Nữ Tặc Trộm Tim

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đời phong lưu, đối với anh phụ nữ chỉ như thú vui mà thôi...Anh rất thích ca hát là một trong những thần tượng đình đám một thời... Người nào đến với anh cũng chỉ được vài hôm, an …
Xem Thêm

“Mẹ, con với Ngôn Hi thật sự không có gì hết, mẹ đừng suy đoán lung tung nữa.” Đúng là anh tò mò về Lâm Ngôn Hi, nhưng không có nghĩa là có ý muốn không an phận với cô như mẹ nói.

Lưu Uẩn Từ vỗ vỗ vai anh, “Con nghĩ mẹ là trẻ con dễ lừa gạt lắm sao? Người con lừa gạt là mẹ thông thái của con đấy, lại còn nói dối hả?” Tên nhóc con này còn không nhìn ra được sao, chỉ cần Lâm Ngôn Hi xuất hiện, anh sẽ không tự chủ mà nhìn người ta chằm chằm. Lại còn biện minh nữa!

“Con nói thật mà, con với cô ấy thật sự không hề có một chút ý tứ nào cả.”

Lưu Uẩn Từ nhún vai, thờ ơ nói: “Tùy con thôi, con thích nói thế nào thì nói, tốt nhất là buổi tối lên giường nhắm mắt lại mà suy nghĩ, tự nói với mình câu đó một lần nữa xem thử.”

“Tại sao ạ?”

“Con không nghe người ta nói sao? Lúc không gian xung quanh yên tĩnh chính là lúc dễ nói ra lời thật lòng nhất.”

“Mẹ!” Tề Hàn Hàn Tinh ủ rũ nhìn bà chằm chằm, anh bị mẹ hại chết mất, nghe bà tra tấn một hồi như vậy, chắc tối nay anh không ngủ ngon được rồi.

“Kêu la gì chứ?” Lưu Uẩn Từ bày ra bộ mặt vô tội, cùng lắm bà chỉ dạy cho anh cách nhìn thấu nội tâm của mình thôi mà.

Tề Hàn Tinh bất giác thở dài, anh nói được gì bây giờ, càng nói càng chứng tỏ anh có tật giật mình, chi bằng anh tiêt kiệm một chút hơi sức cho rồi, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa ăn cơm con sẽ gọi mẹ.”

Trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Uẩn Từ, bà đắc ý cười ha ha rất thỏa mãn, lần này bà tới đây quả không uổng phí chút nào, từ trước tới giờ bà chưa từng thấy bộ dạng khốn khổ này của Tề Hàn Tinh bao giờ, rốt cuộc bây giờ cũng có thể thấy được rồi. Thú vị thật!

Quả nhiên là mẹ nói đúng, vừa nhắm mắt lại, trong đầu anh tràn ngập hình bóng của Lâm Ngôn Hi, mẹ thật là hại người ta quá!

Tề Hàn Tinh phiền não ngồi dậy, vò đầu bứt tóc, đi tắm nước nóng thôi, thả lỏng thần kinh căng thẳng một chút, có lẽ sẽ giúp anh ngủ ngon hơn. Vì vậy anh cầm áo ngủ, lười biếng lê bước vào phòng tắm.

Trong lúc Tề Hàn Tinh đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt nghiền ngẫm cố gắng dỗ giấc ngủ trở về, cô nàng Đình Lỵ lén lút đi vào phòng của anh, điều chỉnh ánh sáng trong phòng mờ ảo hơn, sau đó lấy ra một chai nước hoa phun khắp bốn phía.

Trần Đình Lỵ cực kỳ hài lòng với không gian lãng mạn mình vừa tạo ra, ném ra một cái hôn gió vào không khí, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ khoác trên người xuống, để lộ ra một bộ nội y nóng bỏng ôm lấy thân thể mềm mại.

“Anh Hàn Tinh, em tới đây.” Nhanh nhẹn nhảy lên giường, cô bày ra tư thế quyến rũ, mê người nhất hướng về phía phòng tắm không ngừng chớp mắt, nhưng đợi mãi mà không thấy anh ra ngoài.

Đúng lúc cô không nhịn được nữa, Tề Hàn Tinh mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, anh còn chưa kịp ý thức được trong phòng có sự khác thường thì đã nghe một âm thanh mềm mại vang lên bên tai…..

“Anh Hàn Tinh.”

Đầu óc mê man lập tức tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Trần Đình Lỵ tràn đầy hấp dẫn đang ngoắc tay về phía anh có ý mời gọi, Tề Hàn Tinh khϊếp sợ, nhanh chóng nhấc chân phóng ra bên ngoài, cũng không thèm ngoái đầu lại xem Trần Đình Lỵ sẽ phản ứng như thế nào.

Sau đó, anh không suy nghĩ gì trực tiếp gõ ầm ầm cửa phòng Lâm Ngôn Hi, gào thét cứu mạng. Cửa vừa được mở ra, anh lập tức ôm chặt lấy cô, giống như là cô vừa cứu anh khỏi chết đuối dưới đáy biển vậy.

Bị hành động của Tề Hàn Tinh làm cho hoảng hồn, toàn thân Lâm Ngôn Hi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

Đột nhiên cảm thấy trong ngực có gì đó mềm mại, Tề Hàn Tinh vội vàng buông cô ra, sợ mình hù dọa làm cô kinh hãi, “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý ăn đậu hũ của cô đâu.”

Khôi phục lại sự tỉnh táo từ trước đến giờ, Lâm Ngôn Hi không nói một lời nào đi lướt qua anh, nhìn ra phía hành lang tìm kiếm, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đừng!” Vội vàng kéo cô trở lại, Tề Hàn Tinh hốt hoảng đóng cửa phòng lại rồi chốt luôn khóa cửa.

“Tề tiên sinh, đây là phòng của tôi.” Chân mày Lâm Ngôn Hi chau lại.

“Tôi biết.”

Lâm Ngôn Hi hoài nghi nhíu mày, còn tự tiện khóa cửa phòng cô lại, cũng không hỏi qua ý tứ của chủ nhân như thế nào.

Hiểu rõ sự nghi ngờ của cô, Tề Hàn Tinh vội vàng giải thích: “Tôi sợ người phụ nữ kia đuổi theo tới đây, cô không biết cô ta khủng khϊếp thế nào đâu, cô ta trần trụi nằm trên giường của tôi.” Nghĩ tới đó, anh rùng mình một cái.

Lâm Ngôn Hi vừa nghe đã biết người phụ nữ Tề Hàn Tinh nhắc đến là cái cô Trần Đình Lỵ kia, nhưng phản ứng của cô cũng không đồng tình với anh, cô suy xét rồi nói: “Anh phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, người ta là Trần tiểu thư dáng dấp như hoa như ngọc, là thiên kim tiểu thư cao quý, cô ấy chủ động trước là may mắn của anh đấy.”

Thật ra thì trong lòng cô có chút không ngờ, Tề Hàn Tinh phong lưu đa tình từ xưa đến nay, qua báo chí truyền thông cô cũng biết, nhưng không nghĩ tới lúc này lại cự tuyệt một người phụ nữ chủ động bước tới tận cửa mời gọi như bây giờ.

“Vinh hạnh? May mắn?” Không tưởng tượng nổi, Tề Hàn Tinh trợn to hai mắt quát lên: “Tỉnh lại đi! Cô ta không biến thành ôn dịch cũng tốt lắm rồi.” Cô gái này cố ý cười vào nỗi lòng của anh, nhất định trong lòng cô đang rất hả hê anh bị Trần Đình Lỵ dọa cho hồn bay phách lạc.

Ôn dịch? Lâm Ngôn Hi buồn cười nhưng không dám cười, làm sao anh lại nghĩ ra từ như thế chứ, “Trần tiểu thư chỉ là nhiệt tình chút thôi, không đáng sợ như anh nói đâu.”

“Một đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy một khu rừng, đạo lý này cô có hiểu không?” Tề Hàn Tinh oán giận nhìn cô, còn nói giúp cho người phụ nữ kia nữa, thật không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì.

Rốt cuộc Lâm Ngôn Hi cũng không nhịn được bật cười, không nghĩ rằng người đàn ông này cũng có tính hài hước.

Thấy cô nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền, Tề Hàn Tinh bất giác cười theo, thầm nghĩ, cô cười trông thật đẹp, “Nhìn cô có chút hả hê.”

Thật ra mà nói, phản ứng của anh cũng hơi kịch kiệt quá, không giống tác phong của anh trước đây. Lúc trước anh sẽ không để cho phụ nữ phải khó chịu, cho dù là anh không có hứng thú đi nữa, cũng sẽ dùng phương thức rất uyển chuyển mà từ chối, không biết rốt cuộc tối nay anh có chuyện gì nữa?

“Tôi không có ý đó.”

“Vậy cô không để bụng chứa chấp tôi một đêm chứ?”

Lâm Ngôn Hi ngẩn người, xác nhận lại một lần nữa, “Anh nói gì?”

“Phòng của tôi bị người ta chiếm mất rồi, tôi lại không tiện đi tìm mẹ tôi, như thế thì mặt mũi của Trần Đình Lỵ vứt đi đâu, cho nên tôi chỉ có thể ở nhờ phòng của cô một đêm thôi!”

“Như vậy sao được?” Nghĩ đến cô và anh cùng ngủ trong một căn phòng, lòng dạ Lâm Ngôn Hi rối bời.

“Sao lại không được, không lẽ cô muốn tôi ngủ ở phòng khách à? Trời lạnh như vậy, ngủ ở đó dễ bị cảm lạnh lắm, hơn nữa còn phải lo sợ Trần Đình Lỵ chạy đến đánh lén nữa, ngộ nhỡ bị cô nhìn thấy hành động không đứng đắn, tôi lại bị cô mắng, cô không thể có một chút lương tâm cho tôi ngủ nhờ ở đây một đêm sao?”

Nghe Tề Hàn Tinh hùng hồn nói một bản diễn thuyết dài như vậy, từng câu từng chữ đều trách cô không phải, giọng điệu Lâm Ngôn Hi không khỏi ngập ngừng.

“Còn phòng cho khách không?”

“Không có, chỗ này chỉ có bốn phòng ngủ chính, chúng ta mỗi người ở một phòng, làm sao còn phòng dư được?”

Tình hình như thế này, cô không muốn cho anh ngủ ở đây cũng không được rồi. Không còn cách nào khác, Lâm Ngôn Hi nhượng bộ nói: “Được rồi! Anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên ghế sofa.” Chỉ một buổi tối thôi mà? Nếu ngày nào cũng ngủ trên ghế sofa chắc cô không chịu nổi mất.

“Cô không ngủ trên ghế sofa được, nhỡ bị cảm lạnh thì làm sao? Với lại chỗ này cũng chỉ có một cái chăn, đừng nói với tôi là cô cắt đôi nó ra đó?” Thật ra anh cũng muốn cắt cái chăn này ra làm hai nửa, mà anh không biết làm thế nào, cùng lắm thì cũng không tới mức ấy. Trong nhà cũng còn nhiều chăn khác để dự phòng, nhưng lại để ở tầng dưới, chẳng qua là anh không muốn cô ngủ trên ghế sofa, rất bất tiện, một đêm dài như vậy cũng không ngủ thoải mái được.

Thêm Bình Luận