, cô gọi tôi là Tề tiên sinh, còn những lúc khác thì cô gọi tên tôi là được rồi.”

“Tôi thấy như thế không ổn, giả sử tôi không cẩn thận nói sai, lại rước thêm phiền toái không đáng có, tôi gọi anh một tiếng Tề tiên sinh là được rồi, chỉ là nghe một tháng thôi, anh cố chịu đi được không?”

Hình như cô gái này chỉ mong một tháng nhanh chóng qua đi, sau đó thoát khỏi anh thì phải, thế quái nào chứ, chính anh mới là người muốn nhanh chóng thoát khỏi cô. Đúng là nữ ma đầu tuyệt tình!

“Vậy tùy cô!” Không biết mình đang giận điều gì, Tề Hàn Tinh chỉ cảm thấy một cơn tức anh ách dâng lên trong lòng.

Cảm nhận được cơn giận trên người anh truyền tới, Lâm Ngôn Hi đột nhiên cảm thấy áy náy, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là làm như không có chuyện gì lên tiếng nói: “Tề tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời vào phòng ăn dùng bữa.”

“Bữa tối?” Cơn giận của anh ngay lập tức xẹp xuống, thay vào đó là khuôn mặt ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra.

“Anh không ăn tối sao?” Cô khẽ nhíu mày.

Vội vã lắc đầu, Tề Hàn tinh nói: “Có chứ, có chứ, đương nhiên là muốn ăn rồi.” Anh cũng không phải thần tiên, tất nhiên là phải ăn rồi, nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng trên bàn không có một hột cơm, vậy bữa tối ở đâu ra?

“Vậy mời tiên sinh vào phòng ăn dùng cơm.” Lâm Ngôn Hi cung kính khom người, chờ Tề Hàn Tinh đi vào phòng ăn.

Nhìn bộ dạng của cô nghiêm túc như vậy, chắc là có cái ăn rồi! Nghĩ thế, Tề Hàn Tinh cất bước đi tới phòng ăn.

Được cô phục vụ, anh ngồi xuống vị trí chủ nhà, có điều trên bàn ăn vẫn không thấy tăm hơi bữa tối đâu.

“Tề tiên sinh, trước khi anh dùng bữa, tôi muốn nói rõ với anh, về sau bữa sáng là sáu giờ ba mươi, bữa trưa là mười hai giờ ba mươi, bữa tối là sáu giờ ba mươi. Đến bữa, tôi sẽ mời anh vào dùng cơm, nếu anh không muốn ăn, hoặc thiết đãi bạn bè, phải báo trước cho tôi một tiếng.”

Tốt, rất tốt, ăn một bữa cơm mà lắm quy tắc như vậy, cô gái này đến đây căn bản là muốn ức hϊếp anh.

Nhìn Lâm Ngôn Hi, trong lòng Tề Hàn Tinh oán trách không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ cung kính, ngoan ngoãn nói: “Dạ vâng, thưa Lâm Ngôn Hi tiểu thư yêu quý.”

“Anh có thể gọi tôi là Lâm Ngôn Hi, hoặc Lâm tiểu thư đều được, nhưng không cần thiết phải thêm từ ‘yêu quý’ vào.”

“Dạ, yêu quý…..Không, Lâm Ngôn Hi tiểu thư.” Nở nụ cười rung động lòng người trước mặt cô, Tề Hàn Tinh lễ độ, khách khí dò hỏi: “Lâm Ngôn Hi tiểu thư, xin hỏi bữa tối của tôi ở đâu?”

Nhìn nụ cười trên gương mặt anh, Lâm Ngôn Hi như bị điện giật, tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp, ngay sau đó lôi mình từ trạng thái mất hồn trở về, “Tề tiên sinh, xin đợi một lát, bữa tối sẽ có ngay đây.” Nói xong, cô quay người đi vào phòng bếp.

Thêm Bình Luận