Nữ Tặc Trộm Tim

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đời phong lưu, đối với anh phụ nữ chỉ như thú vui mà thôi...Anh rất thích ca hát là một trong những thần tượng đình đám một thời... Người nào đến với anh cũng chỉ được vài hôm, an …
Xem Thêm

“Cô yên tâm, sẽ không sao đâu! Đợi một chút cô giúp kéo tôi lên trên đó.” Tề Hàn Tinh tiếp tục leo lên, cuối cùng cũng đến được lan can, nhờ sự giúp đỡ của Lâm Ngôn Hi trèo vào trong ban công.

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không nhịn được mà mở miệng giáo huấn anh một tràng: “Rõ ràng là có cửa để đi, sao lại leo dây đi vào, anh thấy bộ dạng này của anh hay ho lắm sao? Anh là chủ nhà chứ có phải kẻ trộm đâu mà leo dây vào nhà. Rốt cuộc anh bị gì vậy?”

“Tôi lạnh muốn chết, vào phòng trước rồi nói chuyện.” Anh nhìn cô với vẻ mặt đáng thương.

Có chút bất đắc dĩ, Lâm Ngôn Hi xoay người đi vào phòng, Tề Hàn Tinh vội vàng thu sợi dây lại rồi đi theo cô vào phòng.

“Bây giờ có thể nói được rồi!” Anh vừa ngồi xuống, cô lập tức hỏi.

“Tôi đói bụng quá, cô nấu cho tôi tô mì ăn đã được không?” Vốn là trốn tới nhà Yellow, tưởng là được thưởng thức tay nghề của tên kia, ai mà biết được hắn bận tới mức không có thời gian nấu nướng gì cả, cuối cùng dứt khoát kéo mình đến nhà hàng tây giải quyết cho xong chuyện.

Đồ ăn ở nhà hàng tây cũng rất ngon, rất sang trọng, có điều cũng không biết là vì cái gì, ngay cả như vậy anh cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Mặc dù không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì, nhưng thực sự là anh rất nhớ Lâm Ngôn Hi, nhớ hương vị những món ăn ngon do cô làm, nhớ cảm giác cô đứng bên cạnh phục vụ, cho nên anh nóng lòng quay trở lại, chỉ vì muốn nhìn thấy cô, thấy dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng của cô thường ngày, nghe cô giáo huấn, còn thưởng thức món ăn của cô nữa.

Dù rất tò mò muốn biết sự việc là như thế nào, nhưng khi nhìn ánh mắt khổ sở van xin của anh, Lâm Ngôn Hi bất giác nói: “Anh chờ một chút, mười phút sẽ có mì.”

Khi cô sắp bước ra khỏi phòng, như chợt nhớ ra điều gì, anh vội vã nói: “Ngôn Hi, không được cho ai biết tôi đang ở đây.”

Lâm Ngôn Hi khẽ chau mày, sửa lại lời anh vừa nói: “Anh phải gọi tôi là Lâm Ngôn Hi, hoặc là Lâm tiểu thư.”

“Ôi dào! Cũng chỉ là tên gọi thôi mà, cô tính toán thế làm gì, tôi gọi quen rồi, không sửa được.”

“Tề….”

“Mau đi đi! Cô còn không mau đi nấu đi, bụng tôi sôi ùng ục lên rồi.”

Có tranh cãi nữa cũng chả có ý nghĩa gì, Lâm Ngôn Hi đành gật đầu đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhìn Tề Hàn Tinh vội vã gắp lấy gắp để nhét mì còn nóng hổi vào miệng, Lâm Ngôn Hi không khỏi sót ruột, lên tiếng nhắc nhở: “Anh ăn chậm lại một chút có được không? Có ai giành ăn của anh đâu.”

Tặng cô một nụ cười cực kỳ thỏa mãn, Tề Hàn Tinh lớn tiếng nói: “Mì ngon lắm!”

Chỉ là ba chữ rất đơn giản, nhưng trong lòng cô xẹt qua một nỗi vui sướиɠ khó tả, nhìn bộ dạng anh ăn ngon như vậy, gương mặt bất giác toát ra một tia dịu dàng hiếm thấy.

Không tới vài phút, Tề Hàn Tinh đã ăn sạch sẽ tô mì, đến nước cũng chẳng còn, “Ngôn Hi, cảm ơn cô, cô nấu gì cũng hợp khẩu vị của tôi.” Hình như dạ dày của anh đã bị cô mua chuộc mất rồi, bị tài nấu nướng khéo léo của cô dụ dỗ, chỉ một tô mì đã làm cả người anh sống lại, rất thoải mái.

“Bây giờ anh có thể nói được rồi!” Nét dịu dàng trên mặt cô biến mất, Lâm Ngôn Hi lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày.

“Tôi sợ đi từ cửa chính, không cẩn thận lại bị cô nàng sắc nữ đó bắt tại trận, đến lúc đó có muốn đi cũng không được, cho nên không còn cách nào khác là chịu khổ một chút!”

Lâm Ngôn Hi không đồng ý với anh, không nhịn được nói: “Anh không cảm thấy như vậy là hơi quá đáng sao?”

“Tôi…. Quá đáng?”

“Mẹ anh từ San Francisco tới Đài Loan thăm anh, anh lại mặc kệ bỏ bà ấy ở nhà, như vậy mà cũng gọi là con à? Còn nữa, không cần biết anh bất mãn Trần tiểu thư ở điểm nào, người ta cũng là khách, coi như anh không muốn tận tình tiếp đón, cũng phải biết đạo lý mà tiếp đón người ta tử tế cho ra dáng chủ nhà chứ?”

Mặc dù anh là người vô tội, nhưng ngay cả một câu phản bác cũng không nói ra được.

“Tề tiên sinh, mặc dù chuyện này không liên quan gì tới tôi, nhưng tôi có lời này nhất định phải nói. Anh không thích Trần tiểu thư, có thể dứt khoát nói cho cô ấy hiểu, không nên chưa nói lời nào đã vội bỏ đi như vậy.”

“Tôi…. Tôi không muốn trực tiếp làm tổn thương cô ấy!” Tề Hàn Tinh cảm thấy có chút uất ức, bắt anh đi theo một người phụ nữ nói ‘Get out’, cho dù là ghét cô ta tới cực điểm anh cũng không làm được, nên anh không thể làm gì khác hơn là tránh mặt người ta, việc này có gì sai chứ?

“Cô ấy không yếu đuối như anh tưởng đâu, anh cũng đừng nghĩ mình là người không ai có thể thay thế được.” Kể từ khi thức tỉnh được Trần Đình Lỵ, có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với cô ấy, cô phát hiện một điều thực ra Trần Đình Lỵ chỉ xem Tề Hàn Tinh như thần tượng sùng bái, mà anh lại là ngôi sao thần tượng đang rất tỏa sáng, thứ cô yêu không phải là con người của anh, cho nên Trần Đình Lỵ rất nhanh chóng khôi phục lại tinh thần như trước.

“Cô không cảm thấy tôi rất đẹp trai, rất hấp dẫn sao?”

“Trên thế giới này, đàn ông đẹp trai, hấp dẫn còn rất nhiều, không phải chỉ có một mình anh.”

Cứng họng không nói được lời nào, bây giờ trừng mắt cũng không tiêu diệt được uy phong của cô gái này, Tề Hàn Tinh vừa ảo não, lại không nhịn được sinh lòng cảm mến cô.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Tôi thấy cô đã không đáng yêu rồi, lại làm cho tôi càng chán ghét phụ nữ.”

Lâm Ngôn Hi nhếch lông mày, hình như cô không để ý đến việc anh thấy cô thế nào, cô mở miệng nhàn nhạt nói: “Nếu như anh vẫn muốn đi thì xin mời đi nhanh cho, nhưng mà mời đi cửa chính, đừng giống như tên trộm lúc nãy, không cẩn thận rơi xuống thì lợi bất cập hại.”

“Cô dạy dỗ tôi cả buổi rồi, còn dám phủi mông đuổi tôi đi sao?” Cười như không cười nhìn cô, anh không thể không chịu thua, cô gái này đúng là có bản lĩnh khiến anh phải khoanh tay chịu trói.

Cười nhạt một tiếng, cô hạ lệnh đuổi khách: “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi nghỉ.”

“Ngủ ngon.” Tề Hàn Tinh nhìn chằm chằm một cái cô rồi đứng dậy trở về phòng của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mới sáng sớm đã thấy Tề Hàn Tinh ngồi ở phòng khách xem báo, Trần Đình Lỵ kinh ngạc đến không tin nổi, còn Lưu Uẩn từ thì sợ hết hồn.

“Mẹ, chào buổi sáng. Chào buổi sáng Trần tiểu thư.” Tề Hàn Tinh vừa chào, vừa liếc mắt nhìn Lâm Ngôn Hi đang quét dọn phòng khách, anh chào hỏi lịch sự như vậy cô đừng chê anh không hiểu đạo lý tiếp khách nữa nhé!

Nhìn thấy ánh mắt của anh hướng về phía Lâm Ngôn Hi, Lưu Uẩn Từ chợt hiểu ra vấn đề, bà nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, cố ý trêu chọc nói: “Cuối cùng con cũng chịu trở về, mẹ còn tưởng phải về Mỹ mà không được gặp con nữa cơ đấy.”

“Mẹ, hai người định về Mỹ à?” Tề Hàn Tinh muốn không bất ngờ cũng khó, nghĩ tới lúc anh chạy trốn khỏi nhà, mẹ còn muốn kéo dài thời gian ở đây, làm sao anh đi khỏi nhà chưa tới một tuần lễ mà mẹ đã thay đổi 180o?

“Đúng vậy! Mẹ và Đình Lỵ muốn đi suối chơi rồi mới trở về Mỹ.”

“Hai người muốn đi suối chơi rồi mới về?” Anh kinh ngạc hỏi lại một lần nữa, lúc anh không ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Hôm qua mẹ gọi điện cho cha mẹ nuôi của con, nói chuyện với họ một lúc lâu, họ thấy mẹ lâu rồi mới đến Đài Loan chơi, nên đi xung quanh thăm thú một chút, không nhất thiết cứ phải ở Đài Bắc. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, cho nên họ quyết định đưa mẹ đi chơi vài ngày, mẹ thấy con suối ở thượng nguồn tương đối gần, phong cảnh lại đẹp, nên chọn địa điểm đó.”

Nghe bà nói thế, Tề Hàn Tinh nghĩ đễn những lời nói tối qua của Lâm Ngôn Hi, trong lòng cảm thấy áy náy. Mẹ nuôi và cha nuôi của anh còn nhớ đến việc đưa mẹ ra ngoại ô ngắm phong cảnh, mà đứa con như anh lại không nghĩ tới, chỉ biết ích kỷ nghĩ tới bản thân mình, bỏ mặc mẹ ở nhà, thật chả ra làm sao.

Thêm Bình Luận