- Anh bịnh nay đỡ chưa?- Đỡ nhiều rồi.Xuyến chép miệng:
- Cuối năm mà bệnh hoạn xui quá.
Anh cười:
- Ăn nhằm gì! Chỉ ít bữa nữa là tôi dậy được rồi!
Xuyến nheo mắt:
- Giờ này còn chưa khỏi bệnh, làm sao anh đi chơi tết được?
Anh nhún vai:
- Thì tôi ở nhà. Tết dương lịch mà nhằm nhò gì!Cúc Hương đề nghị:
- Vậy ít bữa nữa nghỉ học, tụi này đến chơi với anh nghen? Tụi này sẽ mang quà tất niên đến cho anh!
Anh vội xua tay:
- Đừng, đừng.
- Sao vậy?
- Làm vậy kỳ lắm! Với lại hôm đó tôi không có ở đây đâu!
Thục ngạc nhiên:
- Không ở đây thì anh ở đâu?- Tôi về quê ăn giỗ. Quê tôi ở dưới miền Tây.
Xuyến bộp chộp:
- Vậy khi nào ở dưới quê lên, anh nhớ mang quà cho tụi này hén!- Ừ.
- Nhiều nhiều nghen!
- Ừ. Tôi sẽ đem lên ấy cô chục đòn bánh.
- Trái cây nữa!
- Ừ, trái cây.
Thục cười:
- Tụi mày đừng có mà đòi hỏi nhiều quá vậy! Làm sao anh Gia mang đi nổi.
- Sao lại không nổi! - Xuyến nguýt Thục, rồi nó quay sang anh "dụ khị" - Có bao nhiêu bánh trái, anh cứ mang hết lên đi. Tụi này trả tiền chuyên chở cho.
Anh cười, không đáp. Thục lại hỏi:
- Vậy là về quê lên, anh đi làm rồi hén?
- Ừ.
- Anh làm ở đâu?
Anh nháy mắt:
- Rồi Thục sẽ biết!
Cúc Hương bĩu môi:
- Có cái chuyện cỏn con vậy mà anh cứ bày đặt bí mật hoài!
Anh không trả lời Cúc Hương mà hỏi lại:
- Tết dương lịch các cô nghỉ có một ngày phải không?
- Ừ, nghỉ một ngày rồi đi học lại liền!
Anh gật gù:
- Vậy tới ngày các cô đi học lại, tôi sẽ báo cho các cô biết chỗ làm của tôi.
Xuyến "hừ" một tiếng:
- Anh cứ làm như xổ số kiến thiết, phải đợi đúng ngày mới công bố kết quả được.
Anh giả lả:
- Thì tôi cũng tới ngày đó mới biết đích xác được chuyện này.
Ngồi trò chuyện một lát, ba cô cáo từ ra về.
Anh tiễn khách ra tận cửa, vẫy tay:
- Sang năm mới gặp lại nhé!
Cúc Hương chun mũi:
- Không có năm mới gì hết! Hai ngày nữa tụi này sẽ ghé thăm anh.
Nhưng hai ngày sau, ba cô ghé lại thì cửa phòng anh đã khóa kín, bên ngoài lủng lẳng một ổ khóa bằng đồng to tướng.
Xuyến hắng giọng:
- Thế là anh chàng đã lại chuồn mất!
Thục lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Không biết anh ta đã khỏi hẳn bịnh chưa mà đi sớm thế!
Ba cô lẽo đẽo đạp xe về, buồn thiu.
Ngày một tháng một đầu năm, học sinh được nghỉ hẳn một ngày. Theo thông lệ hàng năm, đó là ngày lang thang vui vẻ của bọn Thục. Năm nay, cũng rong chơi cùng Xuyến và Cúc Hương suốt từ sáng sớm nhưng Thục không được vui lắm. Không hiểu sao nó luôn nhớ đến anh. Nhất là khi đi xem văn nghệ, chen nhau mua vé đến toát mồ hôi, Xuyến và Cúc Hương thường xuýt xoa:
- Phải chi anh chàng Gia còn ở đây, nhờ anh ta mua vé cho tụi mình đỡ khổ!
Lúc ấy Thục cảm thấy lòng mình bâng khuâng khó tả. Rồi không biết làm gì cho khuây khỏa, Thục đùa:
- Sao mày không nhờ Hùng quăn. Chỉ cần mày nói một tiếng, nó sẽ sẵn sàng nhảy vào lửa chứ đừng nói là mua vé!
Cúc Hương cười hì hì:
- Chưa chắc! Có khi nó lại lấy đá ném tao vỡ đầu nữa không chừng!
Thục đùa, nhưng đến khi Cúc Hương đùa lại, nó lại đâm buồn xo. Câu nói của Cúc Hương khiến Thục bồi hồi nhớ đến vết thương trên trán anh, vết thương khiến anh phát sốt gần một tuần lễ. Tự dưng Thục thấy tội nghiệp anh và thương anh dễ sợ. Cái tai nạn xui xẻo mà anh gặp phải đúng là oan uổng. Chỉ vì ba đứa Thục kéo đến làm bạn với anh mà anh lãnh một "viên đạn lạc" trên "chiến trường tình cảm" của Hùng quăn và Cúc Hương. mà anh thì lại thật tốt. Anh chẳng hề oán trách gì bọn Thục. Đã vậy, anh còn đối xử với bọn Thục thật tử tế, hết lòng. Anh lại còn để cho hai con quỉ Xuyến và Cúc Hương tha hồ "hành hạ", "bóc lột", lúc nào cũng chỉ cười cười, khiến nhiều lúc Thục phải bực mình giùm anh.Thấy mặt Thục dàu dàu, Xuyến hỏi:
- Làm gì buồn thiu vậy?
Thục chối:
- Có buồn gì đâu!
Xuyến nheo mắt:- Mày đừng có qua mặt tao! Nhớ anh chàng rồi phải không?
Thục đỏ mặt:
- Đâu có!
Xuyến tiếp tục trêu:
- Có thì nói, tụi tao giúp đỡ cho, chuyện gì phải giấu!
Thục cấu Xuyến một cái thật đau:
- Nói bậy nè!Xuyến cười hí hí:
- Không có sao mày lại đỏ mặt?
Thục giật mình. Nó không thèm phân bua nữa mà quay mặt ngó lơ chỗ khác. Thấy vậy, Cúc Hương can thiệp:
- Thôi, đừng chọc nó nữa! Nó khóc bây giờ!
Xuyến rụt cổ:
- Tao có chọc nó gì đâu! Anh chàng Gia chơi thân với tụi mình, khi anh ta đi xa thì tụi mình có "trách nhiệm" phải nhớ. Cái đó đâu phải là độc quyền của con Thục! Đúng không nào?
Cúc Hương chưa kịp trả lời thì bỗng thấy Hùng quăn từ xa đi lại, miệng phì phèo thuốc lá. Nó kêu lên:
- Hùng quăn kìa!
Xuyến và Thục giật mình. Cả hai nhướng mắt nhìn theo tay chỉ của Cúc Hương.
Đang đi tới, chợt thấy ba cô gái, Hùng quăn vội vàng băng qua lề đường bên kia. Rõ ràng nó muốn tránh bọn Thục.Xuyến hỏi:
- Nó đi đâu vậy?- Ai biết! - Cúc Hương đáp, mắt vẫn quan sát Hùng quăn.
- Qua chận đường nó đi! - Xuyến đề nghị.
- Chi vậy?
- Hỏi tội nó.
- Tội chọi đá hả?
- Ừ.Cúc Hương rùn vai:
- Tao thấy ơn ớn thế nào!
Xuyến ngó Thục:
- Đi không Thục?
Không hiểu sao tự dưng Thục thấy mình can đảm hẳn lên, trái hẳn tính nhút nhát thường ngày. Nó gật đầu liền:
- Đi!
Ba cô gái liền băng qua đường.
Thấy Xuyến dẫn Thục và Cúc Hương tiến lại, Hùng quăn hơi lộ vẻ lúng túng. Sau khi đã chọi "địch thủ" bể đầu để... rửa hận, bao nhiêu hùng khí trong người nó bay biến đâu hết. Khi ba cô gái đến gần, Hùng quăn nhe răng cười gượng:
- Các bạn đi chơi hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuyến nhập đề thẳng:
- Tụi tôi đi tìm anh nè!
Hùng quăn giật thót:
- Tìm tôi?
- Ừ, tìm anh.
- Tìm tôi chi vậy? - Giọng Hùng quăn có vẻ bất an.
Xuyến nghiêm mặt:
- Tụi tôi tìm anh hỏi xem tại sao anh hành hung bạn của tụi tôi.
Hùng quăn làm bộ ngạc nhiên:
- Trời ơi, tôi hành hung ai hồi nào đâu?
Xuyến gằn giọng:
- Chọi đá bể đầu người ta mà không phải là hành hung hả?
Biết không thể chối được, Hùng quăn làm thinh. Thấy vậy, Xuyến làm tới:
- Đúng không?
Hùng quăn liếʍ môi:
- Anh ta nói với các bạn như vậy hả?
- Anh ta không nói, nhưng tụi này biết. Thiếu gì người thấy!
Hùng quăn lại đứng im, vẻ bối rối.
- Tại sao anh làm vậy? - Xuyến chất vấn.
Hùng quăn tặc lưỡi. Nó không trả lời thẳng vào câu hỏi mà lại nói, giọng trầm xuống:
- Tôi đã cảnh cáo trước anh ta rồi. Tôi bảo anh ta không được đặt chân đến quán cây Sứ nữa. Ai bảo anh ta không nghe!
Thục đứng bên cạnh nãy giờ, bỗng vọt miệng:
- Anh lấy quyền gì mà cấm người ta?
Hùng quăn nhớ trước đây anh chàng Gia cũng hỏi một câu tương tự, và nó đã trả lời bằng cách thộp cổ áo anh ta. Bây giờ tình huống đã thay đổi. Nó không thể trả lời câu hỏi đó được, cũng không thể thộp cổ áo Thục, bèn sầm mặt bỏ đi.