Nữ Tặc Trộm Tim

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đời phong lưu, đối với anh phụ nữ chỉ như thú vui mà thôi...Anh rất thích ca hát là một trong những thần tượng đình đám một thời... Người nào đến với anh cũng chỉ được vài hôm, an …
Xem Thêm

Tề Hàn Tinh như bừng tỉnh, anh hiểu rồi, thì ra là mẹ cố ý, mục đích là muốn anh mất cảnh giác, tới kiểm tra đột xuất, chứng minh chuyện nữ giúp việc là thật hay anh chỉ nói dối thôi. Mẹ anh cho rằng, với cá tính của anh thì không thể nào đi tìm nữ giúp việc thật, cùng lắm là đi tìm người giả mạo hòng qua mắt bà. Nhưng bà hoàn toàn không ngờ, người giúp việc giả mạo hiện tại của anh ngoại trừ kỳ hạn làm việc trong một tháng ra, những thứ khác đều làm rất tốt, không khác gì người giúp việc thật sự.

“Mẹ, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?”

“Vốn dĩ là như vậy, nhưng con nói không nên để con đợi quá lâu, cho nên mẹ giao lại mọi chuyện cho cha con xử lý rồi đáp may bay tới Đài Loan, con nói xem mẹ có tốt với con không?”

Tốt, tốt cái đầu, ý đồ không tốt chút nào, Tề Hàn Tinh bất đắc dĩ thì thầm trong lòng.

“Bác Tề”, thấy Lưu Uẩn Từ chỉ mải lo nói chuyện với Tề Hàn Tinh, đường xa lặn lội tới đây lại ném khách quý như cô sang một bên, Trần Đình Lỵ không đợi giới thiệu đã đi bên cạnh bà vào nhà. “Thì ra đây chính là anh Hàn Tinh mà lúc nào bác cũng nhắc đến sao!”

“Đúng rồi, Red, mẹ quên giới thiệu, đây là con gái bạn thân của cha con, tên là Trần Đình Lỵ. Đã lâu không tới Đài Loan rồi, cho nên lần này đặc biệt theo mẹ qua đây chơi.”

Cười với cô theo phép lịch sự, đột nhiên Tề Hàn Tinh chạy ra phía sau Lưu Uẩn Từ, cưỡng ép kéo Lâm Ngôn Hi qua, “Mẹ, đây là nữ giúp việc của con, cô ấy tên là Lâm Ngôn Hi.” Nếu anh đoán không lầm, ‘nữ giúp việc’ lúc đầu mẹ anh định đưa đến cho anh chính là cô Trần Đình Lỵ này, cho nên mẹ đưa Trần Đình Lỵ đến, nếu như bắt được anh không có nữ giúp việc như đã nói, thì có thể thuận nước đẩy thuyền để cô gái này ở lại nhà anh.

“Mẹ biết rồi, lúc mới bước vào mẹ đã hỏi qua rồi.” Dường như Lưu Uẩn Từ biết được suy nghĩ của anh, liếc nhìn thấy anh đang nắm chặt tay Lâm Ngôn Hi.

Lâm Ngôn Hi nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay anh, đột nhiên Tề Hàn Tinh phục hồi lại tinh thần, sau đó cô vào vai một nữ giúp việc ân cần hỏi: “Tề phu nhân, Trần tiểu thư, không biết là hai vị muốn ngồi xuống uống tách trà, hay là muốn về phòng nghỉ ngơi một chút?”

“Đương nhiên là muốn ngồi xuống uống tách trà rồi, chuyện này còn phải hỏi sao?” Cảm thấy Lâm Ngôn Hi không giống nữ giúp việc bình thường, Trần Đình Lỵ vội vàng bày ra điệu bộ nữ chủ nhân, ý muốn giẫm cô ở dưới chân.

Hoàn toàn không coi trọng thái độ đổi khách làm chủ của Trần Đình Lỵ, Lâm Ngôn Hi tỉ mi hỏi lại một lần nữa ý kiến của Lưu Uẩn Từ: “Vậy phu nhân có muốn uống trà trước không ạ?”

“Cũng được, phiền cô pha giúp tôi ly cà phê là được rồi.”

“Vâng.” Lâm Ngôn Hi khom người, xoay đi bước ra khỏi phòng khách.

“Anh Hàn Tinh, sao anh lại đưa về loại giúp việc này, cô ta căn bản chẳng có kinh nghiệm gì cả!” Không đợi Lâm Ngôn Hi đi khỏi tầm mắt, Trần Đình Lỵ đã vội vàng nói huyên thuyên với Tề Hàn Tinh.

Bình tĩnh nhìn Trần Đình Lỵ nghi ngờ năng lực người giúp việc của mình, Tề Hàn Tinh tỏ vẻ điềm đạm lễ độ nói: “Cô nghĩ sai rồi, Ngôn Hi là một người giúp việc rất tốt, sau khi cô ấy tới đây, cả căn nhà rực rỡ lên hẳn, nếu rảnh rỗi cô có thể đi xem thử, cô sẽ biết cô ấy làm tốt công việc của mình như thế nào.”

“Thật sao?” Trần Đình Lỵ nhìn khắp căn phòng bằng ánh mát soi mói, bắt bẻ, mặc dù không thừa nhận nhưng cũng không thể phản bác được, nơi này thực sự không có một khuyết điểm nào cả.

Không thèm để ý Trần Đình Lỵ, Tề Hàn Tinh đi lại kéo Lưu Uẩn Từ ngồi xuống ghế salon rồi ngồi xuống cạnh bà, “Mẹ, đi máy báy lâu như vậy, chắc mẹ mệt lắm, mẹ ngồi xuống nghỉ chút đi.”

Lưu Uẩn Từ ngồi xuống, trong lòng không khỏi hoài niệm nhìn khắp căn phòng, “Hai năm rồi, nơi này vẫn như cũ, không thay đổi chút nào.”

“Mẹ, nơi này do một tay mẹ bài trí, sao con dám tùy tiện đảo lộn chứ?”

“Con nói hay lắm, mẹ thấy là con lười động tay vào thì đúng hơn.” Lưu Uẩn Từ nhìn con trai bằng ánh mắt nuông chiều.

“Anh Hàn Tinh”, thấy mình bị lạnh nhạt ở một bên, Trần Đình Lỵ vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tề Hàn Tinh, dựa vào người anh, “Thật ra thì anh cũng không cần tốn tiền thuê người giúp việc làm gì, sau này em sẽ giúp anh xử lý chỗ này là được rồi.”

“Không cần đâu, cô là khách, như vậy thật phiền cô quá, hơn nữa cô cũng sắp về Mỹ.” Anh biết phụ nữ ai cũng rất thích anh, chỉ ngoại trừ cô nàng Lâm Ngôn Hi kia, mà cái cô Trần Đình Lỵ này cũng thật quá nóng vội!

“Em có thể ở lại……”

Đúng lúc này, Lâm Ngôn Hi cắt lời Trần Đình Lỵ: “Tề phu nhân, Trần tiểu thư, mời dùng cà phê.”

“Mẹ, con thêm đường với sữa cho mẹ nhé!” Cảm kích nhìn Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh ân cần đứng lên, thừa cơ thoát khỏi Trần Đình Lỵ.

“Tề tiên sinh, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.” Lâm Ngôn Hi trở lại phòng bếp.

Không để cho Tề Hàn Tinh có không gian hít thở, Trần Đình Lỵ lại định dính lấy anh, “Anh Hàn Tinh, em……”

“Mẹ, con gọi Ngôn Hi chuẩn bị phòng cho hai người.” Hai người phụ nữ chưa kịp nói thêm lời nào, Tề Hàn Tinh đã chạy trối chết về phía phòng bếp.

“Red, con làm sao vậy? Nói thế nào Đình Lỵ cũng là khách từ xa tới, con không thể tiếp đón người ta nhiệt tình một chút được sao?” Khi chỉ còn hai mẹ con ở cạnh nhau, Lưu Uẩn Từ không nhịn được mở lời trước.

“Mẹ, cô ấy đã nhiệt tình như vậy, lại thêm cả con vào nữa, vậy không phải là cháy nhà rồi sao?”

Vừa buồn cười lại không biết làm thế nào, Lưu Uẩn Từ nhẹ nhàng quở trách: “Con chỉ giỏi ngụy biện thôi.”

Gương mặt anh tỏ vẻ vô tội, “Mẹ cũng nhìn thấy còn gì, sao trách con được?”

“Được rồi, coi như Đình Lỵ nhiệt tình hơi quá, nhưng đó là vì nó sống bên Mỹ lâu rồi, nên tính cách có phần nhiệt tình, phóng khoáng hơn một chút thôi mà.”

“Cùng lắm con không cần nữa là được chứ gì.”

“Thật không vậy? Mẹ thấy con thay đổi phụ nữ xoành xoạch, thế nào cũng không nghe con kêu không cần vậy?” Đứa con trai này của bà đã thay đổi rồi, lúc trước gặp người phụ nữ nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng là thế, bất kể là ai cũng không cự tuyệt, vậy mà bây giờ anh lại nói không có hứng thú.

“Con…..” Đúng rồi! Anh làm sao vậy? Trước kia gặp phải người phụ nữ như Trần Đình Lỵ anh phối hợp rất ăn ý cơ mà, tại sao bây giờ lại cảm thấy mất hết khẩu vị? Có lẽ nào…. Không, anh với Lâm Ngôn Hi không có một chút liên quan nào hết, bởi vì Trần Đình Lỵ là người mà mẹ gài ‘bẫy tình’ cho anh nên mới không có cảm xúc đặc biệt, đúng, nhất định là như vậy!

Đến nước này, anh đùn đẩy trách nhiệm nói: “Mẹ, mẹ đừng phí công vô ích nữa, con không thích người như cái cô Trần Đình Lỵ đó đâu.”

“Vậy con thích phụ nữ như thế nào, giống Lâm Ngôn Hi à?” Lưu Uẩn Từ hào hứng dò hỏi anh.

Nhịp tim bỗng nhảy lên một cái, Tề Hàn Tinh lắc đầu, làm bộ buồn cười nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, chẳng qua Lâm Ngôn Hi cũng chỉ là nữ giúp việc của con, có liên quan gì tới chuyện này đâu chứ?”

“Hừm! Mẹ thấy hai đứa thân thiết với nhau thì có.”

Đúng thế, anh thay đổ thái độ từ lúc nào, tại sao anh không có một chút cảm giác gì hết vậy? Anh nghi ngờ suy nghĩ.

“Giỏi lắm…., con đừng đóng kịch trước mặt mẹ nữa, con tưởng mẹ không nhìn ra được con có ý với người ta chắc? Con đó, nếu như ngay từ đầu nói ra chuyện con đã có người con yêu thương thì tốt rồi, mẹ đỡ phải khẩn trương lo lắng kén chọn cho con.”

Dù sao bà vẫn thích cô bé Đình Lỵ này, vừa nhiệt tình dễ thương lại đáng yêu vui vẻ, bà thấy Đình Lỵ rất hợp với Tề Hàn Tinh. Nhưng hôm nay gặp cô bé Lâm Ngôn Hi này, cũng không thể nói là không thích được, Lâm Ngôn Hi khí chất thanh nhã, điềm tĩnh chín chắn, nhìn qua cũng đoán được cô là con nhà gia giáo, nếu so sánh hai người với nhau thì Đình Lỵ có vẻ quá trẻ con.

Thật ra bà cũng là một người mẹ rất sáng suốt, không ép buộc con trai mình nhất định phải lấy người nào, chỉ cần anh có thể thay đổi tính chơi bời như hiện tại, tập trung tìm kiếm đối tượng kết hôn nghiêm túc, như vậy là đủ rồi.

Thêm Bình Luận