“Mặc kệ cô vì lý do gì, cô lẻn vào nhà tôi ăn trộm là làm chuyện phi pháp!” Có điều, nghe cô nói như vậy, anh cảm thấy là lạ, việc này…. Có lẽ là anh quen với việc được người khác sùng bái hâm mộ, lần đầu tiên có người gặp anh lại không có cảm xúc gì đặc biệt, anh thấy không quen!
Gạt tâm trạng không thoải mái trong lòng sang một bên, Tề Hàn Tinh cười hì hì nói: “Hay là thế này vậy”. Lâm Ngôn Hi ngồi xuống ghế salon đối diện anh, còn anh vừa quay quay cây bút trong tay vừa nói đến đầu đuôi sự việc vừa xảy ra. “Đúng, theo lý tôi nên đưa cô tới đồn cảnh sát, có điều….chút chuyện nhỏ như vậy lại làm phiền đến cảnh sát, nói ra cũng thật khó nghe, vậy thì chúng ta thương lượng đi.”
Khẽ nhíu mày, Lâm Ngôn Hi mặt không đổi sắc, “Nói nghe thử xem.”
“Chỉ cần cô tới nhà tôi làm giúp việc một tháng, chúng ta xí xóa chuyện này, dĩ nhiên, cũng không phải là làm việc không công, tôi sẽ trả tiền cho cô, thấy sao hả?”
Cô còn tưởng anh thừa dịp kiếm chuyện lừa gạt cô, không ngờ lại là chuyện đơn giản như vậy, nhưng tại sao…? Chẳng lẽ siêu sao thần tượng này mắc bệnh gì đó không thể nói ra nên không tìm được người giúp việc?....Điều này cũng không đúng, nếu thật sự là như thế, sao anh ta lại chỉ thuê mình giúp việc có một tháng?
“Thế nào, có đồng ý không?”
Vì việc cô trở về Đài Loan mà cô và cha cô đã không mấy vui vẻ rồi, bây giờ cô lại không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân vì mục đích thương mại mà cha cô đã sắp đặt, chắc chắn không thể tránh khỏi tranh cãi giữa hai cha con. Hay là cô cứ tới đây một tháng làm người giúp việc, cha không tìm được cô, kẻ tung không có người hứng, hôn sự đương nhiên sẽ không còn.
“Tôi đồng ý, nhưng tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, anh phải cho tôi ảnh kí tên. Thứ hai, anh phải cho tôi biết, vì sao anh lại muốn tôi làm giúp việc ở nhà anh một tháng.”
Có phải không vậy? Cô là ăn trộm, đáng lý ra phải lo lắng có bị đưa đến đồn cảnh sát không chứ, đâu phải anh. Đúng ra cô phải vội vàng đồng ý mọi chuyện để tránh anh lật lọng không giữ lời, đằng này cô lại ra điều kiện với anh!
Thôi, cô gái này từ lúc đặt chân vào đây đã như thế rồi, anh cũng không lạ gì, huống hồ Tề Hàn Tinh anh cũng không phải loại người nhỏ nhen tính toán chi li, tội gì phải để tâm mấy chuyện vụn vặt này?
“Đồng ý, nhưng tôi cũng có điều kiện, sợ cô bỏ dở giữa chừng, hoặc là không thực hiện lời hứa, trước tiên chúng ta phải viết giấy cam kết làm bằng chứng.”
“Phải, giấy trắng mực đen thì không ai nói được gì.”
Bước tới trước bàn đọc sách, Tề Hàn Tinh giơ tay chính thức chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Tề Hàn Tinh, một tháng tới đây, chỗ này làm phiền cô.”
Cách bàn đọc sách cầm tay anh, Lâm Ngôn Hi cũng nói: “Xin chào, tôi là Lâm Ngôn Hi, một tháng tới, tôi sẽ dốc sức hoàn thành tốt công việc của mình, xin chỉ bảo thêm.”
Nhìn bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn như ngọc đang nằm gọn trong bàn tay mình, Tề Hàn Tinh có chút luyến tiếc không nỡ buông ra, may mà lý trí thắng được phút kích động nhất thời, anh buông tay cô, ngả người xuống ghế salon, “Ngồi đi, tôi vừa viết giấy cam kết vừa giải thích với cô.”
Theo lời anh, Lâm Ngôn Hi ngồi xuống ghế salon.
Tề Hàn Tinh đi tới bàn đọc sách, cầm giấy bút, sau đó như nghĩ tới điều gì, quay lại hỏi: “Cô là fan hâm mộ của tôi à?”
“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với giới nghệ sĩ như anh, chứ đừng nói đến hâm mộ.”
Thật ra trong lòng anh cũng nghĩ tới, cô tuyệt đối không thể là fan hâm mộ của anh, nếu không thì lúc nhìn thấy anh, cô cũng sẽ có thái độ khác chứ không phải là….
“Ngôn Hi, chị thật tuyệt vời!” Véo nhẹ gò má của Lâm Ngôn Hi, Lâm Thần Hoan vui mừng tột độ nhìn ảnh kí tên trong tay.
Lâm Ngôn Hi cảm thấy em gái mình rất chi là thực dụng, không nhìn thấy ảnh kí tên thì mặt mũi ủ rũ cả ngày, hôm nay cầm được ảnh kí tên thì miệng cười đến không khép lại được, chỉ là tấm ảnh kí tên thôi mà, có cần phải làm quá lên như thế không! Tình hình thế này mà để Thần Hoan biết chuyện cô tới nhà Tề Hàn Tinh làm nữ giúp việc, có khi lại muốn thay thế người chị này đi làm người giúp việc cũng nên, cô giữ kín chuyện này sẽ tốt hơn.
“Thần Hoan, ngày mai chị không ở đây nữa rồi, nếu không có việc gì thì chị tiễn em ra sân bay.”
Quay sang nhìn Lâm Ngôn Hi, Lâm Thần Hoan kinh ngạc hỏi: “Chị phải dọn đi à?”
“Chị không muốn tranh cãi với cha, tạm thời không còn cách nào khác là tránh đi, đợi chuyện này qua đi đã rồi nói sau.”
“Nhưng chị có thể đi đâu được?”
“Chị tới nhà bạn thời đại học.”
“Chị cho em số điện thoại ở đó đi, lỡ cha có động tĩnh gì em sẽ lập tức thông báo cho chị.”
“Ở nhờ nhà người ta đã phiền lắm rồi, em cũng không cần gọi điện sang, nếu thật sự có chuyện gì, em gọi điện thoại tới đây nhắn lại cho chị, mỗi ngày chị sẽ gọi điện lại xem thử, thỉnh thoảng cũng về nhà xem một chút.”
Không cảm thấy có gì bất thường, Lâm Thần Hoan gật đầu, “Được rồi! Chúng ta lấy điện thoại chỗ này làm trung gian liên lạc, nếu chị có chuyện gì thì cũng gọi tới đây nhắn cho em một tiếng.”
Lâm Ngôn Hi gật đầu đồng ý, “Đúng rồi, Thần Hoan, tuyệt đối không được để cha biết chuyện em tới Đài Loan.”
Thấy Lâm Ngôn Hi giống như đang xem thường cô, Lâm Thần Hoan bĩu môi nói: “Chị đừng ngốc nghếch như thế, em cũng không phải là không muốn sống nữa, sao có thể để cha biết được?” Cô nói dối cha là muốn tìm tư liệu cho sự kiện Halloween nên đi cùng bạn học, lén lút tách ra bay tới Đài Loan mách lẻo, làm sao cô lại ngu ngốc tới mức tự tát vào mặt mình vậy chứ? Thử nghĩ xem, đã nói dối lại còn tiết lộ bí mật của cha, tội càng thêm tội, kết quả nhất định rất thê thảm.
Nhẹ nhàng nở nụ cười châm chọc, Lâm Ngôn Hi từ tốn nói: “Miệng em như cái vòi nước ấy, mở ra là tuôn ào ào không ngừng, chẳng giữ được chuyện gì lâu.”
Đưa tay lên sờ miệng mình, Lâm Thần Hoan biện minh: “Không có đâu! Em cũng không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ như thế, em tuyệt đối không nói ra.”
“Mong là như thế.” Lâm Ngôn Hi thản nhiên nói, thật ra thì Thần Hoan cũng không phải ngốc nghếch, có điều, cô ấy thường hay nói mà không suy nghĩ.
“Chị đừng có tỏ thái độ không tin tưởng em như vậy có được không?” Lâm Thần Hoan bĩu môi kháng nghị.
Đứng lên từ ghế salon, Lâm Ngôn Hi cười nhạt một tiếng, “Chị đi ngủ đây, không nói chuyện với em nữa.”
“Goodnight!” Tâm tình cực kỳ vui vẻ, phất phất tay về phía Lâm Ngôn Hi, Lâm Thần Hoan hôn mạnh tấm ảnh kí tên một cái mới hài lòng đứng dậy trở về phòng của mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng chuông báo thức ầm ĩ vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, lôi Tề Hàn Tinh ra khỏi giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Sau một hồi rêи ɾỉ, anh mở hai mắt vẫn còn nặng trĩu, mở miệng than vãn bằng giọng đau khổ buồn bực: “S***! Mi không thể để cho ta mơ hết giấc mộng đẹp được sao ? Mi biết không, cô gái đó có gương mặt như một thiên sứ, vóc người giống như được ma quỷ tạo thành, là mỹ nữ trăm năm hiếm có, vậy mà mi. . . . . . Shit! Cái đồng hồ chết tiệt!” Anh ảo não vò đầu bứt tóc, dù có mắng thế nào cũng không thể gọi mỹ nữ trong mộng trở lại, còn kẻ đầu sỏ gây tội lại chính là bản thân anh, vì chả ai khác ngoài anh đặt đồng hồ báo thức.
Mỗi khi được nghỉ phép, nếu không ngủ nửa ngày anh nhất định không thức dậy, nhưng hôm nay vì muốn nghênh đón người bị anh ức hϊếp….. À không, là người anh thuê làm nữ giúp việc tạm thời-Lâm Ngôn Hi, nên anh quyết định thức dậy sớm hơm mọi khi một tiếng, tính toán trước các công việc trong nhà.
Mặc dù bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi việc dọn dẹp đều do Lâm Ngôn Hi chịu trách nhiệm, nhưng anh cũng không hy vọng cô có thể làm được cái gì, dĩ nhiên là cũng không tới mức chủ nhân như anh phải nhúng tay vào chỉ bảo từng việc cho cô rồi. Nhưng mà phòng anh thực sự bừa bộn tới mức không thể tưởng tượng nổi, anh không muốn mới ngày đầu tiên đi làm mà nữ giúp việc tạm thời đã bị anh dọa cho bỏ chạy, không thể làm gì khác hơn là phải dọn dẹp sửa sang lại một chút.