Nữ Sinh

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một sự bất ngờ, Gia được cử về làm giáo viên chủ nhiệm lớp Xuyến, Thục, Cúc Hương. Ba cô hoảng hồn vì thời gian qua đã “hành hạ” Gia bằng đủ trò nghịch ngợm của mình. Hùng quăn không dám đến lớp vì đã …
Xem Thêm

Xuyến lừ mắt nhìn Thục.

- Ðồ chết nhát!

Thấy vậy, Cúc Hương dắt xe lại chỗ Thục:

- Mày giữ xe giùm đi! Ðể tao vào hỏi cho!

Nhưng Cúc Hương vừa đặt chân qua khỏi cổng, người bảo vê đã gọi giật:

- Nè, cô kia đi đâu đó?

Cúc Hương, và cả Xuyến lẫn Thục đang đứng bên ngoài, đều giật mình. Cúc Hương líu ríu bước lại chỗ người bảo vê, giọng bối rối:

- Dạ, tôi đi tìm ... tìm ...

Thấy nó ngắc ngứ, người bảo vê sốt ruột:- Tìm ai ?

Cúc Hương nuốt nước bọt:

- Dạ, tìm ... một người bạn.Người bảo vê lại hỏi:- Bạn cô tên gì?

Cúc Hương lúng túng:

- Tôi ... tôi ... không biết tên.

Người bảo vê trợn mắt:

- Bộ cô tính giỡn mặt với tôi hả ! Bạn cô mà cô không biết tên?

Cúc Hương gật đầu, miêng cười gượng gạo: - Dạ, tôi không biết thật mà!

Người bảo vê đưa mắt quan sát Cúc Hương từ đầu xuống chân rồi ... từ chân lên đầu:

- Cô này nói lạ! Không biết làm sao cô tìm?

Cúc Hương đứng như chôn chân tại chỗ, mặt nó đỏ rần tới mang tai . Nó loay hoay không biết nên đi ra hay đi vào, điêu bộ trông khổ sở.

Thấy vậy, Xuyến vội vàng bước lại chỗ ngườ i bảo vê "cứu bồ". Nó kêu:

- Anh ơi, anh!Người bảo vê quay nhìn Xuyến:

- Cô là bạn của cô này hả ?

Xuyến cười cầu tài:- Dạ, tụi này đi chung với nhau . Anh cho bạn tôi vô tìm người quen đi!

Người bảo vê một mực lắc đầu:

- Các cô đừng có lộn xộn! Người quen gì mà các cô không biết tên người ta!

Tới phiên Xuyến bối rối . Nó ấp úng một hồi rồi thấy không có cách nào hơn là phải thú thật:

- Nói thật với anh là tụi tôi có một anh bạn thân, nhưng tụi tôi không biết nhà. Mấy hôm nay không gặp anh ta, tụi tôi sợ anh ta đang gặp phải chuyên bất trắc gì đó. Mà anh ta lại có một anh bạn công tác ở đây, do đó tụi tôi đến hỏi thăm...Sau khi nhẫn nại ngồi nghe xong "tâm sự" của Xuyến, người bảo vê gật gù:- Hóa ra là vậy ! Sao các cô không nói ngay từ đầu ?

Rồi anh ta khoát tay, bảo Cúc Hương:

- Thôi, cô vào đi !

Như chim sổ lòng, Cúc Hương hấp tấp bước đi .

Xuyến và Thục đợi lâu thật lâu . Chừng nửa tiếng đồng hồ, Cúc Hương thất thểu quay ra, mặt mày buồn xo .

Thục hồi hộp hỏi:- Kết quả sao ?

Cúc Hương thở dài:

- Chẳng ai biết anh Gia hết!

Xuyến khịt mũi:

- Vậy là công cốc!

Thục chép miêng:

- Lạ thật! Chính anh Gia bảo có người bạn làm ở đây mà! Hay là hôm nay anh ta không đi làm?Cúc Hương tặc lưỡi:- Có trời mà biết!

Xuyến ngó Cúc Hương:

- Giờ tính sao ?

Cúc Hương nhún vai:

- Thì về chứ sao .

Ba cô gái không nói không rằng, buồn bã dắt xe đi .

Ðúng lúc đó, một anh thanh niên mặt mày trông sáng sủa không biết ở đâu chạy đến. Anh ta dừng xe trước cổng, tắt máy và sửa soạn dắt xe vào .Xuyến liếc Cúc Hương:

- Hay là mày lại hỏi anh chàng này xem!

Cúc Hương chán nản:

- Mấy chục người trong kia còn không biết, anh chàng này thì ăn thua gì!

Nói vậy nhưng Cúc Hương vẫn bước lại chỗ anh thanh niên mới đến. Anh ta chưa kịp dắt xe qua khỏi cổng đã nghe thấy tiếng kêu:

- Anh ơi, cho tụi tôi hỏi thăm cái này chút xíu!

Quay lại, nhìn thấy Cúc Hương, anh ta có vẻ ngạc nhiên:

- Cô hỏi tôi ?

Cúc Hương rụt rè:

- Dạ, anh cho hỏi anh có phải là bạn của anh Gia không ạ!

Anh thanh niên nhíu mày:

- Gia nào ?

Bị hỏi đột ngột, lại không chuẩn bị sẵn câu trả lời, Cúc Hương đứng ngẩn người ra . Khổ nỗi, trong bọn không ai biết một tí gì về anh để có thể trả lời đó là "Gia nào"! Cuối cùng, Cúc Hương đành phải mô tả về ... ngoại hình của đối tượng:- Anh Gia mà ... hay bỏ áo vô quần, chân đi săngđdan...

Mắt anh thanh niên sáng lên:

- A, tôi biết rồi!Cúc Hương reo lên:

- Anh biết hả ? Vậy anh có biết địa chỉ của anh Gia không?Anh thanh niên gật đầu:

- Biết.

Rồi anh nhìn Cúc Hương với vẻ tò mò:

- Cô và các cô kia là gì của anh Gia ?

- Tụi tôi là bạn.

Anh ta thắc mắc:

- Bạn mà không biết nhà!

Cúc Hương hơi đỏ mặt:

- Tụi tôi chưa bao giờ đến nhà anh Gia cả.

Anh thanh niên không hỏi nữa . Anh ta rút sổ tay trong túi, xé một tờ giấy và ghi địa chỉ đưa cho Cúc Hương.

Ðang định quay đi, chợt Cúc Hương dừng lại hỏi:

- Anh có biết anh Gia hiên có ở nhà không?

- Có đấy . Mấy hôm nay anh ta ốm nằm liêt giường.

- Trời ơi! Sao vậy ? - Cúc Hương hốt hoảng kêu lên.

- Hình như có ai đó hành hung anh ta . Anh ta bị ném đá vỡ đầu và lên cơn sốt.

Không hỏi thêm, cũng không kịp cám ơn anh thanh niên, Cúc Hương vội vã quay lại chỗ Xuyến và Thục:

- Ði ngay! Tao có địa chỉ đây rồi!

Xuyến nhăn mặt:

- Từ từ đã! Mày làm gì như ăn cướp vậy!

Cúc Hương phóng lên xe, nó vừa đạp vừa hổn hển nói:

- Anh Gia bị người ta ném đá vỡ đầu, đang nằm ốm ở nhà!

- Trời đất ơi! Sao có chuyên kỳ cục vậy ?

Cả Xuyến và Thục đều kêu lên.

Cúc Hương nói, nó cắm cúi đạp xe không ngoảnh đầu lại:

- Không biết! Nhưng tao nghi chuyên này chắc do Hùng quăn gây ra!

Thục hồi hộp:

- Chắc gì là Hùng quăn?

- Chắc nó! - Cúc Hương chép miêng - Nó tưởng anh Gia là "người yêu" tao viết trong thư!

Thục như hiểu ra, nó gật gù:

- Ừ, dám lắm! Hèn gì hôm trước trong quán tao thấy cặp mắt của Hùng quăn dữ dữ thế nào!

Nói xong, Thục lặng lẽ đạp xe đi . Nó không dám nghĩ tiếp. Bây giờ nó chỉ lo không biết tình trạng của anh như thế nào và bỗng nhiên nó cảm thấy xót xa trong lòng và cay cay nơi sóng mũi . Hình như có một hạt bụi nào đó vừa rơi vào mắt nó thì phải!

Đã bốn giờ chiều nhưng trời vẫn còn nóng. Căn gác anh trọ phơi mình về hướng tây nên bức tường cũ kỹ hấp thụ toàn bộ cái nắng buổi chiều để không ngừng tỏa nhiệt từ đó đến gần nửa đêm. Trong nhiều năm nay, kể từ khi bước chân vào đại học, anh đã quen với bầu không khí oi bức này và không còn cảm thấy khó chịu nữa.Tuy vậy, trong những lần ốm sốt như lần này, cái không khí trong phòng luôn khiến anh khổ sở. Vết thương trên trán đã bớt nhức nhưng người anh cứ nóng hầm hập. Anh lại không dám mở cửa vì sợ gió độc. Ban ngày anh ngủ mê mệt. Ban đêm sốt cao, anh nằm chập chờn và mơ những giấc mơ quái dị.

Anh thấy mình đang bơi thuyền trên một dòng sông trắng như sữa. Trong những giấc mơ của anh bao giờ cũng có một dòng sông, chúng không ngừng đổi màu, khi thì xanh thẫm, khi thì trắng ngà, lúc lại ánh lên màu hổ phách. Nhưng dù chúng màu gì, khi dong thuyền ra sông trong những giấc mơ, anh luôn cảm thấy cái nóng như đột ngột dịu đi và đầu anh tự dưng nhẹ hẫng.

Đang bơi, con thuyền thình lình khựng lại dù anh cố sức vung mạnh mái chèo. Trong lúc anh đang loay hoay tìm cách đưa con thuyền tiến lên thì ở trước mặt, từ dưới sông nhô lên ba nàng tiên cá. Ba nàng tiên cá vừa lên khỏi mặt nước đã che miệng cười khúc khích và anh lập tức nhận ra ngay đó là Xuyến, Thục và Cúc Hương.

Anh nhìn Xuyến:

- Các cô làm gì mà cản đường tôi thế này?

Xuyến không trả lời anh mà nheo mắt hỏi:

- Mấy hôm nay anh trốn đi đâu mà không đến quán?

Thêm Bình Luận