Mặc dù rất không muốn chui ra khỏi cái giường ấm áp của mình, sau một hồi dày vò, tra tấn cuối cùng Tề Hàn Tinh cũng chịu buông tha cho cái giường đáng thương, miễn cưỡng bước xuống giường, chạy vụt vào phòng tắm, rốt cuộc tinh thần cũng trở lại, khôi phục lại thần sắc phấn khởi, rực rỡ sáng chói của Tề Hàn Tinh, tiện tay khoác một cái áo sơ mi lên người, nhẹ nhàng huýt sáo đi xuống lầu.
“Chuyện gì vậy…. Đây là nhà mình sao?” Đặt tay lên đầu, khuôn mặt Tề Hàn Tinh ngỡ ngàng đi vào phòng khách. Anh nhớ tối qua trước khi về phòng ngủ, nơi này bừa bãi không khác gì một bãi đổ rác, làm sao mà mới có một đêm đã thay đổi, ngăn nắp trật tự, sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi? Chuyện này là thế nào? ..... Không lẽ anh bị mộng du, nửa đêm thức dậy làm việc này? Anh khẽ rùng mình một cái, trời ạ! Mới nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi.
“Chào buổi sáng Tề tiên sinh.” Giọng nói vững vàng trầm ấm của Lâm Ngôn Hi lặng lẽ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ nghi thần nghi quỷ của anh.
Giật mình quay người lại, Tề Hàn Tinh bị hù đến phát sợ, nhìn chằm chằm vào cái người xuất hiện không một tiếng động kia, “Cô… Cô chui ra từ chỗ nào vậy?”
“Phòng bếp.” Không hài lòng với cách dùng từ của anh, Lâm Ngôn Hi bất giác cau nhẹ chân mày.
“Phòng bếp?” Đầu óc Tề Hàn Tinh như bị ngưng hoạt động, càng lúc càng hồ đồ.
Không muốn giải thích dài dòng, cô lên tiếng: “Tôi đã giúp anh chuẩn bị bữa sáng, một ly cam vắt, một phần sandwich trứng kèm chân giò hun khói vị cá, để trên bàn ăn, anh nên ăn lúc còn nóng.”
Vừa nghe đến có bữa ăn sáng ngon lành đang đợi sẵn, hai mắt Tề Hàn Tinh sáng lên, không nhịn được nuốt nước miếng. Kể từ khi cha mẹ dời đến San Francisco, lúc nào anh cũng ăn sáng qua loa, nếu không thì ăn luôn một lần với bữa trưa, bữa sáng thịnh soạn như vậy, đối với anh mà nói, giống như là đang mơ. Có điều, trước khi thưởng thức bữa sáng, anh cần phải làm rõ một số chuyện, nếu không thì sẽ ăn không ngon miệng, “Tôi không nhớ là có mở cửa cho cô vào.”
“Tôi tự trèo cổng vào.” Lâm Ngôn Hi trả lời rất tự nhiên, trải qua hai lần kinh nghiệm xây xước khắp người, trèo qua cánh cổng này đối với cô cũng chả có gì khó, hơn nữa lại còn có cả một túi hành lý làm đá kê chân, đột nhập vào căn nhà này càng trở nên dễ dàng.
Không thể hiểu nổi, Tề Hàn Tinh trách: “Sao cô không gọi tôi ra mở cổng cho cô?” Cô gái này không phải kỳ lạ một cách bình thường, thích dùng những kiểu phương thức mờ ám lén lút vào nhà anh.
Nhíu mày một cái, Lâm Ngôn Hi nói: “Tôi có ấn chuông cửa nhưng không có ai ra mở, tôi nhớ anh cũng không nói tôi không được mang hành lý, nên tôi tự đi vào.”
Anh mệt mỏi như vậy sao, ngủ mê tới mức không nghe thấy tiếng chuông cửa? Mà thôi, tra hỏi cũng chả có ý nghĩa gì, dù sao cô cũng đã vào đây rồi, ngược lại cánh cổng đó cần phải làm lại mới được, bằng không ba ngày hai bữa cứ thấp thỏm lo sợ, chả biết khi nào anh chết vì đau tim đây?
Tề Hàn Tinh tò mò hỏi: “Làm thế nào cô vào trong nhà được?”
“Tôi chui từ cửa sổ nhà bếp vào.”
Chui….. Điều này cũng không có gì lạ, nếu cô không làm thế thì làm sao có thể đi lại tự do trong này được? Có điều, anh không ngờ cái cửa sổ nhỏ như vậy có nhét một người chui qua được, sau này anh phải chú ý cánh cửa đó hơn mới được, nếu không thì nhà anh có khác gì nơi công cộng đâu?
Đúng là cô gái này rất thích hù dọa anh, chẳng những cách vào cửa không giống ai, đi cửa sau, còn quét nhà thì phải sáng bóng lên, hại anh nghi ngờ mình bị mộng du.
Nhìn Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh không khỏi thầm tán thưởng, nhìn cô thế nào cũng không giống mới làm xong một núi công việc khổng lồ, vẫn ung dung thư thái, không để lộ cảm xúc ra ngoài, hoàn toàn không có một tia rối loạn, mệt mỏi.
Thấy anh ngang nhiên nhìn mình chằm chằm như vậy, Lâm Ngôn Hi cảm thấy không được thoải mái, vén nhẹ mái tóc ra sau tai, “Nếu không còn việc gì nữa, mời dùng điểm tâm trong phòng ăn, ăn xong phiền anh chỉ giúp tôi căn phòng tôi sẽ ở trong một tháng tới.” Cô không nhịn được bộ dạng của mình lúc này, mất bốn giờ sắp xếp, lau dọn cả ngôi nhà, toàn thân cô bẩn thỉu, chật vật. Nếu không tắm rửa sạch sẽ bụi bặm trên người, chắc cô khó chịu chết mất.
“Vậy tôi dẫn cô về phòng trước.”
“Không cần vội, hành lý của tôi để bên ngoài, tôi phải đi lấy vào đã, anh ăn sáng trước đi, để nguội không ngon.”
Anh gật đầu nói: “Được rồi! Tôi ăn điểm tâm trước, cô ở phòng khách đới tôi một chút.” Thật ra thì anh vẫn đói bụng.
“Chờ một chút, Tề tiên sinh, về sau xin anh chú ý lại trang phục, quần áo xộc xệch đi lại khắp nơi, rất bất lịch sự.” Liếc mắt nhìn áo sơ mi mở rộng của anh, Lâm Ngôn Hi xoay người đi về phía cửa.
“Tôi….” Cúi đầu xuống, vẻ mặt vô tội kia căn bản là không nghĩ tới việc cài cúc áo, ở nhà anh lúc nào cũng mặc như thế. Trước kia mẹ còn ở nhà cũng không nghe bà phàn nàn về việc này, dù sao cũng là ở nhà mình mà, nếu như ngay cả ở đây cũng không thể theo ý mình, không phải là rất khổ sở sao? Khẽ thở dài, anh lẩm bẩm: “Không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn nhìn thấy bộ dạng khêu gợi này của mình, vậy mà cô gái này dám nói quần áo mình xộc xệch, đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Thôi! Cô gái này căn bản là không thể dùng lý lẽ thông thường để diễn tả được, trước hết đi ăn sáng đã.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Anh….. Anh ăn mặc kiểu…….” Nhìn thấy bộ trang phục kỳ dị của Tề Hàn Tinh, Lâm Ngôn Hi lần đầu tiên bị dọa cho nói không nên lời.
“Thấy thế nào? Không nhận ra tôi à?” Anh rất hài lòng với bộ trang phục modern này, làm điệu bộ nhẹ nhàng như lướt đi trên sân khấu, xoay một vòng trước mặt cô.
Phải rồi! Đúng là nhận không ra, đội trên đầu bộ tóc giả chạm ngang vai, kết hợp với một mắt kính đen gọng to, lại còn dán thêm một mảnh râu ria, trông không giống phụ nữ, cũng chả giống đàn ông, ai mà nghĩ cái tên bán nam bán nữ này lại là siêu sao thần tượng Tề Hàn Tinh cơ chứ !
”Tôi cứ nghĩ siêu sao thần tượng nào cũng rất coi trọng hình tượng của mình chứ, chẳng lẽ anh không sợ fan hâm mộ nhìn thấy bộ dạng này của anh thất vọng mà chạy hết sao?” Lâm Ngôn Hi nói thẳng suy nghĩ của mình, theo lý mà nói, anh muốn biến mình thành cái dạng gì cô không quan tâm, cũng chẳng liên quan gì đến cô, có điều cô không muốn lúc mình đi vào siêu thị, lại bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng.
”Bọn họ không nhận ra tôi là Tề Hàn Tinh thì làm sao mà thất vọng được?” Anh buồn cười nói.
“Anh không thấy là bộ dạng này của anh sẽ khiến người ta thấy…… kỳ quái lắm sao?” Nói kỳ quái đã là nể mặt anh lắm rồi, thực tế, đáng lẽ nên nói bộ dạng này của anh là quái dị khác người thì đúng hơn, Lâm Ngôn Hi nghĩ thầm.
“Vậy thì càng tốt, dù sao mục đích của tôi cũng là muốn người khác không nhận ra tôi là Tề Hàn Tinh, lại còn là một ngôi sao thần tượng, chính là muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người ở bất cứ nơi nào, lúc này mới chứng minh được ánh hào quang của tôi vô cùng lớn, không cách nào che giấu được.”
Đây cũng gọi là ngụy biện à? Khẽ nhíu đầu lông mày, cô không chịu buông tha, tiếp tục thuyết phục: “Chẳng lẽ anh không lo lắng có người nhận ra anh là Tề Hàn Tinh à?”
“Làm sao có thể chứ? Tề Hàn Tinh phong thái phi phàm, khôi ngô tuấn tú, sao lại có thể là cái bộ dạng ngu xuẩn này được.”
Nói hay lắm, anh cũng nhìn ra cái dáng vẻ thật sự rất chi là ngu xuẩn này của mình, may mà anh cũng biết điều này, thật là hiếm có nha!
“Rất khó nói, có những người có đôi mắt tinh tường lắm, chỉ cần nhìn thấy anh mấy lần, nhận ra anh là Tề Hàn Tinh cũng không có gì khó khăn.” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh xoa lòng bàn tay, “Nhận ra cũng đành chấp nhận thôi chứ sao! Chỉ là cô sẽ gặp một chút phiền toái, ngộ nhỡ bị truyền thông bắt được, nói cô là tôi thì mới thú vị, cuộc sống của cô không phải cũng tốt sao.”