Chương 4: Mau thả tôi ra!

Chương 4: Mau thả tôi ra!

“Không cần… Không cần mà hu hu, anh đây là cưỡиɠ ɠiαи đó, mau buông tôi ra đi, tôi không muốn, đừng mà hu hu… Đừng cưỡиɠ ɠiαи tôi mà hu hu hu…” Giọng điệu sợ hãi hoảng hốt của cô gái vang lên cầu xin, thân mình giãy giụa muốn tránh thoát, nước mắt chảy đầy trên mặt.

Cô nghĩ thầm trong lòng mình thật là xong đời rồi, cô còn chưa từng nói qua chuyện yêu đương với ai, thế mà lại phải mất lần đầu tiên của mình cho một kẻ phạm tội cưỡиɠ ɠiαи, hơn nữa đối phương còn xem cô như gái làng chơi nữa chứ.

Người đàn ông đó dùng sức tách hai chân cô ra, nghe thấy âm thanh kêu khóc của cô có hơi lớn, anh ta chột dạ sợ bị phát hiện mà gằn giọng uy hϊếp cô: “Mẹ nó! Đừng có kêu nữa!”

Anh ta đang sợ bị người khác nghe thấy được, kết quả mới vừa mắng xong, lập tức có một ánh đèn từ xa hiện lên, phạm vi ánh sáng không lớn lắm, dường như đó là đèn pin được mở trên điện thoại di động.

Tô Hảo Hảo giống như thấy được hy vọng, cô lập tức há miệng kêu lớn lên: “Cứu mạng… Hum!”

Vừa chỉ kêu được một nửa, liền bị người đàn ông đưa tay bịt kín miệng cô lại.

“Câm miệng, đồ gái điếm thối tha!”

Anh ta híp mắt dùng giọng uy hϊếp cảnh cáo, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía đầu hẻm, chỗ ánh sáng le lói kia đã không còn nhìn thấy, nơi đó cũng không có chút động tĩnh gì nữa.

Anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ thầm trong thầm đầu năm nay đúng là không có quá nhiều người muốn hăng hái làm việc tốt đâu, dù cho có nghe được thì như thế nào chứ, cũng không có ai dám lại đây để xen vào việc của người khác đâu.

Cô gái dưới thân anh ta hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, cho nên lại lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

“Ngoan ngoãn để tôi làm là tốt rồi, chờ lát nữa nhớ rõ tiếng kêu rên nhỏ một chút.” Giọng điệu của anh ta tràn đầy đắc ý hả hê, duỗi tay xuống mở ra dây nịt và dây kéo trên quần mình, cũng bởi vì quá gấp gáp sốt ruột mà mất hơn nửa ngày mới có thể cởi dây nịt lẫn mở khóa dây kéo ra.

Tô Hảo Hảo nghe được âm thanh dây kéo quần liền cảm thấy tuyệt vọng mà vặn xoắn giãy giụa thân mình, nhưng người trước mặt so với cô cao hơn một cái đầu, sức lực đàn ông cũng khỏe hơn cô gấp mười lần, do đó chống cự của cô không hề hấn gì với anh ta cả.

“Buông tôi ra… Cầu xin anh, tôi có thể cho anh tiền được không…” Tuy rằng cô không có nhiều tiền, nhưng là thật sự không thể nghĩ được biện pháp gì khác để thoát thân trong trường hợp này.

“Ông đây chỉ muốn cắm tiểu huyệt cô thôi.”

Ngay tại thời điểm anh ta cởϊ qυầи xuống móc ra côn ŧᏂịŧ dán tới người cô thì ánh đèn nho nhỏ kia lại một lần nữa truyền đến.

Tuy nhiên, người đàn ông này lại đang hưng phấn chăm chú vào việc chơi đùa tiểu huyệt nên căn bản không có chú ý tới, thế nhưng Tô Hảo Hảo lại nhìn thấy, luồn sáng le lói đó ở phía sau vụt thoáng qua, tiếp đó bị người cố ý tắt đi. Tiếp theo có một bóng đen nhanh chóng vọt lại đây.

Thấy thế, thân hình cô càng giãy giụa kịch liệt, vùng vẫy gắng sức hơn, trong đôi mắt mang theo mong đợi và hy vọng nhìn vào bóng đen cao lớn kia.

Kẻ cưỡиɠ ɠiαи chưa đạt được ý định lập tức bị bóng đen đó đạp ngã lăn quay xuống đất, anh ta hoảng hốt muốn bỏ chạy nhưng vì chiếc quần bên dưới mới cởi ra một nửa, còn đang mắc ngang chỗ đầu gối thế nên khi anh ta muốn đứng lên chạy đi thì đã bị vướng mà ngã trên mặt đất lần nữa, côn ŧᏂịŧ đang dựng đứng chìa ra liền trực tiếp đập lên vào nền xi măng trên mặt đất, ngay lập tức anh ta đau đến bịt chặt giữa háng mà hầm hừ kêu to.