“Điều này quan trọng lắm sao?” Cô hỏi ngược lại.
Tề Hàn Tinh rêи ɾỉ một hồi, anh uất ức đến mức muốn vỗ ngực dậm chân, cô gái này rất biết cách đả kích anh, sớm muộn gì lòng tự tin của anh cũng bị cô đốt cháy không sót lại chút gì.
“Thôi, cô không hỏi cũng không sao.” Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt nhìn cô đầy ấm ức đã vạch trần cảm xúc của anh.
Bị ánh mắt của anh nhìn, Lâm Ngôn Hi chợt cảm thấy có lỗi như đứa trẻ vừa làm chuyện gì sai trái, cô đành bất đắc dĩ hỏi lại: “Được rồi! Tại sao chúng ta lại được đối xử đặc biệt như vậy?”
Nhìn cô chằm chằm, Tề Hàn Tinh thở dài trong lòng, trời ạ! Anh bị cô đánh bại mất rồi, cô cứ thế hỏi lại y nguyên theo câu hỏi của anh, cô…. Cô gái này thật sự không phải cô gái đáng yêu nhất, nhưng….lại là người mà anh muốn ở bên cạnh nhất.
Mặc dù câu hỏi của cô rất máy móc, nhưng Tề Hàn Tinh vẫn không nhịn được muốn giải thích với cô. Anh nói nhà hàng này là của Đàm Diễm Văn, nói về quan hệ giữa bọn họ. Anh rất ít khi chủ động nói về chuyện quá khứ của mình, nhưng không hiểu sao trước mặt cô anh không hề giấu giếm điều gì. Từ chuyện bọn họ là sáu đứa trẻ mồ côi cùng đến từ một cô nhi viện, thân thiết như anh em ruột thịt, bị viện trưởng bán đi, đến gần biên giới được may mắn cứu thoát, rồi sau đó được người ta nuôi dưỡng, anh kể tất cả từng ly từng tí cho cô nghe.
Nhìn Tề Hàn Tinh trước mặt, lần đầu tiên Lâm Ngôn Hi không hề cảm thấy anh là một ngôi sao thần tượng mà cô vẫn nghĩ, không xa cách vời vợi như trước nữa, không hề lạnh lùng vô cảm, không hào nhoáng như trên sân khấu, mà chỉ là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác, có một tuổi thơ bất hạnh, hình ảnh của anh tỏa ra một tia sáng rất nhẹ nhàng, từ từ in sâu vào trong lòng cô….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đặt hành lý ở trước cửa, Lâm Ngôn Hi đi một vòng quanh nhà, ghi nhớ mọi thứ trong đầu.
Một tháng thấm thoát đã trôi qua, giờ nghĩ lại, thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng đây mới chính là cuộc sống, trở lại lúc ấy, được sống thoải mái vô lo vô nghĩ, bỗng nhiên quay đầu lại mới thấy thời gian trôi qua vô hình, giống như nước chảy không thể quay ngược lại được.
Đi qua từng nơi, nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi đã trôi qua, Lâm Ngôn Hi lặng lẽ trở về phòng khách ngồi xuống ghế sofa, yên lặng chờ Tề Hàn Tinh xuất hiện.
Đến giờ ăn sáng, Tề Hàn Tinh lười biếng bước xuống lầu, khi anh nhìn thấy Lâm Ngôn Hi ngồi ở phòng khách thì tinh thần đột nhiên phấn chấn lên, cười tươi chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng Tề tiên sinh.”
Nâng chân mày tỏ vẻ bất mãn, anh khiếu nại nói: “Làm ơn đi mà, mẹ tôi về rồi, cô đừng gọi tôi là Tề tiên sinh nữa có được không, tôi bị cô gọi thành ông già mất rồi.”
“Sau này tôi sẽ không gọi anh là Tề tiên sinh nữa.” Cô nhàn nhạt nói, không còn quan hệ chủ tớ, cô cũng không cần phải gọi anh là Tề tiên sinh, chỉ là, có lẽ hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.
Anh bất giác hếch lông mày lên, cô gái này thay đổi rồi, hôm nay rất biết nghe lời!
Lúc này Tề Hàn Tinh đột nhiên liếc nhìn hành lý đặt bên cửa, anh vội vàng hỏi: “Cô mang hành lý đi đâu?”
“Thời hạn một tháng đã hết, đã đễn lúc tôi phải về nhà rồi, không phải sao?”
Giống như bị tạt một chậu nước lạnh, anh chợt tỉnh táo lại, thật sự anh đã quên mất kỳ hạn một tháng.
“Cô…..” Anh muốn giữ cô lại sao? Anh có thể giữ cô lại sao? Lúc cô ở đây làm người giúp việc không phải anh bất mãn về cô rất nhiều thứ sao? Nhưng trừ danh nghĩa người giúp việc, anh lấy danh nghĩa gì để giữ cô ở lại đây?
“Tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng để trên bàn ăn rồi.” Lâm Ngôn Hi đứng dậy, “Hẹn gặp lại.”
“Đợi một chút, tôi tiễn cô.” Không để cô có cơ hội cự tuyệt, Tề Hàn Tinh xoay người chạy lên lầu, một lúc lâu sau vội vội vàng vàng chạy xuống.
“Anh không cần phải….”
Anh nhét vào tay cô tấm chi phiếu, “Đây là thù lao một tháng của cô, cầm lấy đi.” Tề Hàn Tinh nắm chặt tay cô, trong lòng cồn cào, luyến tiếc không muốn buông, nhưng lại chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay cô, trái tim anh hụt hẫng, đi tới cửa trước nhấc hành lý của cô bước ra ngoài.
Câm tấm chi phiếu trong tay, Lâm Ngôn Hi đi theo ra ngoài, sắp phải chia ly, cô mới giật mình nhận ra rằng cô còn rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cho dù có nói ra hết đi nữa thì, cũng không mang lại kết quả gì, đành nuốt tất cả những lời muốn nói vào trong lòng….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Ngôn Hi cố gắng xua đuổi bóng dáng Tề Hàn Tinh ra khỏi đầu, nặng nề ngồi trong nhà đối mặt với cha mẹ mình -Lâm Hoài An và Tôn Nghi Như, còn có cô em gái nhiều chuyện, luôn làm việc thiếu suy nghĩ đẩy cô vào tình cảnh khó xử này-Lâm thần Hoan.
“Cha, mẹ, sao lại rảnh rỗi bay tới Đài Loan vậy?” Liếc mắt nhìn thấy cái đầu gian manh của Lâm Thần Hoan cúi gầm xuống không dám ngước lên, trong lòng Lâm Ngôn Hi không ngừng gào thét.
Quét ánh mắt nghiêm nghị về phía Ngôn Hi, Lâm Hoài An nói: “Con cũng biết đường trở về cơ à? Cha còn tưởng con định trốn tránh cả đời chứ!”
Lâm Ngôn Hi ung dung nói: “Cha, con không có ý định trốn tránh cả đời, cũng không cần tránh cả đời.” Những tưởng chỉ cần tránh mặt một tháng thì mọi chuyện có thể dễ dàng chấm dứt, nhưng rõ ràng cô không hiểu gì về cha mình rồi, hơn nữa cũng suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
“Tốt lắm, đồng ý hôn sự này, con rất có lợi, sau này con chính là phu nhân
Tổng giám đốc ‘Tập đoàn Đế Á’, không tới vài năm nữa sẽ trở thành…..”
“Cha, cha hiểu sai ý con rồi, con không đồng ý chuyện hôn sự này.” Lâm Ngôn Hi bình tĩnh cắt ngang lời Lâm Hoài An, vẻ mặt kiên định đón nhận ánh mắt tức giận của ông, “Con cũng không cần cái danh phu nhân Tổng giám đốc.”
“Con cố ý làm trái lời cha có phải không?”
“Cha, con không có ý làm trái lời cha, con chỉ không muốn mang cuộc hôn nhân của mình ra buôn bán trao đổi thôi.”
“Rầm!” Lâm Hoài An tức giận không kiềm chế được đấm một phát xuống bàn, nhảy dựng lên chỉ mặt cô giận dữ hét: “Bán cái gì? Ta mang hôn nhân cả đời của con ra bán lúc nào hả?”
Tôn Nghi Như vội đứng lên kéo ông lại, cố gắng hòa hoãn nói: “Có chuyện gì từ từ ngồi xuống rồi nói, đừng nóng vội mà hỏng chuyện!”
Lâm Hoài An không khách khí đẩy Tôn Nghi Như ra, nói: “Nếu như ta và Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á không phải à bạn tốt, ngay cả nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện leo lên hôn sự này!”
“Cha, ngay cả trong mơ con cũng không chấp nhận.” Lâm Ngôn Hi kiên định đáp lại.
“Con… Con muốn cha tức chết phải không?” Lâm Hoài An giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, con bé này đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Nếu không phải lúc trước ông ấy đến nước Mỹ nghỉ mát, thuận đường ghé vào công ty thăm lại bạn cũ nhiều năm không gặp. Sau một hồi tán gẫu, được biết Ngôn Hi không muốn ở lại làm trong công ty của cha mình, muốn về Đài Loan phát triển sự nghiệp, lại thấy được Lâm Ngôn Hi gặp nguy không loạn, rất tỉnh táo sáng suốt, liền muốn đưa cô về làm con dâu, đóng góp cho Tập đoàn Đế Á, bằng không, hôn sự này làm sao có thể rơi trúng đầu cô được!
“Ngôn Hi, con nghe mẹ nói một câu công bằng, con không cần vội vàng cự tuyệt cuộc hôn nhân này, chờ gặp mặt đối phương đưa ra quyết định cũng chưa muộn mà!” Tôn Nghi Như bất đắc dĩ nhìn Lâm Hoài An, mồm miệng của chồng bà chính là cứng rắn như vậy, cũng không biết cách nói chuyện cho phải. Thấy nhân phẩm và điều kiện của đối phương rất tốt, quả là hiếm có khó tìm, rõ ràng là muốn tốt cho con gái, nhưng lại đem ‘ý tốt’ biến thành ‘ác ý’, ‘lương duyên’ biến thành ‘mua bán’, cũng khó trách Ngôn Hi kiên quyết cự tuyệt.
Hai cha con căn bản là không hợp nhau, lúc nào cũng khư khư giữ quan điểm của mình, nhất quyết không chịu nhượng bộ, chả trách hai người cứ giằng co mãi không xong.
“Mẹ, mẹ nói nếu như con gặp mặt đối phương rồi, cảm thấy không hài lòng thì có thể từ chối cuộc hôn nhân này phải không?”