Nữ Tặc Trộm Tim

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đời phong lưu, đối với anh phụ nữ chỉ như thú vui mà thôi...Anh rất thích ca hát là một trong những thần tượng đình đám một thời... Người nào đến với anh cũng chỉ được vài hôm, an …
Xem Thêm

“Không phải anh đang an ủi em đâu, là anh nói thật, em là người quan trọng nhất của anh, bọn họ đối với anh thế nào thì cũng đối với em như vậy, cái này gọi là ‘yêu ai yêu cả đường đi’.”

Lâm Ngôn Hi hài lòng dựa sát gò má vào l*иg ngực anh, cười rất hạnh phúc.

Đột nhiên nắm lấy bả vai đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình, Tề Hàn Tinh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Anh muốn nghe em nói lại một lần nữa.”

Bỗng nhiên bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi, Lâm Ngôn Hi nghe không hiểu, hỏi ngược lại: “Nghe cái gì?”

“Là câu nói sau cùng hôm qua em nói trong điện thoại đó!” Tề Hàn Tinh tràn đầy mong đợi nhìn cô.

“Chiều hôm qua.... Tạm biệt?”

Ngẩn người ra, anh vừa sốt ruột vừa giận nói: “Không phải! Câu trước đó nữa.”

“Câu trước đó?” Vừa cau mày, vừa cắn môi suy nghĩ, bộ dạng cô như nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra.

“Không phải em mau quên vậy chứ?” Tề Hàn Tinh buồn bã nhìn cô, uất ức bĩu môi nói.

Lâm Ngôn Hi cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cô rướn lên hôn đôi môi anh như chuồn chuồn đạp nước, dùng giọng điệu rất nghiêm túc, rất dịu dàng nói ra câu mà anh nóng lòng mong đợi: “Em yêu anh.”

Tâm tình vui vẻ hẳn lên, Tề Hàn Tinh nghịch ngợm hỏi lại: “Tại sao?”

“Là yêu anh, làm sao em biết tại sao?” Cô mỉm cười nhìn anh.

Véo nhẹ cái mũi của cô, giọng điệu Tề Hàn Tinh cưng chiều lên án nói: “Em càng lúc càng tinh nghịch, lại học theo lời nói của anh.”

“Cái này gọi là ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’.”

“Vậy anh là ‘đèn’ hay là ‘mực’?”

Lâm Ngôn Hi suy nghĩ một chút, “Anh là ‘đèn’ đi!” Nói rồi, cô không nhịn được cười khanh khách.

Mê luyến nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, Tề Hàn Tinh chỉ mong cô có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy.

Ý thức được ánh mắt anh chứa đầy yêu thương nhìn mình, tiếng cười của Ngôn Hi nhạt dần, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.

Đưa tay nâng cằm cô lên, Tề Hàn Tinh chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở đôi môi, thăm dò vị ngọt ngào trong miệng cô.

Dần dần dịu dàng trở thành cuồng nhiệt, cuồng nhiệt đến mức không thể kìm nén được, du͙© vọиɠ trong mắt lấy đi giác quan của hai người, biến thành khát khao như cuồng phong bã táp không ngừng dâng cao.

Nhanh chóng cởϊ qυầи áo của nhau, Tề Hàn Tinh ôm Lâm Ngôn Hi bước nhanh thả cô xuống giường, nóng bỏng dẫn cô đến vực sâu kí©ɧ ŧìиɧ.

Nhìn Tề Hàn Tinh nằm bên cạnh vẫn chìm đắm trong giấc mộng, trong lòng Lâm Ngôn Hi dâng lên niềm hạnh phúc. Cô say sưa ngắm nhìn anh cười thật vui vẻ, chắc anh đang mơ thấy cuộc sống an nhàn ở một nơi bình yên xinh đẹp nào đó. Cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán anh một cái, cẩn thận không gây ra tiếng động bước xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào người, sau đó lặng lẽ rời phòng ngủ đi xuống lầu.

Tối hôm qua thấy cảnh tượng Tề Hàn Tinh, Tân Tránh và Lôi Hạnh Nhi chung sống cùng nhau, cô chợt nghĩ đến em trai và em gái của mình. Bởi vì cô và Thần Hoan xa nhau một thời gian dài, không gian tạo thành khoảng cách. Thực ra cô cũng chưa từng nghĩ tới điều này, ngay cả cô cũng ít khi nhớ đến em gái Thần Hoan, dĩ nhiên là đừng nói đến Duy Giới, có lúc thậm chí cũng quên mất mình có một cậu em trai.

Tình cảm sâu sắc không phải có được trong một sớm một chiều, giống như một đóa hoa không được tưới nước thường xuyên sẽ dần dần héo tàn. Đáng lẽ ra cô nên thường xuyên gọi điện thoại cho Thần Hoan mới phải, dù sao cô cũng là chị.

Ngồi xuống sofa trong phòng khách, Lâm Ngôn Hi gọi về số điện thoại quen thuộc của nhà ở Los Angeles.

“Alo.” Giọng Lâm Thần Hoan uể oải rã rời từ đầu dây bên kia truyền tới.

“Thần Hoan, là chị đây...”

“Ngôn Hi!” Tinh thần Lâm Thần Hoan nhất thời tươi tỉnh trở lại, cô nhanh nhảu hỏi: “Bây giờ chị ở đâu? Chị có khỏe không? Cha mẹ sang Đài Loan rồi, chị phải cẩn thận một chút, nghe nói cha đã tìm ra tung tích của chị rồi, lúc nào ông ấy cũng có thể phái Rober đi bắt chị...chị......”

“Thần Hoan, hôm qua chị đυ.ng phải Rober rồi, thiếu chút nữa bị anh ta tóm được, may nhờ một người bạn xuất hiện kịp thời mới giúp chị thoát được.”

“Thật tốt quá!” Thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, Lâm Thần Hoan hả hê nói: “Cái tên Rober nhất định là tức chết, để chị bỏ trốn hai lần liên tục, đúng là không còn mặt mũi nào.”

“Thật ra anh ta cũng đáng thương.....”

“Hắn thì có cái gì mà đáng thương? Hắn nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy, đáng đời....”

Lâm Ngôn Hi thở dài nói: “Thần Hoan, cha không nên làm như thế, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha chúng ta, em đừng mở miệng ra là nói ông ấy giống như một kẻ cực kỳ xấu xa phạm tội ác tày trời có được không? Không nói chuyện này nữa, bây giờ em thế nào? Nghe Rober nói, cha không cho phép em trở lại Đài Loan.”

“Đúng vậy! Cùng lắm thì em không để ý tới cha, em thật sự rất muốn sang Đài Loan, là ai cũng đừng hòng ngăn cản em. Ông ấy cho rằng lấy mất thẻ tín dụng của em, mỗi ngày chỉ phát cho em chút xíu tiền tiêu vặt là có thể quản được em sao, cha coi thường em quá.”

“Thần Hoan, em đừng xía vào chuyện của chị nữa, an phận mà lo học hành chuẩn bị tốt cho tương lai của em đi, chị nhớ hình như em cũng sắp tốt nghiệp phải không?”

“Em đã lấy được bằng rồi, bây giờ em muốn làm gì là tự do của em, hơn nữa em cũng nghĩ đến một cách có thể ép cái tên Tổng giám đốc đó cự tuyệt hôn sự này rồi. Chị cứ đợi đấy, không bao lâu nữa em sẽ giúp chị giải quyết toàn bộ vấn đề một cách êm đẹp.”

“Thần Hoan, em nghe cho kỹ, đừng xía vào chuyện này nữa, cũng đừng thay chị quan tâm chuyện này nữa, chị đã....”

“Ngôn Hi, em không nói chuyện với chị được nữa rồi, cái tên tiểu tử thối Duy Giới kia xuất hiện rồi, nó là tai mắt của cha, đặc biệt đối nghịch với em, nếu để nó biết em gọi điện cho chị nhất định sẽ đi tố cáo với cha, em cúp máy đây, bye bye!”

Chậm rãi buông điện thoại xuống, Lâm Ngôn Hi lo lắng khẽ nhíu mày, tính cố chấp của Thần Hoan cũng chẳng thua kém mình, nhưng mà nó chưa bao giờ làm việc theo nguyên tắc, luôn tự ý hành động, chỉ mong nó đừng quá lỗ mãng mà làm liều.

“Có phải em có chuyện gì giấu anh phải không?” Không biết Tề Hàn Tinh đã ở trong phòng khách từ lúc nào, vẻ mặt anh có vẻ nghiêm túc nhìn cô.

“Hàn Tinh!” Lâm Ngôn Hi lúng túng không biết làm thế nào liền đứng dậy khỏi ghế salon.

Tề Hàn Tinh đi tới trước mặt, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Anh phát hiện sự hiểu biết của anh đối với em càng lúc càng ít, trừ em ra trong nhà này còn ai nữa đâu. Em là chị cả, em hai mươi hai tuổi, em rất có gia giáo, em có tài nấu nướng rất ngon, được học từ Bà quản gia trong nhà, còn nữa, cái người này rất hay dạy bảo người khác, trừ những cái đó ra anh không biết gì nữa cả. Nhưng em, em biết tất cả mọi chuyện của anh, thậm chí mẹ anh em cũng đã gặp rồi, em không thấy là bất công cho anh lắm sao?”

“Thật xin lỗi, em chưa từng nghĩ sẽ che dấu anh điều gì, chỉ là con người của em từ trước đến giờ không quen chủ động, cũng không quen bày tỏ tâm sự với người khác bao giờ.”

“Anh không phải người ngoài, anh là chồng tương lai của em!” Tề Hàn Tinh không vui kháng nghị nói.

Lâm Ngôn Hi kéo anh ngồi xuống ghế, nói: “Em nói trước, anh phải đồng ý với em một việc, nếu em nói chuyện gì anh không thích nghe, anh tuyệt đối không được tức giận.”

Cảm thấy vô cùng hoang mang nhưng Tề Hàn Tinh vẫn gật đầu một cái.

Lâm Ngôn Hi bắt đầu nói về những thành viên trong gia đình mình, Bà quản qia dạy cô cách xử sự như thế nào, từng ly từng tí trong cuộc sống của cô,.... cho đến chuyện cha định đoạt hôn sự cho cô.

“Thật là quá đáng!” Tề Hàn Tinh tức giận thở hổn hển kêu lên, “Anh muốn đi tìm ông ấy nói cho ra lẽ, tại sao ông ấy có thể gả em cho người khác được, em là vợ anh!”

“Anh tỉnh táo lại một chút được không?”

Thêm Bình Luận